Nỗi Niềm UKE Xấu

Chương 53: Không mang giày




Sau 2 tiết học mệt mỏi của nó, thì đây chính là thời khắc mà nó mong mỏi nhất GIỜ RA CHƠI, tại lớp học nhỏ bạn người ngoài hành tinh của nó đang ngậm cây viết bỗng nhớ ra một điều gì đó có vẻ quan trọng:

– Ê Băng, thím có nhớ hôm nay là ngày gì hơm.

– Ứ biết – nó nằm xuống bàn mơ ngủ trả lời những câu hỏi của nhỏ.

– Nếu là mùa đông thì bà sẽ nghĩ tới những gì

– Nghỉ đông

– Không phải, hoàn toàn sai,đây là một ngày vô cùng trọng đại để những đứa Fa như tui và bà kiếm gấu để đi ăn giáng sinh, mà bà có gấu chưa?

– Gấu hả, đi vô sở thú kiếm đi có rất nhiều đó.

– Trời ạ, ý tui là bạn trai, bạn trai đó

– Bạn trai hả, không có và cũng không muốn có.

– Mệt, tôi chán nói chuyện với bà ghê tôi đi nói chuyện với Tuấn đây.

– Này, Tuấn cậu có bạn gái để đi ăn giáng sinh chưa.

– Gì? chưa – đang mải mê nghe lén hai cô nàng của chúng ta nói chuyện nên anh có hơi giật mình khi nhỏ hỏi đột ngột như vậy.

– Trời, nói nhỏ sâu ngủ này hông có bạn trai thì tui còn tin chứ nói cậu không có bạn gái tui tin…. mới sợ – Nhỏ nói giọng mỉa mai.

– Tôi nóithật!

– Thiệt hông

– Người ta đã nói là không rồi, đừng có chọc nó nữa

– Coi kìa, tui mới đụng tới có chút xíu mà đã la tôi rùi, có gian tình, gian tình à nha.

– Ngươi tin là ta sẽ cho nhà ngươi bay ra cửa sổ không? – Nó bắt đầu nổi đoá.

– Thôi không nói nữa,bà tối ngày chỉ biết bắt nạt tôi hix hix… tao phắn đây không chơi với mày nữa

-Ừ, lượn đi cho nước nó trong.

– Con nhỏ ác độc, tui hận Bà – Thế rồi nhỏ biến mất tăm.

– Ê, nhỏ khùng – Anh lay nó dậy.

– Giề

– Giáng sinh này, cô có đi chơi với ai không?

– Tại sao giáng sinh thì phải đi chơi

– Tôi cũng không biết nữa chỉ biết mấy đứa yêu nhau thường hay tặng quà và đi chơi với nhau vào ngày giáng sinh.

– Haizzz – Nó thở dài khi nghĩ đến hắn, và cuộc nói chuyện của anh và nó cũng kết thúc

——————————————–

Hiện tại đã tới giáng sinh thời điểm mà nó không mong chờ một tý nào, nếu như là một ngày chủ nhật bình thường thì có lẽ nó đã nằm dài trên chiếc giường thân yêu và đánh một giấc thật dài, nhưng có lẽ những suy nghĩ của nó về hắn và ngày giáng sinh thật sự không thể nào rời khỏi tâm trí của nó được.Và cách tốt nhất của nó để giải sầu đó là đi công viên giải trí…

Nhưng có lẽ hắn và ngày giáng sinh vẫn không thể nào rời khỏi nó được khi hắn đang đứng trước công viên giải trí mà nó định đi vào, nó rất muốn chửi ông trời vì đã đưa nó vào cái tình cảnh khốn nạn này nhưng một phần lý trí của nó đã giúp nó không hét lên.

Nếu như là một cô gài bình thường khi gặp tình cảnh này thì sẽ ngay lập tức bỏ đi nhưng nó thì không, nó muốn đối diện với hắn lần cuối cùng để xác nhận tình cảm của nó dành cho hắn, liệu đó là tình cảm nhất thời của thời con nít nhỏ dại, hay đó là thứ tình cảm mà nó sẽ không từ mọi thủ đoạn để giành lấy….

Không chần chừ thêm nữa, nó chạy thẳng đến bên hắn, người đang bực bội chuẩn bị vào trong xe ra về:

– Cho tôi bắt cóc tên này một xíu nhá – Nó chạy ngay đến bên cạnh chiếc xe nắm tay hắn lôi đi và cũng không quên nháy mắt tinh nghịch với bác tài.

Có lẽ sự việc diễn ra quá nhanh nên hắn, người vừa bị bắt cóc vẫn chưa kịp hoàn tỉnh, còn nó thì cứ vô tư dẫn hắn vao công viên mà không buồn để ý đến khuôn mặt ngây thơ như con bò đeo nơ của hắn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.