Nơi Trái Tim Trở Về

Chương 17




Tháng 8 dương lịch, đúng như dự định tôi nhận được giấy báo của khoa trung văn trường đại học Hoa Nam, mẹ rất vui.

Cũng khó trách, điểm thi đại học của tôi, là " Trạng nguyên khoa văn" của tỉnh N.

Dù sao mỗi lần kiểm tra các môn học ở lớp tôi đều đứng vị trí thứ nhất trong lớp, các bạn trong lớp đều biết, kì thi đại học đối với tôi mà nói, chỉ là một chuyệnnhỏ, cũng không thể nghĩ, thành tích thi của tôi lại cao như vây, cao nhất khu vực Bảo Châu.

Trận pháp náy biến đổi như thế nào, rất khó có thể lí giải.

Thành thật mà nói, không thể đoán trước được, trong lúc không cẩn thận đã trở thành " Trạng nguyên ".

Với thành tích này, thi vào các trường nổi danh trong nước cũng không thành vấn đề, buổi tuyên dương " Trạng nguyên " trường Trung Nhất, chủ yếu là khen thưởng học sinh thi đổ đại học với thành tích cao. Trường đại học Hoa Phương là trường đại học trọng điểm có tiếng ở phía Nam.

Lúc tôi tự ý sửa nguyện vọng thi, mẹ tức giận mấy ngày mới thôi. Thằng bé này, rõ ràng biết lực học của mình như vậy, sao lại chọ trường đại học Hoa Nam, không phải là cố ý chọc tức mình sao?

Không nói đến mẹ, cha cũng không đồng ý với ý nguyện của tôi.

Bây giờ cha đang giữ chức phó chuyên viên thường vụ, lại còn là một thấy giáo, có 4 người con, 3 người kia đều học đại học, giả sử thằng con trai út không thi đỗ đại học, còn vinh quang ở đâu?

Đương nhiên là cha không biểu ra mặt như mẹ.

Sau bữa ăn cơm, hai bố con ngồi nói chuyện cùng nhau, cũng nhắc đến chuyện này.

" Tiểu Tuấn, vì sao con lại chọn trường đại học Hoa Nam?"

Cha vẫn theo thói quen, nói thẳng vào vấn đề, không lòng vòng.

Tôi uống một ngụm chà, nói: "Công ty Đằng Phi và khách sạn Thu Thuỷ đều ở thành phố Giang Khẩu, tốc độ phát triển kinh tế bên đó tương đối nhanh, như vậy con có thể vừa quản lí, vừa có thể học thêm kiến thức về thương nghiệp."

" Công ty Đằng Phi bên đó, không phải con đã rút cổ phần rồi hay sao?"

Việc này tôi cũng đã nói qua với cha, cha rất đồng ý với cách làm của tôi. Có thể kiến tiền chỉ thể hiện mình có thiên phú về kinh doanh, nhưng kiến thức về rút cổ phần, hay chiếm cổ phần, lại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Trên thực tế có thiên phú về kinh doanh có bao nhiêu người. Mấu chốt là người rút lui không nhiều. Nhưng cũng có rất nhiều nhân vật kì tài, cuối cùng cũng lại lựa chọn cách rút lui một cách im lặng.

Tôi mỉm cười: " Rút lui thì cũng đã rút rồi, nhưng có rất nhiều việc, có thể giúp đỡ vẫn giúp ạ. Bác Năm tuổi tác cũng cao, bây giờ không được linh hoạt như trước nữa."

Nói đến bác Năm, cha có chút lo lắng.

" Đúng vậy, bác Năm con cũng sắp 70 tuổi rồi, mấy năm nữa cũng phải về hưu rồi, không biết công ty Đằng Phi giao cho ai..."

Cha rời khỏi Liễu Gia Sơn 10 năm rồi, nhưng tình anh em mà, cũng phải quan tâm ít nhiều chứ. Hơn nữa công ty Đằng Phi đã trở thành doanh nghiệp lớn của tỉnh, tốc độ phát triển nhanh như thế nào, việc bàn giao công việc không phải là một vấn đề nhỏ, việc này không phải chỉ có mình cha quan tâm.

" Bác Năm có nói chuyện qua với cha, muốn giao cho anh Triệu Ngọc tiếp tục kế nghiệp..."

" Anh Triệu Ngọc có thể không?"

" Anh Triệu Ngọc làm ở công ty thời gian cũng không ngắn, năm ngoái đảm nhận chức phó tổng, kiến thức rất phong phú, nhanh nhẹn, nghĩ là có thể...."

