Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 52: Trung tâm học viện




Hai nha hoàn chưa bao giờ thấy qua Thường Hiên có dáng vẻ này ở nhà, lập tức vội vàng tiến lên phía trước, cung kính hỏi có gì phân phó.

Thường Hiên thấp hừ một tiếng: "Ta muốn tắm rửa."

Hai nha hoàn đáng thương này hai mặt nhìn nhau, nay đã là tháng tám, thời tiết chuyển lạnh, nói tắm rửa là phải đun nước ấm, sau đó để gã sai vặt mang bồn tắm đến.

Giờ đã nửa đêm, ai lại đi tìm khổ làm việc này?

Thường Hiên thấy hai người vẻ mặt do dự, càng mất hứng: "Sao vậy, không được?"

Hắn thường ngày ở cửa hàng cũng là một tiếng ra lệnh không ai dám nghi ngờ, nay ở nhà thế nhưng sai bảo không được hai tiểu nha hoàn, trên mặt tự nhiên càng thêm khó chịu.

Hai người này nhìn Thường Hiên sắc mặt rất âm trầm dọa người, lập tức không dám nói không được, đành phải liên thanh đáp lời, một người vội vàng đến phòng bếp nấu nước, một người khác chạy nhanh đi gọi người chuyển bồn tắm.

Đúng lúc này, cửa phòng chính ‘ầm ầm’ một tiếng mở ra.

A Phúc tóc đen như thác dùng một dải lụa sa tanh màu hạnh nhân đơn giản thắt thành một búi, còn lại đều rối tung xoã xuống, áo đơn tố sắc* bên ngoài chỉ tùy tiện khoác lên chiếc áo khoác màu đỏ sậm, cứ như vậy cười dài đứng ở cửa, liếc Thường Hiên không nói lời nào.

(*) màu trắng hay màu sắc đơn giản, tên bạch thiển trong tam sinh tam thế được Dạ Hoa đặt là Tố Tố cũng là chỉ màu trắng do ấn tượng lần đầu gặp mặt của hai người ( lảm nhảm rồi >”

Thường Hiên thấy A Phúc đi ra, vội ưỡn ngực nghiêm mặt tiến lên lấy lòng nói: "Ta đã phân phó bọn họ đi chuẩn bị nước tắm rồi." Hắn khi nói chuyện còn mang theo cảm giác say, bất quá miệng lấy lòng giống như chú cún con bị chủ nhân vứt bỏ.

A Phúc trong lòng bỗng nhiên muốn cười, bất quá cố nhẫn lại, vẫn lạnh mặt nghiêm nghị như cũ, quay đầu phân phó hai nha hoàn nói: "Nửa đêm, chàng bắt các ngươi làm các ngươi cũng chịu khổ theo à, còn không mau đi nghỉ ngơi."

Hai nha hoàn thấy vậy, trong lòng kêu cứu tinh đến đây, thở dài nhẹ nhõm một hơi cảm tạ chạy nhanh trở về phòng.

Thường Hiên có thể là bởi vì say, vẫn không phản ứng lại, chỉ ngơ ngác đứng ở cửa nhìn chằm chằm A Phúc.

A Phúc bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, quay mông bỏ vào nhà, trước khi vào nhà bỏ lại một câu: "Đứng ngốc đó làm gì, còn không vào?"

Thường Hiên nghe thấy lập tức mừng rỡ, vội vui vẻ đuổi kịp.

Đóng tốt cửa, hắn thật cẩn thận tiến đến trước giường, ôn nhu gọi: "Nương tử —— "

A Phúc ngồi ở trước giường cúi đầu không nói lời nào.

Thường Hiên lại đi lên từng bước, nhẹ gọi: "A Phúc —— "

A Phúc khóe môi hơi cong, bất quá cúi đầu nhịn xuống, cố ý dùng ngữ điệu lạnh lùng nói: "Cũng không biết ở chỗ nào lêu lổng không đứng đắn, còn làm cả người đầy mùi hôi, chẳng lẽ chàng còn cảm thấy ủy khuất?"

Thường Hiên vốn dĩ có vài phần men say, nay bị căng thẳng như vậy nhất thời cảm thấy choáng váng đầu, hắn lảo đảo tiến lên, dựa vào cửa hiên, dùng đôi mắt sâu thẳm cúi đầu đánh giá A Phúc, nửa ngày sau ủy khuất giải thích: "A Phúc, ta không có đến nơi không đứng đắn."

A Phúc bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, xoay người đi vào cửa. Thường Hiên đương nhiên cũng chạy theo sau, bất quá bước chân càng bất ổn.

Ai ngờ Thường Hiên vừa mới vào phòng, A Phúc đã ngừng lại, nàng đột nhiên dừng chân lại như vậy, Thường Hiên là người say khướt nhất thời không dừng chân kịp, nên cứ như vậy xông đến.

