Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 3: Chúng ta... ở cùng nhau sao?




"Sao vậy anh?" A Hoành tò mò hỏi.

Tư Hoán ngập ngừng một lát rồi nói: "Em không biết đấy thôi, từ nhỏ Ngôn Hi đã có cái tật là không thích ai đẹp hơn mình, anh sợ cậu ta sẽ gây khó dễ cho Trần Quyện."

A Hoành dịu dàng nhìn Tư Hoán rồi mỉm môi cười.

Nhà Trần Quyện ở ngay gần trường, cha mẹ cô không về nước cùng, chỉ có một mình cô sống trong căn hộ chung cư rộng rãi nên mời đám Tư Hoán đến chơi. Nhưng vì mới quen nên cả đám chỉ chuyện trò khách sao vài câu rồi ra về.

"Ngôn Hi, lần sau cậu nể mặt lão tử trước mặt Trần Quyện một chút được không?" Điđược mấy bước, Tân Đạt Di không kìm được bèn đề nghị với Ngôn Hi.

"Ngôn Hi dừng chân, ngoái lại, ngơ ngác nhìn Tân Đạt Di. "Bản thiếu gia không nể mặt cậu lúc nào?"

"Vừa nãy cậu nói xấu tôi ngay trước mặt Mary, tôi còn đâu mặt mũi làm người nữa?" Tân Đạt Di tỏ vẻ khó xử.

"Tôi không hiểu cậu đang nói gì, thế nào là không còn mặt mũi làm người nữa? Trước đó khi chưa có cô nàng, chẳng lẽ cậu không làm người à?" Ngôn Hi bình thản nói.

"Ngôn Hi, cậu đừng có giở trò, tôi không phải là thằng ngốc tôi nói thế rồi mà cậu còn không hiểu ư?" Tân Đạt Di bực bội nói.

A Hoành hơi bất ngờ vì từ trước đến giờ cô rất ít khi thấy Tân Đạt Di so đo với Ngôn Hi. Anh chàng này tính phổi bò, chẳng bao giờ để tâm đến những lời khích bác của Ngôn Hi, hiếm khi thấy thái độ như hôm nay.

Ngôn Hi phì cười, thở dài rồi xua tay. "Ok, ok, ok, tôi biết rồi, chắc cậu định tán tỉnh cô nàng chứ gì, chỉ thế là nhanh!"

Tư Hoán nghe đi nghe lại mới nghe ra được vấn đề, liền buột miệng: "Không được!"

"Cái gì không được?" Ngôn Hi ngoẹo đầu hỏi.

"Chuyện Đạt Di với Mary không được!" Tư Hoán cau mày.

Tân Đạt Di tần ngần nói: "Cậu dựa vào đâu mà bảo không được, Ngôn Hi đồng ý rồi mà!"

"Chỉ biết là không được!" Tư Hoán bực bội đáp.

"Có phải cậu cũng thích Mary không?" Tân Đạt Di xoa đầu hỏi.

Có thể nói Tư Hoán có thiện cảm với Trần Quyện ngay từ cái nhìn đầu tiên, một cảm giác rất lạ, giống như việc vừa ăn xong hai bát cơm đầy, có cái gì đó đầy ắp trong lòng, rất khó tả.

Từ nhỏ khu nhà mấy đứa ở đã nhiều con trai, ngoài Nhĩ Nhĩ và các cô bạn cùng lớp, Tư Hoán không tiếp xúc với các bạn gái khác. Anh đều coi các cô bạn kia như em gái. Vì thế, đây có thể coi lag rung động đầu đời của anh. Tuy nhiên, nếu người anh em của anh cũng thích cô gái ấy thì có vẻ không được ổn lắm.

"Dĩ nhiên là không rồi!" Tư Hoán trả lời rất quả quyết.

"Thế thì vì sao?" Ngôn Hi ngẩn người, bình thản nhìn Tư Hoán.

Tư Hoán hả miệng, hồi lâu mới cân nhắc từng chữ, nói: "Mary cao 1m80, cao hơn cả A Hoành trong khi Tân Đạt Di cao 1m79, mấy người không thấy cọc lệch à?"

