Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 50: Phân tổ đau thương




Hôm nay A Phúc lệnh cho tôi tớ chuẩn bị xe ngựa, phân phó người hầu đem quà Thường Hiên sớm chuẩn bị lên xe, thế này mới cùng với Tế Vân cùng nhau lên xe ngựa tiến đến phủ. Mấy năm nay Tế Vân dần dần trưởng thành, trổ mã càng thêm xinh đẹp, đương nhiên người cũng hiểu chuyện rất nhiều, đã là phụ tá đắc lực không thể thiếu bên người A Phúc.

A Phúc kỳ thật cũng tính tìm cho Tế Vân một nhà tốt, nhưng Tế Vân lại nói mình không muốn lập gia đình, thầm mong ở lại bên A Phúc phụng dưỡng. Nói là nói vậy, nhưng con gái trưởng thành sao có thể không lấy chồng, A Phúc lại nói với Thường Hiên chú ý một chút, tìm người gia đình trong sạch, không câu nệ gia thế, chỉ cần là người thành thật đều có thể. Thường Hiên cũng đồng ý, nhưng hắn lại bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa có hồi âm.

A Phúc và Tế Vân ở trên xe ngựa thuận miệng nói chuyện, không bao lâu thì đến hầu phủ. Xuống xe ngựa đi vào đại môn, thị vệ hầu phủ trước cửa cũng quen biết các nàng, vội vàng phái người bẩm báo, đón vào.

Lúc A Phúc rảo bước tiến vào đại môn, còn hơi có chút cảm khái. Trước kia mình chỉ là một tiểu nha hoàn ở trong nhà cả ngày không ra cửa, nay mỗi lần trở về, lại đối đãi như khách bình thường, không khỏi cảm thán những ngày tháng trước kia, nghĩ đến nhân sinh gặp gỡ thực khó có thể đoán được.

Nàng trước tiên đi bái kiến lão phu nhân, biết lão phu nhân ngày gần đây thân mình không bằng lúc trước, vội cùng với đại a hoàn trong phòng lão phu nhân nói mấy câu, hỏi thăm tình hình sức khoẻ lão phu nhân, lại đem tặng lễ vật, thế này mới đi bái kiến các vị phu nhân. Đại phu nhân nay đã nhiều năm ăn chay niệm phật, hiếm thấy khách lạ, nhị phu nhân hai năm trước sinh bệnh, cũng không gặp người.

A Phúc lại chia ra bái kiến các thiếu phu nhân phòng lớn. Hiện nay đại thiếu gia cũng đã ra làm quan, trong phủ có đại thiếu phu nhân chủ trì. Nhị thiếu phu nhân luôn luôn ở trong phòng dưỡng thân mình, nhị thiếu gia mỗi ngày ở cạnh nhị thiếu phu nhân, cũng không làm chuyện gì. Nghe nói đại phu nhân có ý để nhị thiếu gia nạp thiếp, bất quá nhị thiếu gia lại không muốn, lão phu nhân nghe xong cũng nói trước tiên để đứa nhỏ điều dưỡng thân thể thêm vài năm rồi nói sau, đại phu nhân nghe thế cũng chỉ đành thôi, nhưng trong lòng quả thực không vui. Tam thiếu gia cũng đã thành thân, vị tam thiếu phu nhân này là con gái nhà quan lại thất thế, A Phúc chỉ nghe nói vợ chồng bọn họ quan hệ lãnh đạm, nhưng tốt xấu vẫn có thể duy trì.

A Phúc bái kiến đại thiếu phu nhân và tam thiếu phu nhân, sau mới đến chỗ nhị thiếu phu nhân. Nay hai vị thiếu phu nhân khác đều đã có con, đều là con trai. So sánh với nhị thiếu phu nhân trong viện lại lạnh lẽo rất nhiều. Nhưng hiện giờ mọi việc lão phu nhân vẫn hướng về phía nhị thiếu phu nhân mà nói chuyện, còn nhị thiếu gia tính tình cũng quật cường. Vì việc này, đại phu nhân luôn thở dài, còn có ý muốn cho một con trai làm con thừa tự, chỉ là lúc ấy chưa nói mà thôi.

A Phúc lúc đi vào viện của nhị thiếu phu nhân, đã thấy A Bình ở đây. A Bình nay khí sắc so với trước kia tốt hơn rất nhiều, bất quá tính tình cũng hướng nội hơn, trước mặt nhị thiếu phu nhân nói chuyện nhỏ nhẹ, mặt cúi xuống. Lúc này nàng ấy đang cùng nhị thiếu phu nhân ở trên giường nói chuyện, nghe nói A Phúc đến đây, lập tức cười đứng lên nghênh đón.

