Nơi Này Em Vẫn Đợi

Chương 4: Mê loạn …




Bạch Liên nói:

"Cam đại nhân nói, người này không ham sắc, không tham tiền, không hám quyền mà cũng chẳng hám danh..."

Âu Dương cười khổ, người như vậy bản thân mình cũng rất kính trọng, chỉ có điều khi người ta đã sờ tới gáy mình rồi thì đương nhiên mình cũng chẳng cần phải bái phục làm gì. Con người là vậy, ngày thường nhìn những** thì sẽ rất đã ghiền, nhưng một khi bản thân trở thành phần tử** rồi, thì lại chán ghét như chán ghét những điều hủ nát trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Tuy Âu Dương chẳng hề lấy một hạt thóc của Dương Bình làm đầy túi tiền hay để cho no miệng mình, nhưng dẫu sao thì cũng có chuyện xảy ra thật.

"Triển Minh đâu?"

"Cũng đang ở bên trong."

"Khụ khụ!"

Âu Dương hô lớn:

"Thánh chỉ tới, Triển Minh ra tiếp chỉ."

Chết tiệt, đến thái giám cũng không chịu phái đi một người, lại bảo mình tiện đường làm công công.

"Đại nhân?"

Triển Minh ngơ nhác bước ra, vội nhỏ giọng nói:

"Đại nhân, người còn đùa được, bên trong đang có người đấy."

"Là thật."

Âu Dương ném thánh chỉ cho Triển Minh, còn mình thì nhấc chân đi vào thư phòng.

...

"Âu đại nhân, lão hủ Tông Trạch, nghe danh Âu đại nhân đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, quả là thiếu niên anh hùng."

Tông Trạch khiêm tốn tiến hành hành lễ với Âu Dương trước.

"Ấy chết, Tông đại nhân muốn chém chết hạ quan sao? Người là quan sai lục phẩm, cũng có thể là ngũ phẩm của triều đình."

Âu Dương khách khí nói:

"Cái đất Dương Bình khỉ ho cò gáy này lại phải phiền Tông đại nhân hạ giá, đại nhân phải chịu ủy khuất rồi."

"Vì triều đình mà hành sự thì nào có ủy khuất chứ. Vả lại Âu Bình cũng chẳng phải là vùng khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi gì đó như lời đại nhân nói. Lúc lão mặc vi phục đến đây, có cho một người ăn xin một đồng tiền, không ngờ người ăn xin đó còn nói với lão rằng: Người là ăn xin sao?"

"Haha, Tông đại nhân thật biết đùa."

Âu Dương ra hiệu:

"Mời Tông đại nhân ngồi, Cam Tín, đi đổi lá trà ngon một chút."

"Bẩm đại nhân, đây là loại tốt nhất rồi."

"Nói bậy, một chút hương vị cũng ngửi không ra."

"....Đây gọi là Bích Loa Xuân, hương vị quả thực không sánh bằng với trà Đại Uyển."

Cam Tín bày tỏ thái độ rất nhẹ nhàng, uyển chuyển đối với cái nhìn đầy xem thường của Âu Dương. Vị đại nhân này ý mà, vào mùa hè thì thích nhất là bỏ hai lá sương trà vào ngâm trong một cái ấm nhỏ, không hề có phẩm vị gì.

Âu Dương đương nhiên là biết Bích Loa Xuân, nó là một loại trà xanh. Âu Dương thích uống Trà Ô Long hơn. Kể ra thì hai loại này chẳng khác biệt là mây, chỉ có điều mỗi cái có một quá trình lên men không giống nhau. Âu Dương mặt toát mồ hôi nói:

"Thật đáng chê cười, thật đáng chê cười."

Tông Trạch cười ha ha và nói:

"Thân là quan phụ mẫu luôn luôn lấy việc tạo phúc cho dân làm đầu, còn phẩm trà chỉ là việc thứ yếu. Lão thấy Dương Bình của Âu đại nhân rất giàu có và đông đúc, một người bình thường không có lấy một, hai đồ trang sức quý báu, trái lại lại giống như người ở xứ khác vậy."

"Tống đại nhân chê cười rồi."

"Không phải chê cười đâu. Có điều..."

Tông Trạch lấy ra một cuốn hộ tịch và nói:

"Trong lúc vô ý, lão phát hiện, từ trước sau ngày tết cho đến bây giờ, ở mình đã nhận thêm bốn trăm hộ mới, tổng cộng một nghìn một trăm người, còn lấy số dư của ngân hàng tư nhân Dương Bình cho họ mượn để duy trì kế sinh nhai. Không biết là Âu đại nhân có đem công văn nói về chuyện này trình cho Hộ Bộ hay không?"

"Cái này... còn đang khởi tạo."

Tông Trạch gật đầu:

"Uhm... Còn nữa, lúc lão mặc vi phục, đi qua chợ dệt vải, nghe người ta nói là một năm trước, chợ dệt vải này đã nộp cho huyện lị số tiền thuế là ba nghìn quan có hơn, nhưng khi lão lật sổ sách tìm, thì con số nhiều nhất mà lão nhìn thấy chỉ là ba trăm quan tiền, Không biết có phải là lời bàn luận của bách tính bên dưới là vô căn cứ không?"

