Nỗi Niềm Khó Nói

Chương 12: Thanh kiếm trong tay là thanh kiếm rỉ sắt sao?




Mặc kệ thái độ của Doãn Tử Nhiên ra sao, sau mấy ngày, mọi người cuối cùng vẫn leo lên du thuyền xa khơi, đi cùng bọn họ, dĩ nhiên còn có Rusa.

Vẻ lo lắng tan đi, mây tan trăng sáng, mặc dù Phỉ Nhi tạm thời còn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng hòa hợp trong nhiệt tình và quan tâm của bọn họ, đã không có sợ hãi như mấy ngày trước, mọi người đã khôi phục lại sung sướng và ước mơ những ngày qua.

Tiệc tổ chức hôm nay chính là tiệc tối, trên du thuyền có đầu bếp cao cấp, phục vụ cao cấp, làm sảnh chính khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, đèn lớn bằng thủy tinh khúc xạ ánh đèn sáng ngời thành điểm nhỏ lốm đốm, chiếu trên mặt đất.

Vết thương đạn bắn trên tay phải của Doãn Tử Nhiên chưa lành, tay trái xiên tới xiên lui trong mâm cơm, rất không linh hoạt. Khó khăn lắm mới xiên được một miếng chân giò hun khói, khi sắp bỏ vào đĩa của mình lại rơi xuống trên bàn cơm.

Anh tức giận ném đồ ăn, giận dỗi không ăn!

Một giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng anh, có người dùng tiếng Anh nói, “Này! Đây không phải là hành động của quý ông lịch thiệp, may mà nơi này đều không phải người ngoài!”

Doãn Tử Nhiên vừa nghe cũng biết Rusa đang nói chuyện, quay đầu lại lạnh lùng dùng tiếng Trung nói, “Xin lỗi, tôi nghe không hiểu tiếng Anh.”

Rusa giảo hoạt cười một tiếng, tiếp tục dùng tiếng Anh, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút, anh có cần tôi giúp một tay không?”

“Không cần!” Doãn Tử Nhiên ném xuống hai chữ rồi chuẩn bị đi.

Rusa đột nhiên cười to sau lưng anh.

“Cười cái gì?” Anh cau mày.

“Không phải anh nghe không hiểu tiếng Anh sao?” Rusa hả hê nhướn nhướn mày.

Doãn Tử Nhiên sững sờ, “Nhàm chán!” Nói xong bước nhanh về phía những người khác.

Một chỗ khác trong sảnh chính, tất cả mọi người vây quanh Phỉ Nhi nói chuyện. Vì giúp Phỉ Nhi khôi phục trí nhớ, mọi người thường sẽ cùng nhau nói chuyện với Phỉ Nhi, ngược lại Phỉ Nhi vui vẻ không ít, nhưng trí nhớ về chuyện quá khứ vẫn trống rỗng.

Rusa cũng đi theo Doãn Tử Nhiên tới, thấy mọi người nói chuyện khí thế ngất trời, chen miệng vào, “Cứ như vậy cũng có thể khôi phục trí nhớ? Không phải mấy người xem phim truyền hình quá ít chứ?”

Phim truyền hình? Lại nói mấy người tổng giám đốc này thường ngày quả thật không xem phim truyền hình...

“Vậy cô nói thế nào để khôi phục trí nhớ? Cầu Chí Dương hơi gấp gáp nhìn dáng vẻ của cô, hiện giờ đã có bệnh thì vái tứ phương rồi.

Rusa nhìn Doãn Tử Nhiên trước mắt, rất khoe khoang vểnh cao cằm, “Mấy người đó, phải tìm chuyện khắc cốt ghi tâm với cô ấy trước đây mà nói, hoặc diễn lại một lần, như vậy có thể kích thích cô ấy! Trong phim truyền hình đều diễn như vậy!”

“Thôi đi! Ngây thơ!” Doãn Tử Nhiên khinh thường hừ một tiếng.

“Vốn là vậy! Không tin anh hỏi bác sỹ!” Rusa chỉ Địch Khắc.

Doãn Tử Nhiên lại càng không tin, “Anh ta? Anh ta chính là một tên lường gạt! Lừa tiền phụ nữ!”

“Này! Tử Nhiên, không được sỉ nhục nghề nghiệp của tôi có được không?” Địch Khắc lớn tiếng cãi lại.

“Ngừng ngừng ngừng! Đừng tranh cãi nữa!” Cầu Chí Dương đau đầu nhức óc, “Tôi cảm thấy có thể thử một lần! Chuyện khắc cốt ghi tâm nhất của Phỉ Nhi là chuyện gì?”

“Cái này à? Tôi biết rõ!” Doãn Tiêu Trác cười ha hả đưa mắt nhìn Lãnh Ngạn.

