Nỗi Niềm UKE Xấu

Chương 44: Thiếu




Bên kia cả đám người ồn ào kéo nhau mở thêm vài chai rượu đắt tiền, Triệu Nhạc ở lại hỏi nhân viên khăn giấy, quần áo cậu vừa rồi cũng dính không ít rượu, lau mãi vẫn không hết. Cả bộ quần áo xem như vứt đi.



Xui xẻo chết đi được.nhimkishu98.wordpress.com

Triệu Nhạc ngồi lên ghế cao, gọi một ly Vodka. Cậu thường không uống loại rượu mạnh như vậy, chất lỏng chảy xuống yết hầu mang theo cái nóng rực đốt cháy cổ họng,Triệu Nhạc ho khan mấy tiếng, ngửa đầu lại uống tiếp.

Trong lòng không vui, khó tránh được uống nhiều thêm hai ba ly, đợi đến khi đầu bắt đầu thấy ong ong đã không còn kịp nữa. Xong! Say rồi.

Cậu bước từ trên ghế xuống, dựa cả người vào ghế híp mắt nhìn cái nơi náo nhiệt nhất trong quán một lát, gãi gãi đầu, lảo đảo rời đi.

“Tiểu Nguyên,uống với anh một ly nào, nhìn đi đâu đó?”

Trần Nguyên rời tầm mắt khỏi hướng người nào đó, quay lại nhìn người đàn ông cười tủm tỉm cạnh mình, cầm cốc rượu mới được rót đầy của mình lên, chạm cốc, ngửa đầu một hơi cạn sạch.

Xung quanh mọi người trầm trồ khen ngợi : “ Tiểu Nguyên mạnh mẽ quá đi à!” “Tiểu cuồn cuộn khá lắm!”

Trước kia lấy đâu ra nhiều người vây lấy hắn thế này, giờ nhìn mà xem, chen chúc chỉ còn thiếu nước đánh nhau mà thôi. Nói đi cũng phải nói lại, mấy người này có ai là thật lòng thích hắn đây, chẳng phải đều vì vẻ bề ngoài sao?  Người này, người nọ… người kia hẳn cũng vậy.

Mấy tháng vừa rồi Trần Nguyên tìm một nhà tạo mẫu, thay đổi từ kiểu tóc đến phong cách lại một lượt, hiện giờ hắn muốn 1 có 1, muốn 0 có 0, tuy rằng đối với mấy bạn 0 có bày đầy ra đấy hắn cũng nuốt không nổi nhưng tâm lí khoái trá hưởng thụ người khác vây lấy thì vẫn có.

Người đó.. Cậu không phải ghét bỏ tôi sao, nói cái gì mà tôi thật ghê tởm, bây giờ tôi đẹp trai ngầu chết người thế này, cậu có hối hận hay không?

Mẹ nó, không phải tôi đây muốn quay lại với cậu! Tuyệt đối không phải! Dù sao hai thằng 0 ở với nhau thì làm ăn được gì.

Có điều con mẹ nó cậu ngay cả liếc tôi một cái cũng không thèm, một mình ngồi uống đến say quắc cần câu để làm gì? Còn tôi ngồi đây thì để làm gì? Chẳng khác gì thằng ngu cả.

Trần Nguyên đột nhiên bật dậy, làm mấy người ngồi cạnh giật thon thót.

“Làm sao thế?”

Trần Nguyên cầm lấy áo khoác trên sô pha mặc lên người : “ Chán quá, về đây.”

“Sao mới đó đã về rồi, lại uống vài ly đi, mới vừa bắt đầu thôi mà.”

“Tiểu cuồn cuộn, hay là đêm nay, tụi mình..”

“Tôi về trước, mọi người cứ chơi đi.” Trần Nguyên không thèm để mắt tới ánh mắt thèm khát của cả đám, quay đầu đi mất dạng.

Mọi người nhất thời bực bội. Mẹ nó, cậu không ở đây tụi này còn chơi cái gì nữa.. Mau mau tìm người lôi về nhà “chơi” qua đêm nay thôi.

Triệu Nhạc từ trong quán rượu đi ra, gió lạnh thổi buốt người, đầu đau đến lợi hại, vất vả lắm mới tìm được một góc khuất, gục xuống ói lấy ói để.

Miệng không còn cảm giác, trong lòng cũng vậy.

ĐM. Ông đây từ khi nào phải chật vật thế này, quá dọa người.

