Nỗi Niềm UKE Xấu

Chương 56: Chờ anh




- Sao có thể, sáng hôm qua tôi kiểm tra vẫn còn là tứ đẳng. Akiyama Linyifu căn bản là không tin.

- Nhảy lên đánh mấy quyền cho cha cậu xem. Diệp Phàm hừ một tiếng, gẩy ngón tay nhất thời Akiyama Yushun nhảy lên.

Quyền thứ nhất cát bay, đá chạy.

- Hay hay.... hay hay... Akiyama Linyifu vừa nhìn đã không ngớt lời khen ngợi.

Vu Thuân thu quyền về.

- Yushun, mau đi cảm ơn đại sư đi! Tâm trạng Akiyama Linyifu liền tốt lên, võ công của đứa con thấp luôn là tâm bệnh của ông ta.

- Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm. Akiyama Yushun cung kính với một võ sĩ Trung Quốc quỳ một nửa người.

- Chỉ cần có cơ hội, cậu vẫn còn hi vọng tiến lên cao nữa, hãy luyện công chăm chỉ. Diệp Phàm sờ cằm, dáng vẻ như một đại sư. Mako bên cạnh nhìn thấy phát buồn cười.

Không lâu sau Thực Tử cầm một cái hộp đến.

- Tuy tôi không biết tên thật của cậu, cậu cũng không muốn nói. Tôi cũng sẽ không hỏi, cậu đối với gia đình chúng tôi ân trọng như núi, Akiyama Linyifuxin ghi nhớ.

Trong chiếc hộp này chính là thuật Hồng Huyết đao, cậu cầm lấy đi. Vẻ mặt của Akiyama Linyifu chân thành. Thực ra ông ta đã sớm nhìn ra mục đích của Diệp Phàm.

Thành thật làm một người thuân nước giong thuyền. Nếu như không cho thì không biết người này còn nhớ đến bao giờ nữa.

Với một người có võ công cao như vậy, Akiyama Linyifu không muốn lại thêm một kẻ thù lớn cho Gia tộc Akiyama.

- Không cần, tôi đã nói rồi. Tôi đến thăm Thực Tử. Giờ xong việc rồi tôi xin cáo từ. Diệp Phàm khoát tay, đứng lên mang Bao Nhị đi nhanh. Còn Akiyama Linyifuluôn hoài nghi năng lực phán đoán của mình không biết có xảy ra vấn đề gì không?

- Làm bộ, lão phu biết thuật Hồng Huyết đao ở đây là chính tông nhất, còn làm bộ nỗi gì? Trong lòng Huyễn Ma thầm khinh bỉ tên đại sư giả vờ "vĩ đại thanh cao" này.

- Diệp Phàm, bây giờ cậu lại nợ tình rồi. Vẻ mặt của Bao Nghị vui như thấy kẻ khác gặp họa.

- Đây chẳng qua là hành vi trong lúc phóng đãng mà thôi, coi như một giấc mộng đi. Diệp Phàm nói với vẻ không nỡ.

- Cậu cho rằng cô ấy không nghĩ như vậy sao? nếu tôi đoán không lầm sau này cô ấy sẽ tìm đến Trung Quốc.

Cậu chờ mà chùi mông đi. Nhưng cô gái này đúng là rất khá mà. Rất thanh tú xinh đẹp.

Hơn nữa, nghe nói còn là một ngôi sao ca nhạc khá nổi tiếng. Diệp Phàm thay đổi khẩu vị cũng khá lắm.

Hơn nữu, mấy ngàn năm nay Gia tộc Akiyama tiền nhiều vô kể. Hơn nữa, Mako lại là ngôi sao ca nhạc kiếm được không ít tiền đâu.

Đến lúc đó tìm một phú bà làm vợ hai cũng không tồi. Bao Nghị cười ha ha nói.

- Tiểu tử cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu. Diệp Phàm trừng mắt lườm Bao Nghị, rồi cười nói tiếp: - Xem ra Bao Nghị của chúng ta thích phú bà đúng không? Hay là để tôi giới thiệu cho cậu mấy cô xem sao? đồ hám tiền.