Mặt A Hoành đỏ rần, cô là con gái mà cao tận 1m73, ngay từ nhỏ cô đã sợ say này mình không lấy được chồng vì cao quá. Sau này nghĩ lại, nếu không lấy được chồng, không có ai nuôi thật thì cô sẽ học các văn nhân thời cổ đại, dựa vào nghề viết chữ để kiếm tiền . Nhưng kế hoạch sinh tồn vĩ đại đó đã bị từ bỏ kể từ khi nhìn thấy tranh chữ của Ngôn Hi.

Bây giờ xuất hiện Trần Quyện còn cao hơn cả cô, đúng là cũng đáng lo thật.

Tân Đạt Di cảm thấy khí phách nam nhi bị tổn thương, bèn trợn mắt nhìn Tư Hoán, gầm lên: “Lão tử mới mười bảy tuổi, còn cao hơn được nữa cơ mà!”

“Trần Quyện năm nay mới mười lăm tuổi, chẳng lã người ta không lớn nữa ư?”

“Cậu ấy, mới mười lăm hả?” A Hoành sửng sốt hỏi.

“Ừ, Trần Quyện là học sinh được tuyển đặc cách, từng đạt giải violin quốc tế mà,” Tư Hoán ậm ờ đáp.

Ngôn Hi đã đi khá xa, nắng chiều màu vàng cam hắt vào con ngõ nhỏ, chiếu xuống người anh, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp và ấm áp vô cùng.

Nghe thấy Tư Hoán nói vậy, mắt Tân Đạt Di liền sáng lên, anh chàng túm lấy Tư Hoán, hỏi liên hồi.

A Hoành vẫn nhìn thẳng về phía trước rồi rảo bước về phía Ngôn Hi.

"Ôn Hoành, ngày mai ăn sườn xào chua ngọt nhé, anh thèm rồi." Ngôn Hi không ngoái lại mà vừa ngáp vừa nói.

"Vâng."

Hơ hơ.

"Ôn Hoành, em gia nhập đạo Xương Sườn đi."

"Thập lục La Sát hả?" Tứ đại Kim Cương, bát đại La Hán đều có rồi, đến lượt cô thì còn gì nữa?

"Làm đầu bếp cho giáo chủ này."

"Không phải, là đầu bếp tay cầm muôi hả?"

"Đến đây thì phải gọi là Đại Muôi, Đại Muôi? Ôn Đại Muôi? Ha ha!"

Ôn Hoành: "..."

A Hoành cảm thấy mình được hiểu thêm về con người Tân Đạt Di.

Anh chàng Tân Đạt Di từ trước tới giờ luôn ăn nói hùng hổ, bắt đầu học được cách nói năng nhỏ nhẹ.

Anh chàng Tân Đạt Di từ trước đến giờ chẳng bao giờ chải chuốt tóc tai bắt đầu biết xịt gôm, vuốt tóc.

Anh chàng Tân Đạt Di từ trước đến giờ mỗi khi ăn cơm, cả thịt và xương đều gặm sạch sẽ bắt đầu biết ăn uống nhỏ nhẹ, húp canh cũng đã biết dùng khăn mùi soa lau miệng.

Anh chàng Tân Đạt Di chẳng bao giờ thích học môn âm nhạc, gặp cô giáo dạy nhạc liền lén nhỏ nước bọt sau khe cửa, giờ cũng bắt đầu thích hát hợp xướng.

“Bà mợ kia, cậu mà còn rống lên nữa thì tôi sẽ cho cậu hét đường sống đấy!” Ngôn Hi cầm hộp cơm màu hồng in hình chú heo cao đập liên hồi xuống người Tân Đạt Di.

“Gió đang gào, ngựa đang hí, Hoàng Hà đang gầm thét, a a a, ô ô ô, u u u. Ui da, đau quá, Ngôn HI, cậu đừng tưởng lão tử không dám trả đũa nhé! AHoành, đừng đứng cười như ngố thế chứ, mau đỡ cho tôi với...”

“Ờ.”

A Hoành gật đầu rồi gắp ra một miếng sườn vàng ươm, giơ ra trước mặt Ngôn Hi.

Ngôn Hi liền buông tay ra rồi cầm lấy miếng sườn, đưa lên miệng gặm, quay lại thì thấy Tân Đạt Di đã lẩn ra chỗ khác.

“Người anh em, đa tạ đại ân!” Tân Đạt Di ngân ngấn nước mắt khum tay lại cảm ơn A Hoành.

