Nỗi Nhớ Khắc Sâu

Chương 13: Đại chiến mãng xà




A Phúc quay lại phía sau là đại thiếu gia, đại thiếu gia còn mang theo hai gã sai vặt, nàng nhớ tới chuyện nước trà ngày đó. Trong lòng còn có chút không tự nhiên, nhưng không thể lập tức không nể mặt chạy lấy người, đành phải quay đầu hành lễ với đại thiếu gia.

Đại thiếu gia cũng biết A Phúc có ý trốn tránh mình, lập tức cười hỏi: "A Phúc, nàng vội vàng muốn đi đâu sao?"

A Phúc cúi đầu, cẩn thận đáp lại, nói Thường quản sự giao cho một ít việc vụn vặt, chính là chuyện tặng quà cho các nha hoàn ma ma, nay đang định quay lại chỗ nhị thiếu phu nhân hồi bẩm một chút.

Ai biết đại thiếu gia lại cười nhìn A Phúc, nhíu mày nói: "Thường quản sự thật thận trọng, chỉ là không biết Thường quản sự có từng muốn tặng lễ vật cho ta không?"

A Phúc thấy liên lụy đến cha chồng, đành phải lấy dũng khí nói: "A Phúc không biết, A Phúc chỉ biết tặng quà cho các nha hoàn phu nhân ngày thường quen biết thôi."

Đại thiếu gia thấy A Phúc cố ý muốn trốn tránh mình, thở dài một hơi nói: "Thôi, nàng muốn đến chỗ nhị thiếu phu nhân, ta cũng đang muốn tìm nhị thiếu gia có việc, không bằng chúng ta cùng đi đi."

A Phúc tất nhiên không dám cự tuyệt, chỉ đành đi theo, may mắn là bên người còn có hai gã sai vặt, mình và đại thiếu gia đi với nhau người khác nhìn thấy cũng không thể nói gì.

Trên đường, đại thiếu gia ở phía trước, A Phúc ở bên cạnh, hai gã sai vặt đi theo sau cùng.

Đại thiếu gia đang đi, bỗng nhiên dường như nhớ tới gì đó nói: "Nha hoàn Liễu Nhi nhà các nàng cũng không phải loại người miệng hay lảm nhảm, ta phân phó một tiếng, nàng ấy cũng nghe lời."

A Phúc nghe hắn nhắc tới Liễu nhi, cảm thấy không yên, chính mình đoán chẳng lẽ Liễu nhi chưa từng nói ra lời linh tinh gì là vì đại thiếu gia, lập tức nhịn không được nhìn sắc mặt đại thiếu gia, đã thấy đại thiếu gia trong mắt hàm chứa ý ôn hòa cười nhìn mình.

A Phúc đỏ mặt lên, cúi đầu không nói chuyện, trong lòng lại càng không hiểu đại thiếu gia, nghĩ không ngờ đối phương lại bỏ công vì mình suy nghĩ buộc Liễu nhi không nói huyên thuyên, coi như là người tốt. Đại thiếu gia bỗng nhiên cười vang, bất quá cũng không nói gì cả. Hai người một đường không nói gì, rất nhanh đã đến viện của nhị thiếu gia.

Lập tức nhị thiếu gia nghe được tiếng cũng đi ra, anh em hai người gặp mặt đang nói chuyện, A Phúc vội cáo lui, đại thiếu gia bỗng nhiên như nhớ tới gì đó nói: "A Phúc nếu thêu giỏi, bên kia ta vừa vặn có mấy bức tranh chữ ngày thường luyện viết, nếu nàng không chê, cầm lấy thêu chơi cũng tốt."

Nhị thiếu gia gật đầu cười nói: "Khó có khi đại ca để mắt đến, A Phúc ngươi cần phải thêu cho tốt đó, thêu xong thì đưa cho nhị thiếu phu nhân xem."

A Phúc không chối, chỉ đành cảm tạ.

Vốn tưởng rằng chỉ là nói đùa thôi, ai ngờ đêm đó đại thiếu gia đặc biệt phái người đưa tới mấy bức họa.

A Phúc tỉ mỉ nhìn bức tranh, cái khác cũng thôi đi, cố tình lại có một bức là một quả đào màu hồng, bên cạnh quả đào viết một chữ phúc thật to. A Phúc tuy rằng biết không được mấy chữ, nhưng thường xuyên thêu mấy chữ ‘Phúc’ cũng nhận ra được. A Phúc nhớ tới ban ngày đại thiếu gia trong mắt có ý cười, không hiểu sao cảm thấy tranh này là có dụng ý khác.

