Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 7: Phiên ngoại: Câu chuyện từ nhỏ đến lớn (1)




Editor: thanh huyền (chính chủ)

Em yêu làm sao bây giờ?

Em sau này nên đối với người nào lại khăng khăng một mực như thế?

Hạ Thần Hi làm đau meo meo, meo meo cũng không gọi, khôn ngoan ở trong lòng Hạ Thần Hi, ngao ô cùng chủ nhân của mình, bồi cô vượt qua giờ khắc khó chịu nhất này, meo meo giống như cảm nhận được tất cả tâm tình Hạ Thần Hi.

Mắt của nó, cũng tràn đầy bi thương.

”Meo meo, cám ơn mày, cám ơn mày ở cùng tao.” Hạ Thần Hi khàn khàn lên tiếng, bây giờ, cô không có gì cả, con trai duy nhất ở thành phố S, cùng cha của bé, có lẽ, hận chiếm hữu cô.

Cô một người ở Pháp, chỉ có meo meo cùng cô.

Chỉ có meo meo, hiểu được tất cả thương tâm khổ sở của cô, hiểu đượctoàn bộ ủy khuất, tuyệt vọng.

Hạ Thần Hi bị bệnh.

Bệnh tới như núi sập, lạnh, ngày hôm sau liền nằm trên giường không dậy nổi, sốt cao, mơ mơ màng màng, thân tâm mỏi mệt, meo meo ở bên người cô, vẫn ngao ô khóc, liếm mặt cô chủ nhân.

Chủ nhân lại ngủ không cảm giác, mơ mơ màng màng.

Tiêu Tề lập tức mời bác sĩ, kê thuốc, châm cứu, nhưng Hạ Thần Hi không thấy khởi sắc, đốt lui một ít, lại nhiều lần lên cao, phản nhiều lần phục, vẫn luôn rất trầm trọng, chốc chốc thanh tỉnh, chốc chốc mơ hồ.

Bác sĩ nói, thân thể Hạ Thần Hi quá suy yếu, không thích hợp đường dài mệt nhọc, Tiêu Tề bỏ đi ý nghĩ mang cô về nhà, cho cô ở quán rượu nằm nghỉ ngơi.

Âu Dương về tổng bộ Marseille trước, Tiêu Tề cùng hắc quả phụ ở lại quán rượu, Tiêu Tề hầu hạ Hạ Thần Hi, tự thân tự lực, không giả nhân thủ, nhìn cô đầu đầy mồ hôi, giống như là rất không thoải mái, Tiêu Tề rất đau lòng.

Thần Hi, thân thể của cô vẫn luôn rất tốt, thế nào thoáng cái bệnh nghiêm trọng như thế?

Hạ Thần Hi sốt mơ hồ, ngủ một buổi tối, thân thể hơi chút nhẹ nhàng khoan khoái một ít, vẫn cảm giác rất không thoải mái, tiếp tục nằm nghỉ ngơi, Tiêu Tề bưng tới một bát cháo, ở Marseille trong quán rượu như vậy, có thể có một bát cháo ngao không dễ dàng.

”Thần Hi, đến ăn một chút, lót dạ dày.” Tiêu Tề thanh âm êm dịu, mang theo một tia che chở, đỡ Hạ Thần Hi đứng dậy, cho cô dựa vào gối, Tiêu Tề ngồi ở bên giường, thổi cháo, đút cho Hạ Thần Hi.

Sắc mặt Hạ Thần Hi tái nhợt, một bộ thần sắc có bệnh, khó gặp yếu đuối, chỉ là ngơ ngẩn nhìn Tiêu Tề.

”Làm sao vậy? Không khẩu vị sao? Không khẩu vị cũng ăn một chút, em đã một ngày không ăn đông tây.” Tiêu Tề nói, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị hơi mềm hóa, “Tửu điếm cháo không tệ, em ăn một chút, được không?”

Anh ta giống như là hống cô ăn.

Tâm Hạ Thần Hi, hơi trầm trọng, há mồm ăn, không tính khó ăn, chỉ là ăn ở trong miệng, vị đạo rất đạm, không có gì tư vị.

Trong đầu từng có một ít đoạn ngắn mất trật tự, nhanh bắt không được.

Giống như, Tiêu Tề từng cẩn thận chăm sóc chính mình như vậy.

”Tiêu Tề, anh cũng chiếu cố qua tôi như vậy sao?” Hạ Thần Hi hỏi.

Tiêu Tề nói, “Từ nhỏ đến lớn, anh đều là chiếu cố em, em chỉ là không nhớ rõ?”

Hạ Thần Hi nghĩ thầm, cô là thật không nhớ rõ, anh ta thật là như thế chiếu cố cô sao?

Chỉ là quen thuộc mà thôi.

”Chớ suy nghĩ quá nhiều, em thân thể không thoải mái, uống cháo, nghỉ ngơi nhiều, nhanh tốt, cách cửa nhà, chỉ có mười km đường.” Tiêu Tề nói, giọng điệu rất ôn hòa, “Nếu là nghĩ, anh có thể sớm một chút mang em về nhà.”

Hạ Thần Hi lắc đầu, Tiêu Tề không nói gì, đem cháo toàn bộ đút cho cô, Hạ Thần Hi uống cháo, lại uống thuốc, một lần nữa nằm xuống, Tiêu Tề điều chỉnh ánh đèn trong phòng, ở một bên cùng cô, vẫn chưa đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.