Nói Tình Nói Án

Chương 11: Chương 11




Đầu dây bên kia đáp lại rất nhanh, An Nhu còn chưa kịp để điện thoại xuống đã nhận được tin nhắn từ anh.

【 Ok. 】

Nhìn thấy tin nhắn chỉ có một chữ là An Nhu bắt đầu căng thẳng rồi. Cô do dự một lát rồi chủ động hỏi: Anh đang giận à?

Trần Bạch Phồn đáp: Đúng thế.

“…” Nói trắng ra luôn?

An Nhu không phải người có tấm lòng sắt đá nên lập tức đã nhượng bộ: Vậy thôi để em đi tìm anh ha.

Trần Bạch Phồn lập tức gọi điện cho cô. An Nhu nhận điện thoại, cô hỏi nhỏ: “Sao thế?”

Giọng anh khàn khàn, tràn ngập từ tính: “Hôm nay em định làm gì à?”

“Viết đại ——” An Nhu đột nhiên nhận ra mình đang nói gì, cô sửa miệng, “Vẽ phác họa.”

“Dạo này nhận nhiều bản thảo lắm hả?”

An Nhu thầm đếm đếm: “Cũng không nhiều lắm, nhưng mà phải giao trước cuối tuần.”

“Cho nên mấy ngày kế em cũng bận hả?”

An Nhu nghe thế thì hơi do dự: “… Cũng không chắc nữa.”

Trần Bạch Phồn nghe cô ăn nói khép nép thế thì cong môi: “Em sợ anh giận thật đấy à?”

“…”

“Thật ra anh cũng biết thông cảm cho người khác lắm chứ.” Anh hạ giọng, “Trưa nay em muốn ăn gì, để anh mang đến cho?”

An Nhu: “Không cần đâu, em ăn bừa là được.”

Trần Bạch Phồn nghe thế thì cau mày: “Em bận không đến chỗ anh thì thôi, sao anh lại không được tới nhà em?”

An Nhu sửng sốt, cô ấp úng nói: “Nhưng giờ nghỉ trưa của anh ngắn lắm…”

“Sáng nay anh có thể tan làm sớm.” Trần Bạch Phồn sung sướng cười nhẹ, anh mong đợi hỏi, “Có vui không? Hôm nay anh có thể đến chỗ em ăn cơm trưa.”

Nghe giọng anh, An Nhu cũng không nhịn được mà cong môi, cô nói thật: “Vui lắm.”

“Vậy sao em không bày tỏ một chút nhỉ?”

“… Bày tỏ thế nào cơ?”

Bên kia lại cười mà không nói.

An Nhu bối rối gãi gãi đầu, cô cũng không biết phải bày tỏ thế nào bèn bất chấp mà thốt ra một câu:

“Oa —— thật là vui quá đi.”

Sau đó cô lập tức cúp điện thoại, đỏ mặt gục đầu xuống bàn.

Có phải cô bị bệnh tâm thần không chứ á á chắc là phải rồi.

An Nhu cầm điện thoại, xấu hổ nhắn tin cho anh: Em đi phác thảo đây.

Sao cô cảm thấy mình y như anh bạn trai đang tìm đủ cách dỗ bạn gái thế này…

Rõ ràng lúc đấy cô đã nghĩ: Anh tốt tính thế, có lẽ có thể bao dung cho cái tính xấu của cô.

Nhưng sao hai người mới yêu đương không bao lâu mà ý nghĩ của cô đã xoay ngược lại vậy.

*

An Nhu tiếp tục nhìn máy tính, cô nghĩ ngợi một lát.

Viết đại cương chả phải là về cô và Trần Bạch Phồn trong tương lai ư?

Tương lai của bọn họ sẽ ra sao nhỉ.

Năm nay cô hai mươi ba tuổi, Trần Bạch Phồn hai mươi bảy tuổi.

Kết hôn trước năm anh ba mươi tuổi à?

Đoạn giữa có cần cho thêm drama gì không nhỉ…

An Nhu rơi vào trầm tư, thời gian trôi từng phút, từng phút một.

Sau một hồi lâu, cửa thư phòng bỗng nhiên bị gõ.

“An Nhu, ra đây ăn đi.”

Trần Bạch Phồn tới rồi.

Cô hồi thần, đứng dậy ra ngoài: “Em ra đây.”

Trần Bạch Phồn đang đứng trước cửa thư phòng, anh sụp mí mắt nhìn cô, sau đó dắt An Nhu về phía nhà ăn: “Vẽ được nhiều không?”

