Nơi Trái Tim Trở Về

Chương 12




Ai, mệt mỏi một ngày, cũng không có cơ hội để đánh bóng tên hiệu. Có điều, thứ này thật đẹp, chỉ nghe thôi cũng rất thích . Đàm Tiểu Hâm ngã lên trên giường, đem bạc cầm lên rồi lại thả xuống, rào rào. Thật sự là thích ngây người.

Ở Phong Vân Bảo lăn lộn một ngày, Đàm Tiểu Hâm phát hiện võ lâm thật sự cũng không có gì lộn xộn , còn không bằng có thời gian kiếm tiền. Hơn nữa đối với việc nhân sĩ giang hồ tự xưng hiệp nghĩa thực sự không thích, làm việc tất cả đều khẩu thị tâm phi.

Đàm Tiểu Hâm quyết định chú ý, chuẩn bị trở về Tiểu Kim Môn của nàng.

Thu thập xong xuôi, mặc lại đồ nữ trang, chuẩn bị rời đi.

“Đàm Tiểu Hâm!”

Mộ Vân Phi người chưa tới tiếng đã tới trước, từ lúc gặp nàng, dường như tính tình của hắn cũng thay đổi rất nhiều, luôn rất dễ phát điên, nghĩ vậy, Mộ Vân Phi càng thêm tức giận.

Đã thấy một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong phòng lao ra, nghe được hắn gọi, nàng chạy trốn nhanh hơn, một chiêu yến tử bay về phía nam, người đã nhảy lên hòn giả sơn, lại điểm một cước, đã nhảy ra tường bắc, động tác rõ ràng lưu loát, liền mạch, Mộ Vân Long thấy toàn bộ hành trình, trong lòng nhịn không được trầm trồ khen ngợi.

“Ai nha!” Một thanh âm quen thuộc từ bên kia tường truyền đến. Đàm Tiểu Hâm, hai huynh đệ hiểu ý cười. Cũng sải bước đến tường bắc.

“Phong Vân Bảo là địa phương nào, lại để cho một tên côn đồ mèo ba chân đi lại tự do.”

Cuối cùng cũng báo được thù, Mộ Vân Phi tâm tình rất tốt. Mà Đàm Tiểu Hâm bị bắt lại trong lưới , không thể động đậy, không nói được một lời. (Phi ka thù rất dai nhá)

“Mau thả nàng xuống” – Mộ Vân Phi buông dây thừng, Mộ Vân Long nhanh chóng tiếp được. Thật nặng, cô gái nhỏ này. (tại vì có rất nhều bạc trong người =)))

“Ngươi sao vậy ?” – nhìn nàng chạy nhảy đã quen, giờ phút này im lặng nhắm chặt hai mắt như thế, Mộ Vân Long trong lòng không khỏi lo lắng khẩn trương.

Ta làm sao, ta làm sao dám mở mắt, hai người các ngươi không phải tới tìm ta tính toán sổ sách sao, không giả chết, ta thoát được ma trảo của các ngươi sao? Đàm Tiểu Hâm híp mắt mắt, tay vẫn còn sờ sờ vào bạc trên lưng. Mệnh còn, bạc cũng còn.

Bị Mộ Vân Long ôm vào trong ngực, Đàm Tiểu Hâm nghe được tim hắn đập rất mạnh, trước đây nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua sự ấm áp này. Cảm nhận được điều này, mặt Đàm Tiểu Hâm cũng bắt đầu ửng hồng.

“Vân Phi, cô gái nhỏ này có gì đó không ổn?” – Nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường, Đàm Tiểu Hâm mặt giống như bị hỏa thiêu.

“Không thể nào, chẳng qua là bị túi lưới bắt lại, cũng không trúng độc hay bị thương. Nha đầu kia quỷ kế đa đoan, hơn phân nửa là ngụy trang.”

Nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Hâm trên giường vẫn không nhúc nhích, đánh chết hắn cũng không tin, nàng sẽ có vấn đề gì, gì kia, bụng nha đầu kia như thế nào lớn như vậy nha. Chẳng lẽ…… không lẽ là . Nghĩ vậy, Mộ Vân Phi thốt ra

“Chẳng lẽ, nha đầu kia có bầu.” (=)) chết cười với Phi ca mất thôi)

Mộ Vân Long nghe vậy, thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi.

“Phi! Ngươi nói cái rắm gì đó.” – Cô gái trên giường đột nhiên đứng phắt dậy.

Nghe được câu nói phá hư danh dự của nàng, nàng đương nhiên muốn đập bàn đứng dậy, nàng vẫn là cô nương chưa chồng. Không tức giận mới là lạ, cũng khó trách nói những lời khó nghe.

“Mẹ ngươi mới mang thai.”

“Đương nhiên, mẹ ta không có thai làm sao có thể có ta.”

Xem Đàm Tiểu Hâm bộ dáng tức giận, Mộ Vân Phi thật là cao hứng, cuối cùng hòa một ván.

Hành động của Đàm Tiểu Hâm, làm cho Mộ Vân Long ngoài thả lỏng tâm trạng, cũng rất muốn cười.

“Ngươi xác định không việc gì chứ.” – Lời nói của hắn trở nên thật dịu dàng, ngay cả Mộ Vân Phi cũng nghe ra, kỳ quái nhìn hắn.

“Đương nhiên không có việc gì!” – Đáng tiếc Đàm Tiểu Hâm không cảm nhận được, tức giận việc hắn tiếp tục truy hỏi. Cứ dây dưa vấn đề này, truyền ra ngoài, người khác còn tưởng là thật .

Mộ Vân Phi hứng thú đi một vòng quanh Đàm Tiểu Hâm, bụng này thật sự có vấn đề.

Đàm Tiểu Hâm thấy thế, cái khó ló cái khôn, khiêu khích nói

“Ngươi làm gì nhìn chằm chằm trên người ta vậy, có phải có ý tứ với ta không, nhưng nếu không có bảy tám rương vàng bạc, ta sẽ không gả cho ngươi đâu?”

Tiểu tử này nàng làm sao có thể để ý, bọn họ hai người căn bản không hợp.

Ai ngờ Mộ Vân Long lại nói xen vào

“Nói vậy không lẽ ai có bảy tám rương vàng bạc ngươi sẽ gả cho kẻ đó?” – Trong giọng nói rõ ràng mang theo tức giận.

Vốn Mộ Vân Phi muốn trả đòn Đàm Tiểu Hâm, lại bị Mộ Vân Long đoạt mất lời, lại cảm thấy hành động của đại ca so với bình thường quá khác biệt. Hấp dẫn, hấp dẫn đây.

“Đương nhiên rồi, không có tiền gả cái gì, nuôi một kẻ ăn bám sao?”

Đàm Tiểu Hâm hiển nhiên không có nghe ra ý tứ khác của Mộ Vân Long.

“Ca, có chuyện rồi. ” – Ngoài phòng một cô gái nũng nịu chạy vào.

Nhìn đến Đàm Tiểu Hâm xa lạ trong phòng,

“Ngươi là?” Mộ Vân Thường phút chốc đã quên mục đích đến, cao thấp đánh giá cô gái xa lạ khéo léo xinh đẹp, chính là cái bụng này có chút quái lạ.

Đàm Tiểu Hâm rốt cục cũng phát hiện chỗ dị thường của bản thân, vì thế đem túi bạc trước bụng ném ra phía sau. Vừa cử động, mặt khác nhìn ba người trong phòng trợn mắt há hốc mồm, có thể tùy tiện ném thịt vào được. ( =)) giống như mấy con thú ở rạp xiêc ấy nhở)

Bởi vì bạc để ở trên người không thoải mái, Đàm Tiểu Hâm liền xé cái gối để quấn bạc lại, sau đó mặc lại y phục, tiền và người một khối (áp dụng chuẩn xác câu tiền đi liền với ruột =))) , cũng khó trách bọn họ tưởng khối thịt. =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.