Tôi cũng không đặc biệt lo lắng. Dù sao Liễu Triệu Ngọc cũng không thể sánh bằng bác Năm được, nhanh nhẹn, lại biết cách kiếm tiền. Tổng công ty phát triển sự nghiệp Đằng Phi chúng là tập thể doanh nghiệp hợp lại, không phải là doanh nghiệp gia tộc.

Đương nhiên người khác cũng không tiện phát biểu ý kiến phản đối. Trên danh nghĩa, toàn bộ công ty Đằng Phi là do một tay bác Năm dựng lên, nhưng cũng may năng lực của Liễu Triệu Ngọc không tồi, cơ bản nhận được sự đồng ý của mọi người.

Cha nghĩ một lúc, nói: "Việc của Liễu Gia Sơn, mọi người sẽ có cách giải quyết, người ngoài không tiện tham gia, không phải là chuyện tốt. Con cũng không thể vĩnh viễn làm cố vấn cho bọn họ được."

Tôi rất đồng ý với ý kiến của cha.

" Giang sơn đại hữu, tài nhân xuất", nhưng tôi là người đoán được trước mọi điều, nếu nói về thủ đoạn và bản năng làm việc, người như tôi ở Liễu Gia Sơn không nhiều. Nhưng Liễu Gia Sơn in sâu vào trong lòng tôi, nếu việc kinh doanh không được tốt, tôi cũng không thể đứng yên được.

" Vậy, sau này con có dự định gì?"

Cha hút thuốc, sắc mặt nghi ngờ. Bây giơ tôi lên đại học rồi, trong lòng cha, đã không coi tôi là trẻ con nữa.

Vấn đề này, thực sự tôi cũng đang đắn đo rất lâu, nhưng vấn chưa tìm ra được câu trả lời chính xác. Tôi vào quan trường, thì trong lòng không yên, không phải vì sợ, mà là trải qua bao nhiêu năm kinh nghiệm, tôi cũng hiểu ra quan trường tương đối phức tạp, tôi chỉ sợ chịu không được những nguyên tắc vô lí kia. Trong tim mỗi người, đều tôn thờ tự do tự tại.

Tôi nói ra những băn khoăn trong lòng.

Cha mỉm cười, nói: "Đương nhiên là tự do rồi, nắm giữ quyền hành trong tay."

Đúng là một câu làm bừng tỉnh con người.

Nhưng cũng không hẳn là như thế? Có rất nhiều ẩn sĩ, thích đi đây đi đó, tự do tự tại, thực ra đó chỉ là những hư ảo bên ngoài. Loại tự do tự tại này cơ bản đều là do con người tự vẽ ra, con cũng không nên trách người ta, mà người ta cũng không quan tâm đến con.

Đương nhiên, nếu muốn lăn lộn bên ngoài xã hội, phải nghĩ xem mình cần bao nhiêu tự do, phương pháp duy nhất có thể làm là nắm giữ thật nhiều "cái quyền " trong lời nói. Một sự thật rất đơn giản con quản lí người ta càng nhiều, người khác quản con càng ít.

Thấu hiểu mấu chốt của vấn đề, tôi thở dài, thái độ vui vẻ, nói: " Nếu như vậy, con sẽ lựa chọn, sau khi tốt nghiệp, con sẽ học nghiên cứu sinh."

Cha không ngờ tôi lại có kế hoạch này, có chút ngạc nhiên, nói: " Vì sao?"

" Năm nay con 17 tuổi, sau khi tốt nghiệp cũng 21 tuổi, vào cơ quan nhà nước thì trẻ quá..."

Trước mặt cha, tôi không giấu diếm điều gì.

21 tuổi, trên đầu đã đè nặng trọng trách trên vai, cho dù nhanh nhẹn đến mấy, cũng ảnh hưởng đến các mặt khác.

Cha nhìn tôi, hút thuốc, rồi chậm rãi nói: " Như vậy cũng tốt, sau khi học nghiên cứu sinh xong, cũng 23-24 tuổi, tuy vẫn còn trẻ, nhưng đi làm 1-2 năm, cũng không cảm thấy trẻ nữa."

Theo chính sách thi hành của đất nước, có bằng thạc sĩ, nếu vào cơ quan chính phủ, có thể trực tiếp hưởng thụ chế độ phó khoa. Hai ba năm làm trong cơ quan nhà nước, lên chức chánh khoa, hoặc phó uỷ viên, không phải là chuyện quá khó. Đến lúc đó đi ra ngoài, chính là với thân phận " Chư hầu" , muốn ra quyết định gì, chỉ cần hợp tình hợp lí là được.