Có lẽ vì thấy tên ngốc Trần Nguyên kia nên trong lòng mới khó chịu chăng? Không đủ. Triệu Nhạc cậu trước giờ luôn luôn sống tiêu sái, chưa bao giờ thèm quay đầu ăn cỏ cũ, thích lại người ta càng không thể, ai mà thèm khó chịu vì cái tên cơ bắp chết tiệt đó chứ.

Chẳng qua cảm thấy có chút cô đơn mà thôi.

Nôn xong, cậu ngồi bệt dưới đất, lấy điện thoại từ trong túi ra muốn tìm  người nào đó để tâm sự, dù sao một mình ngồi đây cũng rất ngốc.nhimkishu98.wordpress.com

Tìm tìm trong danh bạ một hồi, vốn định bấm gọi cho Lâm Hưởng, dọ dự một chút lại thôi.

Số trong danh bạ vốn không ít, nhưng chẳng có lấy một người có thể tâm sự. Gọi cho Lâm Hưởng sao? Người ta còn bận yêu đương thắm thiết với bạn trai, cậu làm sao lại đi quấy rối cho được.

Có người đi tới, đứng cạnh cậu rồi cũng chẳng thèm đi nữa. Triệu Nhạc ngẩng đầu nhìn thoáng quá, lại gục xuống nghịch di động trên tay, càng lúc đầu càng đau lợi hại.

“Làm gì thế này? Đứng lên đi.” Trần Nguyên cúi đầu nhìn cậu.

Triệu Nhạc dùng ngón tay ấn tới ấn lui mấy chương trình trong máy, nhìn một hồi cũng chán bèn đứng bật dậy, cất di động vào trong túi, vươn tay kéo cửa xe. Kéo nửa ngày vẫn không thấy động tĩnh gì mới nhớ ra quên chưa mở khóa tự động. Cậu rút chìa khóa ra ấn bóp nửa ngày, ấy thế mà cái xe vẫn trơ ra đấy.

Trần Nguyên thấy thế bật cười : “ Em  định dùng khóa em mở xe tôi đến bao giờ?”

Triệu Nhạc khựng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm cái xe láng mịn không còn mấy em da báo của mình tới gần ba phút đồng hồ.

Mẹ nó, hôm nay cậu có đi xe đếch đâu!

Mất mặt quá đi mất!

Triệu Nhạc vỗ vỗ cửa sổ xe : “Chẳng phải chỉ là cái xe quèn thôi sao? Tưởng ông đây thèm chắc?”

“…” Tôi có nói gì sao? Trần Nguyên thấy cậu say mèm cũng lười so đo : “ Rồi rồi, em nhích sang một chút đi.”

“Hừ, không nhích đấy làm gì được nhau.” Triệu Nhạc trực tiếp nằm úp sấp lên cửa xe, hai tay đặt trên trần xe, cả người chắn toàn bộ cửa. Ông đây không đi đấy! Xem anh lên xe thế nào? Cho anh tức chết luôn.

Trần Nguyên nhìn cậu một hồi, bấm mở khóa tự động, chạy sang mở cửa phó lái rồi trèo sang ghế lái là được rồi.

Triệu Nhạc làm sao để hắn chạy thoát dễ vậy được. Cậu nhanh chóng mở cửa xe ra, đặt mông chiếm gọn ghế lái.

“Đệch!” Trần Nguyên nóng nảy : “ Em làm cái gì vậy hả?”

“Hừ, anh quản được tôi chắc.”

“… Tôi không quản mà được à?” Em chiếm luôn xe tôi rồi, tôi không quản em thì quản ai bây giờ?

Mắt Triệu Nhạc hồng hồng, thỉnh thoảng lại lấy tay gãi gãi đầu.

Ai cho anh quản, anh là gì của tôi mà dám quản tôi? Tên khốn nhà anh giờ thì sung sướng rồi, đi đâu trai cũng bu đầy đường, chắc từ tám trăm năm trước đã quên béng ông đây rồi đúng không? Nhất định là như thế.

( Nói thiệt là mình không khoái tác giả đặt couple này vào tình huống kiểu này Cảm giác cứ như là bạn Nhạc Nhạc là kiểu không yêu nhưng thấy nó đi với người khác thì khó chịu ấy Mặc dù thực tế thì đâu phải vậy )

Dù sao cũng là tôi đẩy anh đi trước, giờ anh không muốn nói chuyện với tôi cũng phải thôi.

Đúng! Ông đây đá anh, ông một chút cũng không thấy khó chịu!