“Đúng vậy!” Hai mắt Cầu Chí Dương tỏa sáng, “Đời này người để cho con bé khắc cốt ghi tâm nhất chính là cậu rồi!”

“Này, hai người có ý gì? Không phải muốn tôi hy sinh nhan sắc chứ? Ngay cả tôi nguyện ý, Duy Nhất cũng không đồng ý!” Lãnh Ngạn chỉ cảm thấy hai cặp mắt có thể cắn nuốt mình, làm anh có xúc động muốn chạy trốn.

Duy Nhất cũng không hiểu, mọi người dùng tiếng Anh bô bô nói chuyện với nhau cái gì chứ? Cô hận mình học tiếng Anh không giỏi. Điều này cũng không thể trách cô! Bản thân không học đại học, tiếng Anh trung học đã sớm trả lại cho thầy cô rồi, mấy năm này xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô vốn định học tập thật giỏi, nhưng không có thời gian. Cho nên, trừ tiếng Nhật còn có thể nói một chút, tiếng Anh thật sự nghe không hiểu!

Nhưng mà, tất cả mọi người nhìn Lãnh Ngạn làm gì? Cô nghi ngờ chọc Lãnh Ngạn, “Bọn họ... Giống như không có ý tốt với anh?”

Lãnh Ngạn âm thầm may mắn vì Duy Nhất nghe không hiểu, mặc dù Duy Nhất rất thông tình đạt lý, nhưng anh cũng khó có thể giải thích cho tốt? Anh ngượng ngùng cười một tiếng, “Không có gì! Không có gì!”

Duy Nhất thoáng nhìn dáng vẻ của anh đã cảm thấy có quỷ, khẽ híp mắt, “Thật sự không có gì sao?”

“Thật sự không có!” Lãnh Ngạn cười lấy lòng.

Rusa thấy, nghĩ rằng nên đứng ra bênh vực kẻ yếu, “Nếu như Lãnh Ngạn thật sự là người khắc cốt ghi tâm của cô ấy, như vậy giúp cô ấy một chút cũng là chuyện đương nhiên! Coi như cô là vợ của anh ấy, cũng có thể hiểu, đây là cứu người! Đừng hẹp hòi như vậy, trong quan điểm của chúng tôi...”

Doãn Tử Nhiên nghe đến đó lập tức thô bạo cắt đứt, “Quan điểm của cô là quan điểm của cô! Chúng tôi là người Trung Quốc! Đừng nhiều chuyện ở đây!”

Lời này của Doãn Tử Nhiên dùng tiếng Trung nói, làm Duy Nhất và Tư Lam không hiểu tiếng Anh sợ hết hồn.

“Tử Nhiên, Rusa nói gì vậy? Sao anh lại kích động như thế?” Duy Nhất nhìn Doãn Tử Nhiên đầy mùi thuốc súng khắp người, khó mà tin được đây là anh ba cưng chiều cô muốn gì được nấy.

Rusa không hiểu làm sao bị anh quát cũng rất căm tức, lớn tiếng dùng tiếng Anh đáp lễ, “Anh dữ tợn cái gì mà dữ tợn? Đừng tưởng anh đã cứu tôi thì có thể quát to nói lớn tôi, nói chuyện bình thường anh cũng lạnh lẽo! Giả bộ ngầu sao? Ngầu không nổi! Tôi còn là nữ cảnh sát! Càng ngầu hơn anh! Thật sự buồn cười, lại dữ tợn với mình tôi, giống như tôi nợ nhà anh mấy chục triệu vậy! Nhìn tôi không vừa mắt sao?”

Doãn Tử Nhiên thật sự đối chọi gay gắt với cô, “Không sai, chính là nhìn cô không vừa mắt! Phụ nữ Trung Quốc chú trọng nhất là phong thái thùy mị, cô nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô xem, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu! Làm phụ nữ mà làm đến nước này, nếu như tôi mà là cô tôi nhất định nhảy xuống biển! Tôi cho cô biết, đừng nghĩ ra toan tính xấu gì để Lãnh Ngạn đến cởi bỏ vấn đề khó khăn, nếu không tôi với cô không xong!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, à... Thì ra Doãn Tử Nhiên sợ cô ấy quấy rầy hạnh phúc của Duy Nhất...

Thằng nhóc si tình này! Doãn Tiêu Trác không khỏi lắc đầu, đã là em gái rồi! Đồ đầu heo!

Duy Nhất càng không hiểu ra sao, kéo Doãn Tiêu Trác, lại kéo Lãnh Ngạn, “Các anh, rốt cuộc đang làm gì? Rusa muốn anh giải quyết vấn đề gì? Nếu như cô ấy cần giúp một tay, thì anh giúp một chút đi!” Lời cuối cùng này nói với Lãnh Ngạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.