Nàng đang nhìn chăm chú, thì nghe Thường Hiên đã về, nàng không biết tại sao lại cảm thấy bất an, nên muốn tiện tay đem quả đào và chữ phúc kia đặt xuống dưới cùng.

Thường Hiên lại vừa vặn nhìn thấy, mắt sắc lạnh lùng, trong miệng nói: "Nàng muốn giấu gì đó, mau đem tới cho ta xem." Nói xong nhảy đến đánh giá bức tranh kia một chút, thuận miệng hỏi: "Ai đưa cho nàng bức tranh này, ta thấy rất thú vị."

A Phúc đã cảm thấy đại thiếu gia vẽ cho mình cái này thật sự không tốt, sợ Thường Hiên hiểu lầm, nên không dám nói là đại thiếu gia vẽ, chỉ thuận miệng nói hôm nay cầm mấy bức họa về xem, là muốn thêu đồ cho phòng nhị thiếu gia dùng.

Thường Hiên không nghĩ nhiều, cầm bức tranh, trông rất thích, xem xong lại ôm A Phúc bóp nhẹ nửa ngày, trong miệng khàn giọng nói: "Ta thích tranh này, nhìn thấy là nghĩ tới nàng."

Đêm đó vợ chồng hai người tự nhiên là cá nước thân mật rất hài hòa. Nay Thường Hiên đem mấy cái tư thế lăn qua lộn lại cân nhắc, các loại tư thế đều phải nếm thử mùi vị, có cái phát hiện không vui, thì không dùng; có cái có chút vui, từ nay về sau đều mọi cách luyện tập.

Chạng vạng ngày hôm sau, do tối qua hầu hạ Thường Hiên ngủ quá trễ, A Phúc cảm thấy có chút mệt mỏi, nên muốn trở về sớm một chút.

Ai ngờ lúc này có người gõ cửa, vào cũng là Liễu nhi. Liễu nhi mặt mày cười gian nhìn A Phúc nói: "A Phúc tỷ, đêm nay A Bình tỷ tỷ nói, có việc muốn phân phó tỷ, tỷ đừng đi đâu nha."

A Phúc cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu nói: "Có chuyện gì sao?" Chuyện như thế này chưa bao giờ có đâu.

Liễu nhi lại ra vẻ thần bí: "Muội đâu biết, là A Bình tỷ tỷ dặn vậy, nay tỷ ấy đi ra ngoài, bảo tỷ ở lại đây chờ tỷ ấy, tỷ cứ nghe theo là được, muội cũng không dám hỏi tỷ ấy."

A Phúc không chối, chỉ đành phải chờ, Liễu nhi cũng cười cười với A Phúc, một mình đi ra ngoài.

A Phúc nhớ tới hôm qua đại thiếu gia đưa tranh, nên cầm mấy cái kia ra thêu, ai biết vừa thêu đã được một nén nhang, A Bình vẫn chưa đến. Nàng đang muốn đi ra ngoài hỏi một chút, cửa lại mở, vào không ngờ là đại thiếu gia.

A Phúc vạn không ngờ tới giờ này khắc này đại thiếu gia lại xuất hiện, mà đại thiếu gia hiển nhiên cũng sửng sốt, bất quá lập tức phản ứng lại, mặt mày mang theo ý cười nhìn A Phúc nói: "Cũng đã muộn rồi, sao còn chưa trở về?"

Hắn vừa nói, A Phúc nhất thời ngửi được mùi rượu, cảm giác được hắn có lẽ là đến viện cùng nhị thiếu gia uống rượu, chẳng lẽ đi nhầm phòng, A Phúc nhớ tới chuyện ngày ấy, trong lòng cảm thấy không tốt, cũng không muốn nhiều lời lập tức đi ra ngoài, ai ngờ lúc này đại thiếu gia lại kề sát vào nàng, cúi đầu gọi một tiếng: "A Phúc —— "

Hắn trong lúc đó, âm giọng thật thà chất phác kéo dài, lại vì men say mà thêm vài phần mê hoặc người ta, A Phúc nhất thời hoảng hốt, hai mắt như nước trong veo nhắm thẳng ra bên ngoài, nghĩ đến làm sao tông cửa xông ra.