Đương nhiên, đây chỉ là dự định, lúc đó cha và Nghiêm Ngọc Thành vẫn chưa về hưu, không bị người ta đầy đi cũng là may. Tuy tôi có thể đoán trước được mọi việc, nhưng chuyện trên quan trường, quả thực rất khó nói. Nếu không có ngon núi vững chắc làm chỗ dựa, bước nhầm một bước, không ai biết điều gì sẽ xảy ra.

Thôi bước từng bước, từng bước một vậy.

" Cha, báo cáo tổ chức tuyên bố phá sản của doanh nghiệp quốc doanh , làm thế nào rồi?"

Báo cáo đó là " Tuyệt chiêu" của tôi gợi ý cho cha.

Cha mỉm cười, nói: "Sắp xong rồi, có thể mấy ngày nữa là làm xong, trước lúc con đến thành phố Nam Phương, sẽ xong...."

" Dạ...vâng, cha,nghe nói sức khoẻ của Chu Bồi Minh không được tốt, là thật ạ?"

Nghe mọi người nói, mấy ngày nay, sức khoẻ của Chu Bồi Minh rất yếu.

Cha gật đầu: " Cách đây không lâu có đi bệnh viện Nhân Dân một lần, bác sĩ bảo tim có vấn đề."

" Nghiêm trọng không ạ?"

" Không biết thế nào..."

Việc này rất khó nói.

Tôi gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

.................

Giữa tháng 8, công viên Nhân Dân vẫn chưa hoàn thành, chính phủ lại cho tổ bình thẩm đến thành phố Bảo Châu. Chu Bồi Minh, Nghiêm Ngọc Thành, trên dưới, mọi người đều mong đợi, tinh thần người nào cũng lo lắng, không dám sao nhã công việc.

Một năm vất vả chuẩn bị, cũng chỉ vì chuyện này?

Tổ bình thẩm ở lại Bảo Châu 10 ngày, công việc bình thẩm rất tỉ mỉ, kết quả làm mọi người rất hài lòng. Tốc độ phát triển khu vực Bảo Châu mấy năm nay rất tốt, lãnh đạo quản lí rất sáng tạo, cùng lúc đệ đơn cải cách khu vực Thanh Phượng và khu vực Cửu An, biểu hiện quả thực rất tốt.

Sau khi tổ bình phẩm quay về kinh thành, không lâu cho người đưa tin tức đến thông báo: Quốc hội đã phê duyệt khu vực Bảo Châu đổi thành thành phố Bảo Châu, huyện, địa phương thành phố Bảo Châu đổi thành thị xã, thị trấn, chỉ có khu hành chính là không thay đổi.

Quyết định được ban xuống, Chu Bồi Minh rất vui, tuy sắc mặt nhợt nhạt nhưng trong lòng rất vui. Tất cả mọi người rất vui, Nghiêm Ngọc Thành thậm không ngại, trong phòng làm việc hát bài hát cách mạng, làm cho thư kí, cán sự đều cười thầm.

Quả thực là một việc vui.

Mọi người vui mừng nhảy múa, chỉ có Nghiêm Phi là không vui.

Từ lúc biết tôi trúng tuyển vào trường đại học Hoa Nam, tiểu a đầu này rầu rĩ không vui. Khu vực Bảo Châu đổi hay không đổi thành thành phố Bảo Châu, không liên quan gì đến đại tiểu thư Nghiêm, từ trước đến giờ cô ấy không bao giờ quan tâm đến những chuyện như thế này.

" Phi Phi, đừng bĩm môi nữa, có thể lấy môi ra rán được mấy bình mỡ đó..."

Tôi cười, trêu ghẹo.

Nghiêm Phi ngồi trên chiếc giường nhỏ, miệng lẩm bẩm, mặc bộ váy ngắn, để lộ hai đôi chân trắng, đưa đi đưa lại.

" Mình không đến trường đại học Trữ Thanh học đâu..."

Tôi đang nghĩ cách làm cô bé vui, ai ngờ tiểu a đầu lại thốt ra một câu như vậy.

Tôi lập tức giật mình.

" Vì sao?"

" Mình...Mình muốn đi cùng cậu đến thành phố Nam Phương...."

"Ài...."

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

" Đi đại học Trữ Thanh có mình mình, buồn chết đi được...."

Nghiêm Phi vỗ vỗ con búp bê.