“Tráng sĩ quá lời rồi!” A Hoành nghiêm trang đáp lễ.

Ngôn Hi đang định lên tiếng thì A Hoành lại giơ ra miếng sườn khác, anh chàng lại không nói gì nữa.

Ăn hết một hộp cơm sườn, Ngôn Hi nheo mắt nhìn Tân Đạt Di.

“Bà mợ à, đừng trách tôi không nể mặt cậu trước mặt mọi người, lần sau cậu còn dám đầu độc tai tôi như thế nữa, tôi sẽ cho cậu biết tay đấy!”

“Những lúc cậu hát, tôi có kêu la gì đâu...” Tân Đạt Di ngẩn cao đầu lí sự.

“Bàn thiếu gia hát hay như thế, cậu chê làm sao được!” Ngôn Hi trợn mắt, nét mặt lộ rõ vẻ không tin.

A Hoành nghe mà toát hết mồ hôi hột, cô nhớ mỗi lần Ngôn Hi hát quốc ca, gia điệu không biết chạy đi tận phương nào.

Da mặt người thành phố đều dày như vãy ư? Điều này khiến kẻ nửa quê nửa tỉnh như cô nghe cũng thấy đỏ mặt.

“Bạn Ngôn Hi hát hay lắm hả?” Trần Quyện ngoái đầu lại nhìn hai anh chàng, cười. “Chất giọng của Eve hay đó chứ, có điều chưa được tập luyện nhiều.”

Ngôn Hi gật đầu, nét mặt điềm nhiên như không.

“Hê hê.” Tân Đạt Di có vẻ xấu hổ, thân hình cao lớn thu lu sau thân hình nhỏ hơn của Ngôn Hi.

Ngôn Hi bỗng nhiên nói: “Trời đất, cậu cũng biết đỏ mặt hả? Là đàn ông hay đàn bà đấy?”

Tân Đạt Di nhìn Ngôn Hi bằng ánh mắt ai oán.

“À, bạn Eve của chúng tớ rất có năng khiếu âm nhạ,c hồi nhỏ trường mầm non tổ chức hát đồng ca, bạn ấy là người hát chính đấy! Bạn Rose xinh đẹp học nhạc đúng không, thế thì phải thường xuyên giao lưu với bạn Eve của chúng tớ, có khi lai đào tạo được một bà mợ Michael ấy chứ?” Ngôn Hi nhìn Trần Quyện và tuôn cho một tràng.

Trần Quyện ngẩn tò te, hồi lâu bèn gật đầu và mỉm cười vô cùng duyên dáng.

Có thể gọi là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

Tân Đạt Di chớp chớp mắt nhìn trộm Trần Quyện, mặt càng đỏ hơn.

Trần Quyện nhìn Tân Đạt Di, cảm thấy điệu bộ e thẹn như con gái của anh chàng hộ pháp này khá thú vị, bèn cười càng tươi hơn, ánh mắt cũng hớp hồn hơn.

“Ngôn Hi à, tớ nghe Tư Hoán nói cuậ chơi piano hay lắm hả, hôm nào có thời gian hợp âm với violin của tớ nhé, giao lưu học hỏi.” Trần Quyện đưa ngón tay cái lên khẽ vuốt đuôi mắt.

A Hoành phát hiện mỗi lúc suy nghĩ, Trần Quyện đều có động tác nhỏ này.

“Hơ, có cơ hội tính sau.” Ngôn Hi gục cái đầu đen sì xuống đôi tay đang khoanh tròn rồi thờ ơ đáp.

Trần Quyện quay mặt đi mà không để tâm.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi A Hoành cũng cảm nhận được vẻ khinh miệt thoáng hiện trong ánh mắt Trần Quyện. Cô nhìn về phía Ngôn Hi, nhìn mái tóc đen mềm mại của anh, cảm thấy yên tâm hơn, rồi cô nở một nụ cười ôn hòa, nét mặt bình thản, nhẹ nhàng.

Đây là một cảm giác ấm áp biết bao, hoàn toàn khác với vẻ khinh miệt thoáng qua trước đó, đó là hai bờ của băng và lửa, là sự khác biệt như trời với đất.

Ngôn Hi là Ngôn Hi, lạnh lùng và không toàn diện.

Anh là người như vậy, đứng ở đó, không tức giận, không cáu kỉnh đã là đủ lắm rồi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.