Hừ…

Một chút cũng không khó chịu… Chỉ là cảm thấy hơi cô đơn mà thôi.. Nhưng còn lâu mới là vì người này.

Ông đây xóa số anh khỏi danh bạ cho anh biết mặt.

Cậu lắc lắc cái đầu càng ngày càng mơ hồ, khó chịu, phiền lòng, thôi không nghĩ nữa, đi ngủ!

Trần Nguyên thấy cậu hồi lâu không có động tĩnh gì, chồm người sang đẩy nhẹ một cái, ai dè lại nghe thấy tiếng hít thể đều đều của người trước mắt.nhimkishu98.wordpress.com

Anh bấm mở đèn trong ô tô, quay người sang ngắm nhìn cho thỏa thích.

Triệu Nhạc gật hẳn sang một bên mà ngủ, mí mắt sưng vù, hàng mi dài cong cong vẫn còn hơi ướt do nước mắt. Bàn tay hắn chạm lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu, tại sao bộ dạng say xỉn của cậu cũng khiến hắn đau lòng đến vậy.

Một lần nữa, hắn ngồi lại ghế, thở dài thườn thượt.

Cứ tự nói với bản thân đừng bao giờ quan tâm tới cậu ấy nữa, kỳ thật thúi lắm, hắn đến giờ vẫn một mực chỉ đặt cậu vào mắt.

Nói thật thì, lần đó bị Triệu Nhạc mắng thậm tệ giữa chốn đông người như vậy, là người bình thường liệu có ai lại không khó chịu?Nhưng Trần Nguyên … vốn cũng không phải người bình thường.

Lúc ấy quả là rất đau lòng, nhưng nhiều ngày vùi mình trong đau khổ,hắn phát hiện ra mình đúng là kiểu người sẹo lành quên đau.

Trong lòng vốn dĩ rất nhớ cậu, muốn tới gặp vài lần lại sợ cậu chê phiền, sợ cậu đuổi đi kèm thêm mấy lời mắng chửi ngày đó. Thật ra có mắng chửi đánh đấm cũng không hề gì, Trần Nguyên vốn da dày thịt béo, tâm cũng thô hơn người bình thường, không thích mang thù với ai hết, với Triệu Nhạc lại càng không. Nhưng Triệu Nhạc đã nói đừng tới làm phiền, hắn cũng không muốn cậu thêm chán ghét mình.

Cắn răng chịu đựng không tới gặp cậu, tự nhủ với bản thân dạng người như cậu ấy tìm đâu mà chẳng được, ông đây bây giờ đi đâu người ta cũng chạy theo nườm nượp, nhưng thật ra đều là lừa mình dối người cả thôi.Ai hắn cũng thấy chướng tai gai mắt, không một ai khiến hắn ở bên thấy thoải mái như Triệu Nhạc.

Chỉ là người này trong lòng vốn không có hắn, còn nói hắn ấu trĩ, ghê tởm.nhimkishu98.wordpress.com

Vừa rồi ở quán rượu, ánh mắt cậu lúc đó rõ ràng là không có ý làm hòa với hắn.

Kể cả vậy, Trần Nguyên vẫn không thể ngừng chú ý đến Nhạc Nhạc của hắn, nhìn cậu uống nhiều rượu là lòng lại đau nhói, thấy cậu lảo đảo rời đi liền lo lắng đuổi theo. Hiện giờ người ở trước mặt lại không biết phải làm sao. Có muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh thì người ta cũng phải giơ mông ra cho mà dán, đây Triệu Nhạc ngay cả phản ứng còn không thèm, hắn biết làm sao bây giờ.

Phiền, phiền chết đi được.

Trần Nguyên ra sức dụi mắt.

Việc gì phải khóc chứ.

Bề ngoài thay đổi thì sao chứ, bên trong hắn vẫn cái bản tính như trước kia thôi. Mấy người suốt ngày đeo bám đó nếu biết thật ra Trần Nguyên hắn ẻo lả đến mức nào, chắc sẽ vắt chân lên cổ mà chạy cho xem.

Một kẻ cao lớn thô kệch lại cứ thích õng à õng ẹo, Triệu Nhạc nói rất đúng, hắn quả thật quá ghê tởm.

Đem nước mắt trên mặt lau khô, Trần Nguyên xoay người nhìn Triệu Nhạc, muốn đẩy cậu ra để lái xe về nhà, nhưng lại không đành lòng.

Cứ nhìn vậy hồi lâu, cuối cùng thở dài, nghiêng người mở cửa bên ghế lái.

