Nơi Nào Củi Gạo Không Vương Khói Bếp

Chương 39: Oan nghiệp




Giết hết những người này đi!

- Tử minh chủ, chúng tôi biết sai lầm rồi, thật sự đã biết…

Nhóm người Du Thiên Hải vội vàng nơm nớp lo sợ nói, thần sắc vô cùng khẩn trương.

- Đều giết…

- Đợi một chút!

Thần Dạ đột nhiên quát.

- Làm sao vậy?

Thần Dạ hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:

- Thời gian đã tới, vật kia rốt cục xuất thế!

Ở một nơi, nơi này đã không thuộc về ngũ đại địa vực.

Cũng giống như Đại Hoa hoàng triều, mặc dù nằm trên thế giới này nhưng lại không thuộc về ngũ đại địa vực.

Nơi này cũng là như thế.

Từng đạo thân ảnh phá không mà đến, xuất hiện trước một ngọn núi cao nguy nga.

Nhìn ngọn núi kia, trong ánh mắt mọi người rung động, ngọn núi cao vạn trượng, thẳng đứng, không có chỗ nào bám víu, nhóm người Thần Dạ thật sự bị vẻ hùng vĩ của nó làm chấn kinh.

Những địa phương khác không nói, tỷ như Đại Hoa hoàng triều có Bắc Vọng sơn, đó cũng là một nơi kỳ lạ, bởi vì Thiên Đao cùng Cổ Đế Điện từng chôn giấu bên trong.

Mọi người cũng chưa lên núi, không phải không muốn mà bởi vì hiện tại ngọn núi có một tầng huyết hồng quang mang bao phủ, một đạo chân khí đang tán phát.

Chính là đạo chân khí kia ẩn giấu uy nghiêm, làm cho mọi người không thể đột phá đi vào.

- Thần Dạ, làm sao bây giờ?

Trưởng Tôn Nhiên nhíu mày hỏi.

- Không vội, chúng ta sẽ có biện pháp.

Tuy nói như thế nhưng thanh âm của hắn có chút vội vàng, Huyết Bồ Đề quả thật giáng lâm, nhưng hắn lại xem nhẹ danh hào của nó.

Một trong tam đại thần vật thời thiên địa sơ khai, so sánh với Hỗn Độn lực, Thiên Đạo lực, sao có thể dễ dàng bị người lấy được?

Nhìn tình huống như bây giờ, có lẽ trong khoảng thời gian Huyết Bồ Đề lưu lại nhân gian, có lẽ không ai có thể lấy được, kể cả người trẻ tuổi thần bí kia.

Chính vì hiểu được điều này, theo tình cảnh thực tế hiện tại, Thần Dạ mới rõ ràng muốn lấy được Huyết Bồ Đề, chỉ sợ…từ phi Huyết Bồ Đề tự nguyện hiến tới.

Nhưng Huyết Bồ Đề làm sao tự nhiên hiến thân cho người khác?

- Thần Dạ, muội muốn nói là bọn hắn!

Trưởng Tôn Nhiên thản nhiên cười, ngón tay chỉ xa xa.

Đó chính là nhóm người Du Thiên Hải.

Vốn nghĩ rằng mình phải chết, không nghĩ tới nhóm người Thần Dạ đột ngột rời đi, còn mang theo cao thủ Dạ Minh.

Bọn hắn cũng không phải kẻ ngốc, hành động thình lình kia đương nhiên làm bọn hắn hiểu được một ít, vì vậy đều cùng theo sau.

Hiện tại trong lòng Thần Dạ nôn nóng, lấy những người kia trút giận cũng sẽ không đến mức làm mình nóng nảy.

Nhìn thấy Trưởng Tôn Nhiên lại chú ý tới nhóm người mình, tâm thần Du Thiên Hải bọn họ lại khẩn trương lên, trong lòng không khỏi thầm mắng nữ tử này không khỏi quá độc ác đi?

- Bỏ đi, không thời gian lãng phí trên người bọn họ.