"Sao lại có chuyện này?"

Âu Dương hỏi.

Cam Tín lập tức trả lời:

"Bẩm đại nhân, đúng là chợ dệt vải đã nộp lên ba nghìn một trăm quan tiền, nhưng đã nhập số tiền này vào tiền dân."

Cam Tín lấy ra một cuốn sổ sách và nói:

"Một nghìn quan trong đó đã được dùng để tu sửa đường cho tám xã, ở đây có ghi chi tiết danh mục của các chủ hộ làng, xã. Còn một nghìn quan tiền được dùng để tài trợ học đường, chủ yếu là cho việc đi lại, ăn, mặc, trị bệnh ... cho các đứa trẻ dưới mười tuổi, kể cả số tiền dư nhiều ít đều đã ghi cụ thể, chi tiết, còn thỉnh Quốc Tử Giám sao ra một quyển sách. Còn hơn bảy trăm quan tiền còn lại được dùng vào việc bảo an dân chúng. Phàm là những người đã qua tuổi lục tuần, người không có con cháu, người tàn tật. Nếu không có các danh, thì mỗi tháng sẽ trợ cấp cho họ hai trăm đồng tiền, phần tiền này còn bao gồm cả phí tổn dùng để lo việc an tang và hậu sự của những người già không may qua đời."

"Đợi một chút..."

Tông Trạch hỏi:

"Thật sự là đã trợ cấp cho những người này mỗi người hai trăm đồng?"

"Bẩm đại nhân, trừ bộ phận dân chúng có tính cách quật cường, không chịu thua kém người khác ra, thì những người phù hợp với điều kiện đã đề ra có đến sáu phần* sẽ được cầm số tiền này. Đại nhân có thể vào trong dân gian mà điều tra, đại nhân nhất định sẽ nghĩ là như vậy thì sẽ nhập bất phu xuất, nhưng có ba phần bách tính nguyện ý sẽ mang điền sản và mọi thứ khác nộp vào dân bảo sau khi mình từ giã cõi đời, điều này góp phần giảm bớt gánh nặng cho huyện lị."

"Giấu diếm nhỏ giọt sao?"

Tông Trạch vừa gật đầu, vừa cười, lại cầm ra một cuốn sổ sách khác và nói:

"Không biết số tiền này phải giải thích thế nào?."

Âu Dương ngó xem thử, hóa ra là quyển sổ lương, bên trên có ghi chép tiền lương của các nhân viên. Âu Dương cười ha ha và nói:

"Có lẽ đại nhân không biết, số tiền này là lấy từ tiền cá nhân của Âu mỗ."

"Há? Âu đại nhân lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ?"

Cái này mới lạ à nha.

"Đại nhân không biết đó chứ, ở Liêu quốc, Âu mỗ có một sòng bạc lớn, lúc mới khai trương thì đã kiếm được bốn mươi vạn quan tiền, mà tháng này đã tới bạc triệu. Việc này Âu mỗ đã tường trình với Hoàng Thượng. Thêm vào đó, Âu mỗ còn là cổ đông của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, ở ngân hàng tư nhân Dương Bình, Hải vận Dương Bình đều có lợi nhuận cả, lấy một chút nhỏ ở đó trợ cấp có thủ hạ, đó là việc nên làm mà. Nếu đại nhân không tin, có thể đến ngân hàng tư nhân Dương Bình ở Đông Kinh tiến hành thẩm tra, mỗi một lần Âu mỗ sẽ nhập sổ bốn mươi vạn tiền, đã được chia làm hai phần, tổng cộng đã được nhắc đến trên sổ sách Dương Bình, khởi thủy đều là tiền từ Liêu quốc gửi qua."

"Đại nhân thật là biết cách hái ra tiền."

Tông Trạch đau đầu, vốn tưởng đã tóm được cái chân đau của người ta rồi, không ngờ người ta có thể giải thích rõ ràng, tường tận đến vậy, có tình, có lý, có căn cứ hẳn hoi, nhất thời không cách nào phản bác. Nhưng hắn không tin là không dính bẩn, xem ra chuyện này không thể chỉ dựa vào hai người mà mình dắt theo mà có thể điều tra rõ ràng rồi, đã thế đây còn là một việc lớn vô cùng, không gì sánh được nữa.

Muốn điều tra rõ, trước tiên phải biết được Âu Dương có bao nhiêu khoản tiền riêng, còn phải đến Liêu quốc lấy một bản sổ sách nữa. Sau đó phải truy xét lại xem số tiền thuế mà mỗi hộ, mỗi gia đình nộp lên trên là bao nhiều, cuối cùng thống kê lại. Loại chuyện này cho dù có phô trương đến cỡ nào thì khi tiến hành cũng sẽ gặp khó khăn, người ta bây giờ là vua của Dương Bình, chỉ cần dặn dò sơ sơ một tiếng, thì tất cả các đơn vị nộp thuế sẽ muôn miệng một lời, bản thân mình căn bản là không có cách gì. Hơn nữa đây không chỉ là huyện thành, thu chi thuế vụ còn có thêm tám xã, mười một thôn nữa, rõ là một việc lớn, cho dù là Tông Trạch thì cũng chật vật trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.