Đại thiếu gia lại vô cùng thân thiết thì thầm nói: "Nàng vẫn là có lòng mà, nàng tặng túi tiền, ta vẫn luôn mang theo bên người." Nói xong từ trên người lấy ra một cái túi tiền, A Phúc vừa thấy, rõ ràng đúng là túi tiền mình thêu ngày ấy.

Nàng chỉ cảm thấy rất không tốt, vội vàng lắc đầu nói: "Đại thiếu gia, ngài hiểu lầm, túi tiền kia không phải ta tặng cho ngài, là A Bình tặng đó."

Đại thiếu gia ợ một cái hơi rượu, nhìn A Phúc lắc đầu nói: "Ta không tin, rõ ràng là từ tay nàng làm ra." Nói xong hắn loạng choạng tiến lên, hai tay lập tức ôm lấy A Phúc. Hơi thở đàn ông thật thà chất phác cùng với mùi rượu xông vào mũi, quả đào mềm mại của A Phúc cũng dán lên trên ngực người đàn ông xa lạ, tim nàng đập dữ dội, cuống quít chống đẩy nói: "Ngài mau thả ta ra, ta phải đi."

Đại thiếu gia cũng không thả, trong miệng lẩm bẩm: "Nàng đừng kêu, ta ôm rất thoải mái..."

A Phúc lúc này nước mắt đều rớt xuống, cố sức chống đẩy nói: "Đại thiếu gia, ngài mau buông ra, việc này nếu bị người ngoài biết được, ta còn mặt mũi nào gặp người khác!"

Nhưng đại thiếu gia tay cũng không nhẹ nhàng như Thường Hiên, hắn nhanh chóng ôm lấy A Phúc cũng không buông ra, đồng thời cúi đầu, mang theo mùi rượu môi sắp hôn lên môi A Phúc.

A Phúc bất đắc dĩ, phải kêu lên: "Đại thiếu gia, ngài buông..." Nàng nhất thời kinh hoảng, không biết mình nên kêu lớn hay không, kêu tất sẽ dẫn người tới, nếu không gọi, sợ là đêm nay trong sạch của bản thân khó giữ được.

Tiếng của nàng vừa vang lên, bên ngoài có nha hoàn nghe được, đẩy cửa ra vừa thấy, vài nha hoàn đều ngây người, trong đó lại có một người hoảng sợ kêu lên một tiếng, vì thế dẫn tới càng nhiều người, rất nhanh ngay cả nhị thiếu gia vừa uống rượu xong đang định lên giường đi nghỉ cũng đến đây.

Nhị thiếu gia nhìn thấy tình cảnh này cực kỳ kinh ngạc, lắp bắp nói: "Đại ca?"

A Phúc xấu hổ đến mặt đỏ bừng, dùng hết sức lực toàn thân giãy thoát khỏi đại thiếu gia, khóc quỳ rạp xuống trước mặt nhị thiếu gia.

A Bình lúc này cũng đến đây, nàng ta khiếp sợ nhìn tình cảnh trước mắt, không dám tin hỏi A Phúc: "A Phúc, ngươi đã lập gia đình, sao có thể câu dẫn đại thiếu gia như vậy?" A Bình trực tiếp nói, lời vừa ra, trong lòng mọi người đều xuất hiện câu —— A Phúc câu dẫn đại thiếu gia.

A Phúc khóc giải thích, đem chuyện này từ đầu tới đuôi nói một lần, nhưng hiển nhiên A Bình cũng không tin tưởng.

Đại thiếu gia lúc này rượu đã tỉnh một nửa, hắn nhìn A Phúc một bên khóc như hoa lê trong mưa, trên mặt không có biểu tình gì nói: "Chuyện này không liên quan đến nàng ấy, là ta muốn cưỡng ép nàng ấy thôi."

Mọi người vừa nghe, đều châu đầu ghé tai, mọi người đều có suy đoán riêng.

Nhị thiếu gia thấy như vậy rất kỳ cục, nhanh chóng đuổi mọi người đi, lại sai người đưa A Phúc về nhà.

Khi A Phúc trở về, đôi mắt khóc đã muốn sưng, cuối cùng giải thích với A Bình và nhị thiếu gia: "Ta thực sự không có ý câu dẫn đại thiếu gia." A Bình căn bản chưa từng nhìn A Phúc một cái, nhị thiếu gia thở dài một hơi, để A Phúc đi về trước.