A Phúc vội cười đi qua, hai người cuối cùng đều ngồi bên nhị thiếu phu nhân nói chuyện. Nhị thiếu phu nhân mấy năm nay kỳ thật cũng từng có tin vui, nhưng tiếc rằng luôn không qua mấy tháng là xảy thai, cứ giày vò như vậy, đứa nhỏ không có, thân mình cũng càng không tốt.

Mấy người nói được một lát, trong đó tự nhiên nhắc tới chuyện hầu phủ hiện nay, vì thế nhị thiếu phu nhân khó tránh khỏi thở dài, nói nay tình cảnh không bằng trước kia, có đôi khi nàng ngồi ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm thấy số người trong viện đã ít đi. Khi nói đến đây, nàng cũng nhịn không được nhìn về phía A Phúc, kỳ thật mấy năm nay ít nhiều đều dựa vào cửa hàng và phường thêu dưới danh nghĩa của Thường Hiên, bằng không trong phủ sợ là càng thêm gian nan.

Lời này nói ra, A Bình và A Phúc lại cúi đầu không nói. Chuyện trong phủ, A Phúc không có chỗ xen mồm, A Bình càng không có phần. Phải biết rằng A Bình nay là người bên phòng đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân từ sau khi chưởng quản gia đình, một người trước kia luôn bất hiện sơn bất lộ thủy nay dần dần lộ ra thủ đoạn. Mà lão phu nhân và đại phu nhân tuổi cũng lớn, không muốn quản chuyện, nên cũng không để ý tới chuyện đó, vì thế người trong phủ dám nói lại càng ít, mọi việc đều theo ý đại thiếu phu nhân mà làm.

Nói đến đây, nhị thiếu phu nhân thở dài thở ngắn, nói may mắn nhiều năm trước khi nàng thân mình còn tốt, trong phủ còn có an bài khác, nên sau này xuống dốc cũng không đến mức quá thảm. Còn nói đời này mình gả cho nhị thiếu gia, ở trong phủ cũng nhận hết yêu thương, bản thân vì phủ mà bỏ ra tâm tư cũng nhiều coi như là không thẹn với lương tâm.

Lời này A Bình và A Phúc đều nghe hơi có chút rầu rĩ, vội tiến lên an ủi. Bất quá cả hai người đều biết, nhị thiếu phu nhân khúc mắc khó giải, nhiều lời cũng vô dụng thôi.

Sau chốc lát lại nói nhị thiếu phu nhân mệt mỏi, hai người vội rời khỏi để cho nàng ấy nghỉ tạm. Từ trong phòng đi ra, A Bình cũng nói với A Phúc băn khoăn của mình.

"Muội không ở trong phủ cho nên không biết, nhưng ta lại thường xuyên đến đây. Nay nhị thiếu phu nhân giống như đã mê muội, luôn nhắc tới cuộc đời sẽ ra sao, còn nói không rõ mình vì sao phải ở trong này sống một đời."

A Phúc nghe thế lại không quan tâm, an ủi A Bình: "Bất quá là người sinh bệnh thuận miệng nói thôi, tỷ cần gì phải coi trọng."

A Bình lại nhìn bốn bề vắng lặng, kéo A Phúc đến một góc, cau mày sầu lo: "Nhưng nhị thiếu phu nhân luôn nhắc tới, nói người muốn về nhà, nói không muốn ở đây."

A Phúc khó hiểu: "Một khi đã như vậy, vậy để cho người về nhà mẹ đẻ một chuyến thử xem?"

A Bình bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: "Ta cũng có nói vậy, nhưng người lại nói đó không phải nhà của người, người nói muốn về nhà chính mình, còn nói người muốn cái gì ‘đi làm’, cái gì ‘máy bay’, dù sao đều là những chuyện gì đó chưa từng nghe qua."

( haizzzzz, rốt cuộc cũng tìm được ai là người xuyên không rồi. Hự. hơn nửa chuyện mới thấy ~~~)

A Phúc cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, rốt cục nhỏ giọng đoán: "Tỷ cũng biết, trước kia Thái Hậu cực sủng ái nhị thiếu phu nhân, nghĩ người thường xuyên tiến cung, hẳn là biết nhiều điều chúng ta chưa gặp. Cái ‘máy bay’ hay ‘đi làm’ gì đó, đều là mấy đồ quý trong cung thôi."