- Đừng giới thiệu, tôi chịu không nổi đâu. Bời vì tôi không có khả năng như Diệp lão đại. Bao Nghị cười ha ha. Hôm sau hai người vội quay về huyện Cương Thôn.

- Thế nào? Chuyến đi Tokyo này thích chứ? Phí Thanh Sơn cười nói.

- Thích nhưng suýt nữa thì mất mạng. Diệp Phàm nói.

- Chuyện gì thế, lẽ nào gặp Thần Đạo tổ sao. Nếu có gặp Thần đạo tổ cậu không đánh lại được nhưng chạy trốn thì không thành vấn đề đúng không? Hồng Tà nhìn Diệp Phàm với vẻ nghi ngờ.

Vì thế mà Diệp Phàm đem chuyện xảy ra ở ở Gia tộc Akiyama kể cho họ nghe.

- Huyễn Ma người này lợi hại thật, có thể chuyển kiếp đến 8 lần. Quái nhân. Hồng Tà giơ ngón tay cái lên.

- Cũng không phải là các nhân tố bị đảo lộn, trong đó có thuật Hồng Huyết đao là quan trọng nhất. Còn cả nơi thần bí của Gia tộc Akiyama kia nữa.

Phí Thanh Sơn nói.

- Ừ, các nhân tố thiếu một cái cũng không được. Nhưng, Cửu Thiên thập địa mà lợi hại như vậy chỉ nhặt được bí kíp võ công rớt lại của Cửu Chỉ mà luyện thành võ công. Vậy thì Cửu Chỉ thực sự lợi hại khiến người ta phải khiếp sợ. Tiêu Dương Thiên cảm thán nói.

- Cửu Chỉ làm như vậy nhất định là có sắp xếp rồi, rốt cuộc là vì cái gì chứ? Tiêu Sắt Nhất cũng rất hứng thú.

- Cậu xem, Thập Địa Ma chủ yếu là giết người. Cao thủ trong thiên hạ bị họ giết không ít. Còn Cửu Thiên, 9 người này lại lấy việc cứu người làm chính. Tôi nghĩ, liệu có phải nhân cách của Cửu Chỉ này phân thành hai loại, khiến con người y có hai tính cách. Một là tà, một là chính.

Hồng Tà nói.

- Ý tưởng của ông độc đáo đấy, có thể là Cửu Chỉ sắp xếp như vậy. Điều đó cũng giải thích tại sao người này lại đến đảo Thủy Tinh để trộm Xà Mị ngàn năm.

Loại người ma quái này chuyện gì cũng có thể làm được. Hơn nữ, Cửu Chỉ này là một tên trộm nổi tiếng.

Tôi nghĩ, chủ yếu y là tá ác. Diệp Phàm nói.

- Cũng chưa chắc. Cửu Chỉ đi trộm sủng vật của Vũ Vương. Chuyện này không phải là rất mạo hiểm sao? Hậu quá cũng quá nghiêm trọng.

Cũng bởi vì Cửu Chỉ nhất thời tức giận. Tôi nghĩ, trnog đó phải có nguyên nhân gì chưa được rõ.

Ví dụ như. Cửu Chỉ đối đầu với Vũ Vương. Hoặc là có mục đích nào khác. Hơn nữa, chen vào đó còn có một Đán Phi Tử.

Còn có một kẻ điên không biết tên. Hình như 4 người này có một ân oán nào đó.

Chuyện này đúng là khiến người ta phải hao tổn tâm trí. Phí Thanh Sơn bày tỏ quan điểm.

- Cũng phải, Cửu Chỉ có đại ma tính nhưng y vẫn có tính hiệp nghĩa. Hơn nữa, ngay cả có ma tính đi nữa thì chưa chắc đã không thể bình tĩnh. Vũ Vương là ai đó là thần tối cao của võ thuật truyền thống Trung Quốc chúng ta. Cho nên, tôi cho rằng Phí đại sư nói rất có lý. Tiêu Sắt Nhất nói.