Thường Hiên này tuy rằng mang theo men say, nhưng rốt cuộc đưa tay lưu loát, dứt khoát từ sau lưng A Phúc một tay ôm lấy nàng, miệng phun mùi rượu tiến đến bên má A Phúc, đắc ý ha ha cười nói: "A Phúc, ta bắt được nàng rồi."

A Phúc thật sự là dở khóc dở cười, cố gắng giãy ra, quay người lại, tay kéo một cái, bắt đầu cởi bỏ đai lưng áo ngoài cho hắn.

Thường Hiên nhất thời không có phản ứng, lăng lăng nhìn A Phúc, mặc cho A Phúc giúp mình cởi áo tháo thắt lưng.

A Phúc có điểm tức giận, nâng tay cởi áo lót bên trong cho hắn. Thường Hiên lúc này tuy rằng đầu không dùng tốt lắm, nhưng tốt xấu coi như thuận theo, một bên cực kỳ phối hợp đưa tay nhấc chân để A Phúc giúp mình cởi đồ, một bên nghiêng đầu đánh giá A Phúc.

A Phúc cởi xong rồi, Thường Hiên trên người cảm thấy lạnh, cúi đầu vừa thấy, thì ra quần áo trên người đã không che nổi bộ phận mấu chốt, chỗ đó đã muốn công khai đứng lên.

Lập tức cái người say rượu này thế nhưng sinh ra chút cảm giác thẹn lòng, vì thế hắn nhìn chằm chằm nương tử mình, hơi cúi đầu pha chút ngượng ngùng nói: "Nương tử, phải cởi quần áo ở trong ổ chăn chứ, trần truồng như vậy để người khác nhìn thấy không tốt." Nói đến đây, trên mặt hắn đầu tiên là phiếm hồng, sau đó ha ha nở nụ cười.

A Phúc lại nhịn không được, ‘Phụt’ một tiếng cười ra, tiện tay cầm lấy tấm chăn mỏng bên cạnh tiến lên, bao quanh người hắn, trong miệng vẫn tức giận nói: "Trên người chàng đầy mùi khó chịu, nếu không cởi hết, sẽ dính lây lên đầy giường!"

Thường Hiên ôm cái chăn vây quanh mình, cúi đầu còn thật sự động đậy cái mũi ngửi ngửi: "Đâu có mùi gì."

A Phúc liếc hắn một cái, nhịn không được nhẹ nhàng mà ‘Phì’ ra tiếng: "Ta thấy chàng trên người có mùi son phấn nồng nặc, đều có thể lấy ra đem bán rồi đó!"

Đại não Thường Hiên chôn trong bùn bắt đầu chuyển động: "Son phấn?"

A Phúc nghẹn lâu như vậy, nay rốt cục nhịn không được nói ra: "Hôm nay là ai mời chàng uống rượu? Lại còn gọi người không đứng đắn kia tiếp khách? Ta thấy chàng lúc này càng ngày càng kỳ cục, thêm vài năm nữa, chàng có phải dứt khoát sẽ —— "

A Phúc vốn muốn nói, có phải vài năm sau dứt khoát sẽ chiêu kỹ nạp thiếp, nhưng nàng nghĩ đến tình cảnh đó, bỗng nhiên lại cảm thấy ủy khuất, đôi mắt cũng lập tức đỏ lên, vì thế lời này bất kể thế nào cũng không nói ra được.

Thường Hiên thấy A Phúc dáng vẻ ủy khuất chực muốn khóc, đầu nhất thời tỉnh táo vài phần, tiến lên cầm chặt tay A Phúc: "Nàng miên man suy nghĩ cái gì vậy?"

A Phúc trong lòng lại vẫn không thoải mái, vung tay thoát khỏi Thường Hiên, xoay mông ngồi lên giường, cúi đầu làm bộ sắp rơi lệ.

Thường Hiên nay cảm giác say hoàn toàn bị dọa chạy, vài bước tiến tới, kề sát A Phúc ngồi ở trên giường, nâng tay ôm A Phúc, A Phúc từ chối một chút, cuối cùng bị hắn ôm vào trong ngực.

Thường Hiên thở dài một hơi, còn giải thích: "Nàng trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, ta không có gọi ai không đứng đắn cả."

A Phúc nhấp mím môi, nhỏ giọng nói: "Biết chàng không gọi, nhưng những người khác nhất định là đã gọi, bằng không làm sao trên người chàng lại có mùi son phấn."

Vừa nghe lời này, Thường Hiên lại không còn lời nào để nói.

