Editor: thanh huyền (chính chủ)
Nói
là khẩu âm địa phương rất nặng, Hạ Thần Hi nghe hiểu được, phu nhân cho
rằng cô nghe không hiểu, dùng khẩu tiếng Anh lặp lại hỏi một lần, Hạ
Thần Hi dùng tiếng Pháp trả lời, “Cảm ơn, tôi chỉ là ở lão cảng đi một
chút.”
Hạ Thần Hi đi rồi một hồi, ở cảng biên một quán cà phê
ngồi xuống phơi nắng, Pháp ngày, thật tình rất nhàn nhã, ở đây so với
Paris càng nhàn nhã nhiều lắm, khắp nơi có thể thấy nghệ thuật gia lưu
lạc.
Trên người bọn họ tràn đầy lưu lạc cùng vui vẻ khí tức.
Hạ Thần Hi rất hâm mộ.
Hạ
Thần Hi uống một ly cà phê, khẩu vị không tốt, cũng không khác, đột
nhiên, một phần báo chí khiến cho cô chú ý, Hạ Thần Hi cầm lấy vừa nhìn,
là một phần báo kinh tế tài chính, cô chú ý tới báo chí là bởi vì, có
ảnh chụp Đường Bạch Dạ.
Tất cả đều là Pháp Văn, Hạ Thần Hi nhìn tiêu đề báo chí, trong lòng một lộp bộp.
Một đời thương nghiệp ngã xuống, công ty Đường thị mất đi trụ cột.
Ngón
tay Hạ Thần Hi, khẽ run rẩy, cô biết tiếng Pháp rất tốt, cái nhìn văn
báo chí, một điểm khó cũng không có, giống như hiệu ngữ mới là tiếng mẹ
đẻ của cô, Hạ Thần Hi đem báo chí nhìn xong.
Tay mềm nhũn, báo chí rơi vào bên chân của cô, gió thổi qua, báo chí mở ra, ảnh chụp Đường Bạch Dạ, ánh vào tầm mắt của cô.
Đường Bạch Dạ, anh ta thật đã chết rồi?
Anh ta thật đã chết rồi?
Điều này sao có thể, vì sao? Vì sao? Vì sao?
Cô
một lòng tránh né tin tức này, cô cho rằng, Thiếu tá Nolan chỉ là hù
người, có lẽ, Đường Bạch Dạ phúc lớn mệnh lớn sẽ không chết, không ngờ,
lại là thực sự, Đường Bạch Dạ thật đã chết rồi.
Phần báo chí này
là toàn cầu truyền thông phát ra, bên trong tỉ mỉ giới thiệu Đường Bạch
Dạ khi còn sống, công tích Đường Bạch Dạ vĩ đại, Đường Bạch Dạ có khả
năng, Đường Bạch Dạ kéo kinh tế hiệu ích.
Địa vị Đường Bạch Dạ ở thương giới, còn có, Đường Bạch Dạ... Tử vong.
Đối
ngoại Đường thị quốc tế tuyên bố, Đường tổng quá lao chết(lao tâm vì
công việc), bệnh tim bất ngờ phát mà chết, đem chuyện anh ta trúng đạn,
che giấu đi.
Tâm Hạ Thần Hi, một mảnh hoang vu.
Muốn khóc, lại khóc không ra nước mắt.
Người
ở cực hạn bi thương, nguyên lai là không có nước mắt, toàn thế giới
biến thành cô một người, hoang vu, hoang vắng, cô cái gì cũng không cảm
giác được, hình như trước mắt một mảnh biến thành màu đen.
Lòng của cô, giống như cự tuyệt nhìn thế giới này.
Cự tuyệt, tiếp thu tin dữ này.
Hạ
Thần Hi tê dại, thân thể cứng ngắc đến cực điểm, trước mắt từng đợt
biến thành màu đen, tầm mắt cũng trở nên mờ tối, đột nhiên, trên tay tê
rần, meo meo cắn bị thương cổ tay của cô, ngao ô gọi, Hạ Thần Hi phục
hồi tinh thần lại.
Như động tác chậm, cúi đầu nhìn meo meo. Meo
meo ngao ô gọi, cọ xát tay Hạ Thần Hi, mắt đẹp nhìn Hạ Thần Hi, lè lưỡi,
liếm chỗ bị cắn, đau lòng chủ nhân của nó.
An ủi chủ nhân của nó.
Meo
meo giống như có thể cảm nhận được cô trong nháy mắt đó tâm như tro
nguội, cự tuyệt nhìn toàn thế giới, cứ như vậy một cắn, tỉnh lại cô, Hạ
Thần Hi chậm rãi ôm chặt meo meo, cô không thể tin, nếu không là meo
meo, cô có phải hay không biến thành một người mù.
Từ đó thay bệnh tâm lý, lại cũng tốt không được, vĩnh viễn biến thành một người mù.
Đường Bạch Dạ chết.
Có thật không?
Đường
Bạch Dạ, anh thiếu tôi nhiều như vậy, tôi thiếu anh nhiều như vậy, đây
đó cũng không trả hết nợ, anh tại sao có thể chết? Anh tại sao có thể
chết? Anh không thể chết được, không thể chết được, anh chết, cừu hận
làm sao bây giờ?