- Được rồi, dừng ở đây, Đường Thủ Đạo có động tĩnh gì không? Diệp Phàm hỏi.

- Xuất phát rồi, đã đi ra ngoài. Theo quan sát của chúng tôi, Thôn Dã Nhị Điền dẫn theo ít nhất là 40 người ra ngoài. Lý Cường nói.

- Tứ đại hộ pháp của Đường Thủ Đạo có đi cùng không? Diệp Phàm hỏi.

- Chuyện này hơi khó, bởi vì căn bản chúng tôi không biết tứ đại hộ pháp là những ai. Bởi vì chúng tôi không có tài liệu về họ. Lý Cường lắc đầu.

- Có tư liệu cũng vô dụng thôi, bởi vì người ra ngoài sẽ hóa trang. Hoặc là âm thầm tái hợp. Giống như chúng ta đi đâu tìm loại cao thủ không tung tích chứ. Nhưng có lẽ là hai người đi chứ không thể là tất cả đều ra ngoài. Phí Thanh Sơn nói.

- Dù thế nào thì tối nay cũng hành động. Không thể kéo dài nữa, kéo dài nữa sợ là bọn chúng sẽ đánh đến Đạo Hồi phủ. Diệp Phàm khoát tay áo. Mọi người không nói gì bắt đầu cho tinh thần nghỉ ngơi.

- Diệp Phàm, Xa Thiên nói bọn họ rút về an toàn.

Lúc này, Lý Cường đi vào nhỏ giọng nói.

- Họ có mấy người? Có ai bị thương không? Diệp Phàm hỏi.

- Bị thương thì khó tránh khỏi, không ngờ là Đường Thủ Đạo cùng Âm giáo vì cạnh tranh buôn bán mà sống mái với nhau, tăng cường người để bảo vệ công ty.

Bọn họ sắp xếp một người có bán tiên thiên để bảo vệ công ty. Hơn nữa, còn có một cao thủ thần bí suýt nữa đã đánh chết Xa Thiên và Lạc Phi.

May mà Xa Thiên có Tổ A bọn họ dùng hỏa khí mới rút về được. Tổng cộng có 6 người, ai cũng bị thương.

Nhưng Xa Thiên nói, không nguy hiểm đến tính mạng, xin cậu yên tâm. Cậu ấy sẽ mang người về quần đảo Duy Cơ Tư an toàn. Vẻ mặt của Lý Trọng có vẻ nghiêm trọng nói.

- Sao không mang nhiều người ngựa đi giúp bọn họ một tay? Diệp Phàm hỏi.

- Xa Thiên cho rằng không thể mang nhiều vì người của chúng ta ở bên này cũng chưa đến 10 người. Cũng phải để lại một số người để bảo vệ Duy Cơ Tư.

Chủ yếu là bảo vệ Diệp Đường Thiên Thu và phu nhân an toàn. Còn người của Tây Thước tộc cũng không có nhiều cao thủ, hơn nữa, màu da của bọn họ cũng không khác chúng ta là mấy.

Nếu chết một người hoặc bị chúng bắt sống thì phiền to rồi. Sợ chúng sẽ đuổi đến Duy Cơ Tư.

Vốn dĩ Duy Cư Thư luôn bị Củng Âm giáo để ý, nếu lại bị Đường Thủ Đạo đánh đến đây, vậy hai mặt đón địch tình hình sẽ không hay.

Hơn nữa, chúng ta cũng không thể dùng kế điệu hổ ly sơn dời núi được. Lý Cường hỏi.

- Ừ, Xa Thiên và Lạc Phi suy tính chu toàn. Nhưng, người kia đánh bại cả Xa Thiên và Lạc Phi ít nhất cũng phải là cao thủ gia đoạn đầu của tiên thiên.