A Phúc cúi đầu, một mình chậm rãi trở về, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống mắt đã sưng đỏ. Nàng biết, chuyện đêm nay tất nhiên đã đem toàn bộ cố gắng của nàng đánh tan, nàng cũng không biết đêm nay trở về phải đối mặt với Thường Hiên như thế nào. Đương nhiên, Thường Hiên còn chưa biết chuyện này, bất quá hắn rất nhanh sẽ biết.

Lúc A Phúc về nhà, Thường Hiên đã làm cơm xong từ sớm, hắn dập lửa trong lò, đang định khóa cửa đi ra. Hắn nhìn thấy A Phúc trở về, vội bước lên phía trước lôi kéo A Phúc thầm oán nói: "Sao bây giờ nàng mới về, ta chờ sốt cả ruột, đang định qua đó tìm nàng."

Bất quá hắn rất nhanh phát hiện điểm khác thường, nhìn hai mắt A Phúc sưng đỏ như quả đào, cảm thấy rất đau lòng, nâng khuôn mặt nàng lên sủng ái hỏi: "Nàng làm sao vậy? Sao nàng khóc? Đã xảy ra chuyện gì?"

A Phúc nước mắt lại rơi xuống, bất quá một câu cũng không nói.

Thường Hiên nóng nảy, hắn nhìn trái nhìn phải, đem A Phúc một phen kéo vào trong viện đóng cửa lại đi vào phòng, lúc này mới ôm A Phúc hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ai khi dễ nàng sao? Nàng nói cho ta biết đi?" Hắn lo lắng lay lay A Phúc, nhưng hắn càng lay, nước mắt A Phúc rơi xuống càng nhiều.

Thường Hiên cuối cùng nóng nảy, một phen buông A Phúc, đẩy cửa đi ra ngoài: "Nhất định là nàng ở chỗ nhị thiếu phu nhân xảy ra chuyện, ta qua bên kia hỏi một chút, nếu ai khi dễ ..."

A Phúc thấy hắn như vậy, sợ hắn gây chuyện, vội vàng túm giữ hắn nói: "Chàng đừng đi ——" nàng khóc hồi lâu, giọng đã sớm khàn khàn lợi hại, lúc này miễn cưỡng ra tiếng, chỉ cảm thấy cổ họng đau như khô nứt, tiếng cũng giống như con mèo nhỏ ốm yếu.

Thường Hiên thấy nàng rốt cục mở miệng, vội nắm tay nàng ôn nhu hỏi.

A Phúc bất đắc dĩ, chỉ đành kể chuyện đêm nay, nói xong lại giải thích: "Ta không có câu dẫn ngài ấy, ta căn bản không có ý muốn câu dẫn ngài ấy."

Thường Hiên cũng không ngờ tới chuyện này, mắt hắn đen bóng khiếp sợ nhìn nàng: "Ngài ấy ôm nàng?" A Phúc chỉ phải nói: "Ta từ chối, nhưng vô dụng, sức lực của ngài ấy quá lớn."

Thường Hiên trầm mặc hồi lâu, đang muốn ép hỏi A Phúc về chuyện đêm nay, ai ngờ bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cũng là một cái gã sai vặt sang đây.

Thường Hiên lúc này tính tình đang rất xấu, xuyên qua cửa hướng đến gã sai vặt trầm giọng nói: "Có chuyện gì?"

Gã sai vặt kia thấy giọng điệu Thường Hiên rất không tốt, cũng hoảng sợ, chỉ phải cuống quít nói: "Thường quản sự có việc tìm ngươi, bảo ngươi lập tức qua đó."

Thường Hiên vẫn tức giận: "Chuyện gì?" Ai ngờ gã sai vặt nhìn nhìn trong phòng, lời nói mập mờ, ngập ngừng nói: "Ta cũng không biết."

Thường Hiên nhìn nhìn trong phòng, A Phúc vẫn khóc như cũ, thô giọng phân phó nói: "Nàng trước tiên ở nhà đã, ta qua xem sao." Nói xong theo gã sai vặt kia đi ra ngoài.

Đêm nay, A Phúc ngơ ngác ngồi ở phòng trong chờ Thường Hiên trở về, nhưng mãi cho đến trời sáng, Thường Hiên vẫn không về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.