Xuống xe, Trần Nguyên bế Triệu Nhạc đặt lên ghế phó lái, thắt dây an toàn cho cậu, sợ làm cậu giật mình tỉnh dậy, ngay cả lúc đóng cửa cũng cố thật nhẹ nhàng.

Một đường lái thật chậm, chỉ sợ cậu ấy đột nhiên làm loạn hoặc tỉnh rượu hoàn toàn, rồi dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn.

Nếu cậu có thể mãi mãi ngoan ngoãn ở bên , không nói những lời đả kích người khác, cũng không tỏ thái độ chán ghét với hắn, vậy thì tốt biết bao.

Đưa người về nhà, ôm cậu bế vào phòng ngủ, cởi áo khoác, bỏ giày ra ngoài. Thời điểm giúp cậu gỡ cái áo khoác dính đầy rượu bó vào người, tay hắn cứ run lên bần bật.

Không phải Trần Nguyên suy nghĩ bậy bạ gì đó, dù sao cả hai đều là 0 , có cho cũng chẳng thể làm được gì. Nhưng hắn cho tới bây giờ chưa từng được nhìn Triệu Nhạc trần truồng.Mấy người nói thử xem, nhìn người mình yêu không mặc gì, có ai mà không kích động không?

Ngón tay Trần Nguyên run rẩy cởi bỏ cái áo nồng nặc mùi rượu của cậu xong, bên trong lại lòi thêm một cái sơ mi màu xanh.nhimkishu98.wordpress.com

Mấy người lại mà xem, trên áo sơ mi cũng dính một ít rượu cỡ đầu móng tay nè, nếu không mau cởi ra mang đi giặt, để lại vết ố sau này làm sao mà mặc nữa, không phải là hắn muốn nhìn Triệu Nhạc cởi trần đâu nha. Hắn một bên tìm lí do bào chữa cho bản thân, một bên lột Triệu Nhạc từ trên xuống dưới cho bằng sạch, cuối cùng cũng chỉ để lại một cái quần lót màu đen mỏng manh.

Mới vừa về đến nhà,tuy rằng điều hòa vừa  bật lên còn chưa có mát lắm, Triệu Nhạc đã cong người như con tôm, miệng mơ hồ than thở mấy câu, lắc lắc người tìm chăn bông.

Làn da người này trắng đến nỗi mấy cô gái còn phải ghen tị, tuy rằng thoạt nhìn còn tưởng gầy gò lắm nhưng cởi ra mới thấy cơ bắp rõ ràng, tuy không có cuồn cuộn như Trần Nguyên nhưng vẫn rất đẹp. Phía trước quần lót gồ lên một khối kinh người, so với dáng người còn có chút không tương xứng, đáng tiếc cậu lại là thuần 0, bự mấy thì bự cũng chẳng có đất dụng võ. Nếu có thể dùng đến, bảo đảm sẽ làm cả đám tiểu 0 chết mê chết mệt cho coi. Thời điểm cậu xoay người sang, cái mông nhếch lên, cong cong xinh đẹp khiến người khác chỉ muốn bắt lấy chúng, vừa bóp vừa đánh cho thỏa tay. Nếu lúc làm tình được dương v*t bự bự này đâm vào, tay còn tranh thủ được xoa bóp cái mông tròn mẩy này.. chắc chắn chỉ một lúc là lên đỉnh…

Trần Nguyên mãnh liệt kẹp chặt lỗ mũi.

Vào phòng tắm chăm sóc cái mũi đầy máu của mình, hắn quên béng mất chưa đắp chăn cho Triệu Nhạc.

(Ôi cái đoạn bạn Nguyên Nguyên vừa nghĩ mình ghê tởm, vừa tủi thân vừa chùi nước mắt, nghĩ sao mà vừa thương vừa cưng . Nhưng thôi yên tâm, Nhạc Nhạc sắp đền bù cho em rồi =)) Cậu nào nghi ngờ tư cách làm công của Triệu Nhạc hãy chờ nhé =))) Anh Lâm anh Thần cứ gọi là quỳ lạy vái làm sư phụ =)))

Ps  : Lại nói cái kết, sắp kết thúc truyện rồi, mọi người đọc xong đừng chửi tui à nghen =))) Hình như tui chọn truyện nó bị dớp phần kết hay sao á =)) Dớp thế nào thì bao giờ kết thúc sẽ nói cho mọi người thấy =)))) Nhưng yên tâm đi, kết rất happy và đẹp lòng người, chỉ là làm chúng ta bối rối mà thôi =))))




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.