Xem ra, Xem ra Đường Thủ Đạo rất coi trọng lợi nhuận của công ty Đường Thủ. Diệp Phàm gật đầu nói:

- Bước tiếp theo là giao cho Xa Thiên kiểm tra tình hình của công ty Đường Thủ.

Đường Thủ Đạo coi trọng công ty Đường Thủ đến vậy, xem lợi nhuận từ đâu tới.

- Diệp Phàm cũng muốn Hoành Không nhúng tay vào đúng không? Lý Cường hiểu ý.

- Đúng vậy, bây giờ Duy Cơ Tư cần một khoản tiền lớn, Đường Thủ Đạo con chó Nhật Bản này vì sao lại không giúp chúng ta kiếm tiền chứ?

Chúng ta sẽ đen ăn đen, nhưng chuyện này phải làm chu toàn mới được. Tôi có kế hoạch lớn. Nếu thời cơ chín muồi sẽ nuốt chửng công ty Đường Thủ.

Nếu Đường Thủ Đạo muốn báo thù chúng ta sẽ không ngại mà dọn sào huyệt của chúng. Trong mắt Diệp Phàm hiện lên một tia tàn nhẫn.

- Ừ, đúng vậy, làm thế nào. Trước kia Nhật Bản nợ chúng ta rất nhiều.

Chúng ta đòi nợ thôi. Nhưng, nhưng môn phái Đường Thủ Đạo lớn hơn Thiếu Lâm, Võ Đang của quôc gia chúng ta. Thực sự bọn họ quá mạnh.

Chúng ta cũng phải suy nghĩ đến hậu quả đáng sưoj trong đó nữa. Đầu óc của Lý Cường vẫn rất tỉnh táo.

- Chuyện này không vôi, chúng ta sẽ làm từ từ. Chỉ đến lúc lực lượng của chúng ta lớn mới ra tay nuối Đường Thủ Đạo là được. Hơn nữa nước Moses cách chúng ta xa xôi như vậy, cũng là ngoài tầm tay của y. Cũng không thể ngày nào Đường Thủ Đạo cũng phái mấy cao thủ tiên thiên đi bảo vệ công ty Đường Thủ được. Diệp Phàm nói.

- Sức mạnh của chúng ta không bằng Đường Thủ Đạo. Tuy có những cao thủ như Hồng Tà, Lệ Vô Nhai, đại sư Nhất Diệp. Nhưng, vẫn thiếu những cao thủ tiên thiên. Nếu Đường Thủ Đạo cứng rắn chúng ta cũng đành chịu. Chỉ có thể lấy cách đánh lén giải quyết một phần, lấy cách tằm ăn rỗi từ từ tiêu diệt bọn họ. Lý Cường vẫn là người có đầu óc.

- Khá lắm, Lý Cường có tiến bộ! Diệp Phàm cười nói: - Thực ra, còn có những người ngựa trong sự tính toán của cậu.

Ví sụ như bốn huynh đệ trong Vương triều Mã Hán cò có Lô Vĩ Tền ngày nào cũng thông tuyết đợi người. Những người này đều là cao thủ.

Còn có Phí Gia Trang vân vân. Nếu tổng hợp lại lực lượng của chúng ta cũng đáng sợ đấy. Phải xây dựng một môn phái chính tông mới có thể làm được.

Đương nhiên, trong số họ dù sao cũng không phải là nhân mã trực tiếp của chúng ta, chỉ có thể nhờ bằng hữu hỗ trợ.

Nếu bị tổn thương gì đó, trong lòng Diệp Phàm tôi hổ thẹn vô cùng.

- Cho nên, trong mạng lưới của chúng ta vẫn còn có những cao thủ. Hơn nữa đội ngũ phải không ngừng lớn mạnh mới được. Ít nhất chúng ta cũng phải có khả năng tiêu diệp Đường Thủ Đạo. Chỉ có như vậy chúng ta mới không sợ bất kì một môn phái nào trên thế giời. Lý Cường nói, người này đúng là tràn đầy lòng tin.

- Đến lúc đó tôi nhận cậu làm hộ pháp. Diệp Phàm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.