Con búp bê này, trước khi đến thành phố Bảo Châu tôi mua tặng, cũng đã hơn 3 năm rồi, nhưng nói vẫn mới, tiểu cô nương coi nói như bảo bối, hôm nay đột nhiên lại đánh nói.

Tôi mỉm cười, ngồi bên cạnh, dang hai tay ra ôm eo cô bé.

" Chị ba không phải học ở trường đại học Trữ Thanh sao? Sao lại có mình cậu? Hơn nữa không phải vẫn còn mình sao ...."

" Cậu nói....Thành phố Đại Trữ và thành phố Nam Phương cách nhau ngàn dặm, cũng không biết môt năm gặp nhau mấy lần.

Tôi không hề đề cập đến chuyện này, vừa nhắc đến chuyện này, Nghiêm Phi lập tức hếch mặt lên.

Cũng đúng, một ngày không gặp giống như ba năm, lần này li biệt có thể là 4 năm, bảo cô ấy làm sao mà chịu được? Năm 86 năm đó, thông tin liên lạc không phát triển, gọi điện thoại không thuận tiện, không giống như bây giờ, có cả WC để nói chuyện.

Tôi lắc đầu.

Chuyện này quả thực khó thực hiện.

" Nếu không, mình giúp cậu lắp một chiếc điện thoại trong phòng trọ? Lúc nào nhớ mình, thì cậu gọi cho mình."

Nghiêm Phi nhìn tôi, nói: "Cậu nói dễ dàng nhỉ, trường đại học Trữ Thanh không phải là do cậu mở..."

" Vậy cậu đừng sống trong kí túc xã nữa, thuê một căn phòng bên ngoài không được sao?"

Tôi nói thẳng ra, cũng may kiềm chế được tinh thần.

Việc này không thể đùa được, Nghiêm Phi của tôi đáng yêu như vậy, một mình sống bên ngoài, tôi quả thực cũng không yên tâm.

" Vậy thì làm thế nào?"

Nha nội tôi " Anh minh thần võ", gặp những chuyện như thế này cũng không biết giải quyết thế nào, chỉ biết giơ hai tay ra đầu hàng.

" Mình chỉ cần mỗi tháng cậu đến thăm minh một lần."

Nghiêm Phi nhìn thẳng vào mặt tôi, thành thật nói.

" Mỗi một tháng?"

Tôi lập tức giật mình.

Bà nội nhỏ của tôi ơi, đây không phải là cách nhau mười mấy dặm, hơn 1000km đó, tôi không phải là siêu nhân?

" Có gì đâu, thành phố Nam Phương cũng có sân bay, thành phố Đại Trữ cũng có sân bay, cậu có thể ngồi máy bay mà."

Nghe cũng có đạo lí.

" Ai, cậu đừng nói cậu không có tiền mua vé máy bay nhé, mình biết cậu có rất nhiều tiền...."

Thấy tôi từ chối, Nghiêm Phi không vui.

Mắt nha nội tôi nhất thời xanh lại, tiểu a đầu này, sao lại biết cơ mật của tôi?

" Được rồi, cậu đang dò xét bí mật của mình hả?"

Bộ dạng tôi bối dối.

Nghiêm Phi rất sợ, mỗi lần thấy tôi bố dối, người lập tức co lại, lần này cũng không ngoại lệ.

" Đúng , đúng ...Minh nghe cha mình nói, cậu là một đại gia..."

Nghiêm Phi ngồi trên giường, hai tay co lại, để lộ hai đôi chân trắng như tuyết, thân hình thon thả đang run run, mỉm cười cầu xin.Tiểu a đầu này, không biết hành động đó của mình làm mê hoặc người khác hay không. Không khoa trường nói, bất kì người con trai nào nhìn thấy đầu muốn " Chung cực tuyệt sát "!

Tôi không khách sáo, đua tay vào nách nàng.

" Đừng...Ai ya...hi hi...."

Nghiêm Phi chịu không được, toan thần run run, đến những lời cầu xin tha thứ, nói cũng không ra.

Mắt nhìn thấy tiểu mĩ nhân ngây thơ của tôi đỏ mặt, hai mắt híp lại, trong lòng tôi rất vui. Phi Phi từ từ tiến lại gần tôi, ngẩng đầu lên.

Tôi không kiềm chế được? Cổ họng như ghẹn lại, hôn vào đôi môi đỏ đang run run, tiểu a đầu động đậy một chút, rồi đưa tay ra ôm cổ tôi, hai mắt từ từ nhắm lại.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.