A Bình gật đầu: "Ta cũng đoán vậy." Bất quá nàng lập tức nhíu nhíu mày: "Nhưng mấy chuyện đó đều là quá khứ, nay Thái Hậu sớm đã không còn, trong cung đối với nhị thiếu phu nhân còn không biết có ý như thế nào, lời này kỳ thật không nên nói lung tung!"

A Phúc suy nghĩ sâu sa, nghĩ nhị thiếu phu nhân trước kia cũng rất khôn khéo, nay có lẽ là vì bị bệnh, không ngờ bắt đầu hồ đồ, lập tức không khỏi thở dài một phen.

Hai người phụ nữ nói xong chuyện của nhị thiếu phu nhân, đề tài tự nhiên lại chuyển tới đứa nhỏ, vì thế A Phúc nói hai đứa trẻ nghịch ngợm thế nào, nói may mắn lúc này tuổi còn nhỏ, bằng không sẽ quậy bay nóc nhà. A Bình cũng nhắc tới đứa nhỏ, bất quá nàng lo lắng là nay ở trong phòng cả ngày bất an. Nói vị đại thiếu phu nhân nay cũng có con của mình, muốn đem Du nhi ( con trai A Bình ) đến ở chung. A Bình dĩ nhiên hy vọng con sẽ do tự mình nuôi dưỡng, nàng nói đại thiếu phu nhân tuy rằng nhìn hiền lành thục đức, nhưng sau lưng làm ra chuyện gì cũng thực khó mà nói, nàng rất lo lắng.

A Phúc nghe xong lời này lại lắp bắp kinh hãi, vội nhìn bốn phía, dặn A Bình sau này nói chuyện phải chú ý, trăm ngàn đừng để người bắt được nhược điểm. A Bình dĩ nhiên hiểu được, cầm tay A Phúc, rất cảm động: "A Phúc, kỳ thật muội yên tâm, những lời này ta cũng chỉ nói với muội một chút. Hiện nay ở trong phủ, ta ngày thường nói chuyện đều rất cẩn thận."

A Phúc cũng hiểu, gật đầu nói: "Cũng đúng, tỷ hiện giờ ở bên hầu hạ đại thiếu phu nhân, nếu không cẩn thận thì làm sao sống tiếp."

A Bình cúi đầu than thở một tiếng, nhịn không được nói: "Nhớ lúc trước chúng ta hai người ở viện của nhị thiếu phu nhân, ta còn cảm thấy muội sẽ cùng tranh đại thiếu gia với ta. Nay nghĩ lại, thật là buồn cười, ta coi cái gì là bảo bối, kỳ thật chưa chắc đã quý. Cho dù được nạp vào phòng thì sao, còn không phải vẫn xem sắc mặt người ta làm việc, đến cuối cùng ngay cả con của mình cũng không thể bảo vệ."

A Phúc không biết nên an ủi A Bình thế nào, đành phải nói sau này đứa nhỏ lớn sẽ tốt hơn, đứa nhỏ có tiền đồ, người làm mẹ cũng có thể hãnh diện.

A Bình cười khổ một tiếng: "Cái đó không biết phải chịu đựng bao nhiêu năm, cũng không biết có một ngày như vậy hay không. Hơn nữa, hiện nay trong phủ mọi việc không thuận lợi, dù là làm chủ tử thì có thể thế nào, ta thấy cũng là mỗi ngày đều phát sầu."

A Phúc nghe nói thế, trong lòng hơi kinh ngạc, nghĩ A Bình nói lời này là có ý gì?

A Bình nhìn A Phúc, trào phúng nở nụ cười: "Muội có lẽ còn không biết, nhưng ta cũng nghe được một ít tin đồn." Nàng lại cẩn thận nhìn chung quanh, kéo A Phúc đến một góc yên tĩnh dưới tàng cây, đè thấp giọng nói: "Nghe nói đại lão gia bị người vạch tội, tấu chương đã đưa tới chỗ Hoàng Thượng rồi."

A Phúc nghe lời này, trong lòng nhất thời trầm xuống: "Chuyện này làm sao nghe được? Đại lão gia không phải lập tức sẽ về kinh sao?"

A Bình bĩu môi, lắc đầu nói: "Ai biết, dù sao lão phu nhân gần đây đều khổ sở, than ngắn thở dài."

A Phúc cúi đầu trầm tư trong chốc lát, thế này mới nhỏ giọng nói: "Đây đều là chuyện của chủ tử, chúng ta suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ nghe theo số phận."