Trần Bạch Phồn nhớ tới cậu em họ chỉ cần viết truyện là sẽ ôm máy tính tận mười mấy tiếng của mình thì cau mày nhắc cô: “Em đừng có nhìn chằm chằm máy tính cả ngày đấy, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi một chút.”

“Đã biết.”

“Mỗi ngày em cũng chỉ có buổi trưa tìm anh mới ra khỏi nhà thôi, những lúc khác cứ ru rú ở nhà thế không buồn hả?” Trần Bạch Phồn để hộp cơm trước mặt cô, “Sau này ăn cơm tối xong mình ra ngoài tản bộ nhé.”

An Nhu hơi bĩu môi: “… Em không muốn động đậy.”

Mỗi ngày giữa trưa đều ra ngoài ăn cơm với anh đã là nhượng bộ lớn nhất của trạch nữ như cô rồi.

Trần Bạch Phồn hơi sầm mặt, anh nói: “Em có biết ra ngoài với anh có nghĩa là gì không?”

An Nhu nhét cơm vào miệng, cô tò mò nhìn anh: “Vâng?”

“Có nghĩa là, em có thể cầm tay anh, lúc lạnh có thể vùi mình vào lòng anh, hơn nữa còn có thể tâm sự chuyện vui và không vui trong ngày cho anh nghe nữa.”

An Nhu cố nhịn nhưng không nín được: “… Chuyện này hình như lúc nào em cũng làm được mà.”

Trần Bạch Phồn lạnh nhạt nói: “Không giống.”

“Không giống chỗ nào?”

“Không giống là không giống.” Trần – dài dòng văn tự – Bạch Phồn.

Thái độ vừa có lệ vừa cứng rắn này làm An Nhu không vui, “Anh thử nói xem.”

Đừng tưởng mỗi mình anh biết dỗi nhé.

Trần Bạch Phồn sụp mí mắt, anh nói nhỏ: “Đây là hẹn hò.”

Cơn nóng giận của An Nhu lập tức biến mất: “…”

Chẳng mấy chốc hàng mi dài của Trần Bạch Phồn đã giật giật, anh nhìn cô chằm chằm: “Mới nãy em vừa nặng lời với anh ư?”

“…”

“An Nhu, em nặng lời với anh.”

“… Đâu có.”

“Anh là bạn trai em, anh muốn ra ngoài hẹn hò với em mà em lại bực mình nặng lời với anh.”

An Nhu trợn tròn mắt, cô oan thật mà: “Em không có ý đó!”

Trần Bạch Phồn không thèm để ý đến cô, anh nói tiếp: “Em có biết nếu giới tính hai ta đổi cho nhau thì hành vi lúc nãy của em được gọi là gì không?”

An Nhu lập tức nghĩ tới hai chữ ——

“Tra nam”. (*)

(*) Tra nam: gã đàn ông tồi tệ.

Cô rầu rĩ tiếp tục ăn cơm: “Em đi.”

“Em không vui à?” Trần Bạch Phồn sờ sờ đầu cô, “Anh chỉ cảm thấy em cứ ở nhà suốt mà không nói chuyện với ai nên hơi lo thôi, như thế không tốt.”

“…”

“Nhưng nếu em cảm thấy không sao thì thôi.”

An Nhu nghe thấy vậy thì ngộ ra: “Nên anh mới hay tìm em để nói chuyện à?”

Trần Bạch Phồn ngẩn ngơ không kịp phản ứng lại, hóa ra cái việc anh dính người trong mắt cô nó chính trực cao thượng đến vậy à…

Trần Bạch Phồn quay mặt đi rồi nhẹ giọng ừ một tiếng.

“Cuối tuần mình nói sau đi.” An Nhu nuốt cơm, cô nói khẽ, “Chờ tuần này em vẽ xong mấy bản thảo kia đã, sau đấy điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi một chút.”

Trần Bạch Phồn buồn bực nói: “Điều chỉnh thời gian làm việc và nghỉ ngơi gì cơ?”

“…” Mấy ngày nay cô phải thức đêm chứ sao.

Cái gọi là linh cảm nó toàn thừa cơ xông lên vào đêm thôi á.

Thấy hộp cơm của anh đã rỗng thì An Nhu đề nghị: “Anh về ngủ trước đi, buổi chiều còn phải làm đấy. Đồ để em dọn là được.”