Hắn an ủi một tay vỗ nhẹ lưng A Phúc, tay kia thì cầm tay của nàng, trầm mặc một hồi lâu sau nói: "A Phúc, nàng yên tâm, ta ở bên ngoài khó tránh khỏi gặp được nhiều dạng người, nhưng trong lòng ta luôn có cân nhắc, tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với nàng."

A Phúc vẫn mất hứng: "Ta lại tin chàng lúc này nói thật. Nhưng thời gian dài trôi qua, gặp dịp thì chơi là khó tránh khỏi, hơn nữa, chờ ta già đi, chàng thấy tiểu cô nương bên ngoài nũng nịu, nào còn có chuyện không tâm động, đến lúc đó còn không ..."

Nàng nói còn chưa dứt lời, đã cảm thấy trên tay đau xót, cúi đầu nhìn đến, cũng là Thường Hiên cầm tay nàng dùng thêm vài phần sức.

Thường Hiên trước kia luyện qua võ nghệ, tuy rằng mấy năm nay bận rộn hợp đồng chưa từng luyện cẩn thận, nhưng tốt xấu là đại nam tử đã biết trước, vì thế bàn tay nhỏ bé mềm mại như không có xương của A Phúc bị bàn tay cứng rắn có lực kia hơi nắm chặt chút, lập tức cảm thấy đau.

A Phúc ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt sâu thẳm của Thường Hiên mang theo vài phần ảo não nháy mắt cũng không nháy nhìn chăm chú mình.

Nàng cúi đầu, nghe bên tai tiếng hít thở nặng nề, biết lời mình nói làm cho người đàn ông này mất hứng.

Môi của nàng giật giật, do dự muốn giải thích, nhưng rõ ràng là Thường Hiên sai trước mà, sao giờ hắn lại giận?

Qua một hồi lâu, Thường Hiên rốt cục buông tiếng thở dài, ôm chặt nàng nói: "A Phúc, sau này nàng không được nói ta như vậy nữa."

A Phúc trong mắt lần này là thật sự rơi lệ, nàng tựa vào ngực cường tráng rộng rãi của phu quân, nhỏ giọng làm nũng nói: "Ta không cho chàng trêu chọc phụ nữ bên ngoài, không được nạp thiếp, không được liếc nhìn mấy tiểu cô nương xinh đẹp kia."

Thường Hiên ôm nàng, nghe nàng làm nũng nói lảm nhảm, một chút tức giận nhất thời biến thành buồn cười, sủng nịch thấp giọng cười ra tiếng: "Thì ra nương tử của ta đang ghen, trong lòng sợ ta đi tìm mấy tiểu cô nương trong veo như nước." Nói xong, hắn nhìn A Phúc hai má nổi lên đỏ ửng, nhịn không được đưa tay nhéo nhẹ một cái.

Mặt A Phúc nóng lên, làm đà điểu đem đầu chôn ở trong ngực hắn, cảm giác được hắn vì cười mà ngực hơi chấn động, nhỏ giọng nói: "Dù sao chàng cũng không được liếc mắt nhìn người khác một cái!"

Thường Hiên vươn tay vuốt mái tóc của nàng, nghĩ nghĩ còn nghiêm túc nói: "Kỳ thật... Ta thích nhất mấy tiểu cô nương xinh đẹp, hai má nộn nộn, vươn tay sờ chút là chảy ra nước."

A Phúc nghe lời này, vốn dĩ tâm tình đang vui vẻ lập tức lại lạnh lùng: "Chàng ghét bỏ ta!" Nói xong nàng lập tức không thèm để ý đứng dậy.

Thường Hiên dĩ nhiên không cho nàng đứng dậy, một tay ôm nàng, một tay niết khuôn mặt đỏ hồng của nàng, trong miệng còn trêu đùa: "Ở đây không phải có sẵn một tiểu cô nương xinh đẹp đó thôi, ta thích nhất niết cái này!"

===========

Vở kịch nhỏ phiên ngoại có cũng được mà không có cũng không sao ( vi lôi ):

Đêm đó Thường Hiên tiếp tục vì nghiệp lớn đi chế tạo một ‘bé gái ngoan’, đến khi sắt nóng vào vỏ, hắn bỗng nhiên còn nghiêm túc nói: "A Phúc, nàng không được hoài nghi ta dù chỉ một chút."

A Phúc lúc này hai gò má sớm đã mang ý xuân, hai mắt như vụ, nghe nói thế mắt hạnh hơi mở ra: "Vì sao?"

Thường Hiên rất là trịnh trọng nói: "Vì con gái của chúng ta, ta cũng không thể ở bên ngoài lây dính trêu chọc cỏ dại."

A Phúc vẫn khó hiểu.

Thường Hiên cười nhẹ một tiếng, thế này mới nói: "Tất cả ta đều giữ lại cho nàng!" Nói xong, thẳng lưng đi vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.