A Bình thở dài: "Ai nói không phải đâu, chuyện ngay cả chủ tử còn phải lo lắng, chúng ta chỉ có thể thuận theo tạo hóa của trời cao thôi."

Nói tới đây nàng bỗng nhiên hâm mộ nhìn A Phúc một cái: "Bất quá A Phúc, muội nay sống ở bên ngoài an nhàn sung sướng, càng không cần nhìn sắc mặt ai làm việc, trong phủ cho dù có tai họa gì hẳn cũng sẽ không tới trên đầu muội."

Bây giờ A Phúc cài trâm tóc búi cao, mắt hạnh luôn mang theo ý cười ôn hòa, trên mặt phiếm hồng mịn màng sáng bóng, bên người lại có nha hoàn vây xung quanh, ngôn từ thong dong bình tĩnh, đã ẩn ẩn có phong thái phu nhân nhà thế gia.

Nhưng A Phúc nàng, thấy A Bình hâm mộ, trong lòng lại ẩn ẩn bồn chồn. Lúc trước vấn đề sở hữu Phúc Vận Lai bất quá cũng chỉ có vài quản sự trong phủ biết thôi, những người khác không ai biết. Bọn họ chỉ biết là Thường Hiên thoát kiếp nô tài nhưng vẫn tiếp tục chưởng quản Phúc Vận Lai, lại không biết chuyện này cụ thể như thế nào. Nếu trong phủ thực xảy ra chuyện gì, Phúc Vận Lai của Thường Hiên đã không có núi dựa vào, sợ là ở trong vùng đất đầy quan to hiển quý trong kinh thành cũng chiếm không được cái gì tốt. Hơn nữa, mình và Thường Hiên cũng đều là người nói đến lương tâm, nếu trong phủ có tai họa, mình và Thường Hiên sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?

A Bình thấy A Phúc dáng vẻ có chút suy nghĩ, tưởng là nàng nhớ đến chuyện tặng lễ, nên cáo từ nói mình phải vội trở về hầu hạ đại thiếu phu nhân, từ biệt trở về. A Phúc cáo biệt A Bình, một mình đứng dưới tàng cây trầm mặc hồi lâu, thế này mới sắp xếp lại nỗi lòng đi đến viện Tôn đại quản gia.

Hiện nay Vượng cũng nạp thêm một tiểu thiếp, đúng là Liễu nhi. A Phúc đến phòng phu nhân tôn quản gia, gặp được Liễu nhi, Liễu nhi đeo vàng đội bạc ở một bên phụng dưỡng, bụng hơi lồi lên.

Thì ra Liễu nhi đã mang thai thứ hai, lần trước sinh một bé gái, phu nhân tôn gia quả thực mất hứng, may mắn lúc này Liễu nhi lại có tin vui, bà ngóng trông lần này sẽ là bé trai. Mà Vượng phu nhân - Tĩnh nha đầu, mấy năm nay bụng không động tĩnh, nay bỗng nhiên cũng có thai, lập tức một thê một thiếp đều mang thai, xem ra ai cũng không chịu thua kém muốn sinh hạ con trai.

A Phúc vừa muốn cáo biệt phu nhân Tôn đại quản gia, thì thấy Vượng phu nhân qua đây bái kiến. A Phúc cũng đã lâu không thấy Vượng phu nhân, Vượng phu nhân nay mập mạp hoặc là nói thân thể béo tốt bọc trong bao la tơ lụa, trên mặt son phấn phù phiếm, nhìn qua rất quái dị, thậm chí còn không thuận mắt bằng Liễu nhi.

Vượng phu nhân thấy A Phúc, cũng thuận miệng ứng phó vài câu, ngôn ngữ lãnh đạm.

A Phúc bởi vì chuyện lúc trước, đối với Vượng phu nhân cũng không có cảm tình, lập tức tùy ý cười ứng phó rồi cũng cáo từ.

Lúc A Phúc từ trong phủ đi ra, trên người có chút mệt mỏi, Tế Vân ở một bên giúp đỡ. Hai người lên xe ngựa, người đánh xe hét một tiếng, âm thanh roi ngựa quất hoà với tiếng ngựa chát chát xe ngựa dần dần rời khỏi đại môn của hầu phủ.

A Phúc xốc màn xe, nhìn hai con sư tử đá trước đại môn, nhịn không được lẩm bẩm: "Chỉ mong tất cả đều là ta nghĩ nhiều."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.