Trần Bạch Phồn dựa lưng vào ghế: “Anh không về đâu.”

“Vì sao?”

“Xa quá, anh đi thấy mệt lắm.” Anh mặt dày nói.

An Nhu nhìn anh chằm chằm vì giây, đành phải thỏa hiệp: “Vậy anh ngủ ở phòng em đi.”

Trần Bạch Phồn ngước mắt lên: “Em không ngủ à?”

“Hai giờ em mới ngủ trưa.”

“Ồ.” Trần Bạch Phồn cũng đang buồn ngủ, anh đứng dậy, “Bạn gái anh bảo anh ngủ lại nhà cô ấy.”

“…”

“Oa thật là vui quá đi.” Anh học giọng điệu hôm nay của cô.

An Nhu nhịn không được bèn đá anh: “Anh phiền quá đi.”

Đồ ấu trĩ.

An Nhu vừa nhai cơm vừa nghĩ.

*

Sau khi cơm nước xong thì An Nhu bắt đầu thu dọn chén đũa rồi lại vào thư phòng tiếp tục viết đại cương truyện tranh. Chờ đến 1 giờ bèn đứng dậy vào phòng.

Trần Bạch Phồn còn đang ngủ.

Nhưng 1h30 anh đã phải đi làm rồi. An Nhu thò lại gần, khom lưng chọc chọc mặt anh: “Rời giường thôi.”

Trần Bạch Phồn giật giật lông mi rồi từ từ mở mắt.

Anh thấy cô thì lập tức kéo vào lòng: “Chắc chắn là anh đang nằm mơ rồi.”

An Nhu không hề phòng bị nên nhào vào người anh. Cô sợ đè lên người Trần Bạch Phồn bèn dịch sang bên cạnh, sau đó vỗ nhẹ lên chăn.

“Anh mau dậy ngay cho em.”

Trần Bạch Phồn ngoan ngoãn ồ lên một tiếng rồi ngồi dậy.

An Nhu đột nhiên cảm thấy, thẹn thùng với cái hành vi không biết xấu hổ này của anh quả thực là một chuyện vô cùng phí thời gian.

Cô sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, âm thầm thề: Lần sau tuyệt đối, tuyệt đối không được ngại nữa!!

Trần Bạch Phồn đứng lên, anh thong thả cài lại cúc áo, đột nhiên liếc thấy laptop đặt ở đệm mềm cạnh cửa sổ thì thuận miệng hỏi: “Sao em lại đặt máy tính ở kia, không sợ ngồi phải nó à?”

An Nhu cũng nhìn theo, cô vô ý đáp: “Bởi vì chỗ đó có thể nhìn thấy…”

Chỉ giây sau cô đã nuốt những gì mình nói vào và sửa giọng: “Thỉnh thoảng lười đến thư phòng thì em ngồi vẽ tranh ở kia.”

Nhưng hiển nhiên, Trần Bạch Phồn đã bị hấp dẫn bởi nửa câu đầu của cô.

Anh bước vài bước đến chỗ cửa sổ rồi tò mò hỏi: “Có thể nhìn thấy gì cơ?”

Vừa dứt lời thì đã thấy được phòng khám nơi mình làm việc.

Trần Bạch Phồn đột nhiên quay ngoăt đầu lại, anh bình tĩnh nhìn cô nhưng trong mắt lại quay cuồng thứ cảm xúc không tên.

An Nhu nuốt nước miếng, cô chủ động nói: “Anh đừng có nghĩ nhiều.”

Trần Bạch Phồn cúi đầu cười, anh khom lưng bế cô lên, An Nhu sửng sốt, ôm lấy cổ anh theo bản năng.

Anh ôm cô đến ngồi cạnh đệm mềm, để An Nhu ngồi trên dùi mình. Cả người An Nhu cuộn tròn lại, bị vây bởi cơ thể ấm áp của anh.

Cô lúng ta lúng túng quay đầu nhìn anh, lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì đó?”

Trần Bạch Phồn duỗi tay nâng cằm cô lên, xoay về phía cửa sổ. Sau đó cúi đầu dán môi vào tai cô.

Giọng anh triền miên tràn đầy ý cười, hơi thở dịu dàng ấm áp phả vào tai cô.

“Để anh xem nào.” Anh lại cười, cọ cọ chóp mũi vào tai An Nhu.

“—— Ngày thường An Nhu nhìn lén ai ở chỗ này nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.