Giết người thật đơn giản, cũng không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng hiện tại Thần Dạ không có tâm tư.

- Nếu như đã xuất hiện cũng là cơ hội của chúng ta, đừng có gấp.

Tử Huyên nhẹ giọng nói, trong lòng cũng nổi lên sát ý.

Nhưng còn chưa đợi nàng động thủ, khi ánh mắt nàng lướt qua, đột nhiên dại xuống, bàn tay nắm tay Thần Dạ càng mạnh mẽ hơn rất nhiều, thân hình nàng chợt run rẩy lên.

- Tử Huyên, làm sao vậy? Muội đừng làm ta sợ ah!

Thần Dạ hoảng hốt hỏi, không phải là đại nạn của Tử Huyên đã đến đi?

- Muội không sao, đừng lo lắng, chỉ là…

Tử Huyên chần chờ, tâm thần chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng trạng thái tinh thần vẫn có chút hốt hoảng, nàng nhìn xa xa nhẹ nói:

- Nơi này cho muội cảm giác thật quen thuộc, giống như muội từng đi qua nơi này, còn sống ở đây một thời gian.

- Ân?

Thần Dạ thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng nghe lời nói của Tử Huyên làm cho hắn thoáng ngây ra, Tử Huyên sinh ra đời chưa được bao lâu đã bị đại trưởng lão Khiếu Lôi Tông mang đi, cuộc sống của nàng bắt đầu ở nơi đó.

Nếu Tử Huyên từng sống ở đây, sao lại dùng khẩu khí nghi hoặc nói ra, phản ứng lại như vậy đây?

Chẳng lẽ là…

Chẳng những là Thần Dạ, ngay cả bản thân Tử Huyên cũng nghĩ tới.

Sau khi sinh ra không bao lâu bị mang đến Khiếu Lôi Tông, nói cách khác Tử Huyên sinh ra tại nơi này.

- Thần Dạ, huynh đi cùng muội một chút, được không?

Thần Dạ truyền âm cho Ngao Thiên:

- Ngao tiền bối, mọi người liên thủ thử một chút, nhìn xem hào quang kia mạnh bao nhiêu, còn nữa, cẩn thận Tà Đế Điện.

Ngao Thiên gật đầu, đợi hai người đi xa liền thương lượng với mọi người.

- Thần Dạ, mau tới xem nơi này!

Hai người đang đi lang thang chợt nhìn thấy một sơn động, trong lòng Tử Huyên căng thẳng lên, nàng bước nhanh tới, tuy rằng đã trôi qua thật nhiều năm hơn nữa nơi này không có dấu tích, sơn động phủ đầy bụi, thậm chí cỏ dại tràn đầy, nhưng vẫn cấp cho Tử Huyên cảm giác thân thiết.

- Thần Dạ, muội nhớ ra rồi, đã nhớ tới, nơi này là nơi muội bị sư phụ mang đi.

Huyết Bồ Đề xuất hiện ở nơi Tử Huyên sinh ra, tất cả chuyện này chẳng lẽ chính là trùng hợp?

- Thần Dạ, huynh xem, ở bên kia từng có một tiểu sơn thôn.

Đứng ngay cửa sơn động, Tử Huyên chỉ về xa xa.

Đưa mắt nhìn qua, nơi đó đã hoang tàn, không có bóng người, nhưng ngoài ngàn thước vẫn có bộ dạng của một thôn trang nhỏ, nhà cũ nát, cùng đường nhỏ hoang vu…

Trong lòng Thần Dạ càng thêm ngưng trọng, nếu là trùng hợp, chuyện gì cũng dễ dàng, dù sao Huyết Bồ Đề có thể tùy tâm sở dục.

Nhưng nếu như không phải trùng hợp, thì nên làm thế nào?

Huyết Bồ Đề có linh, đã có linh, như vậy hàng lâm nhân gian có phải là tùy ý ngẫu nhiên? Nếu không phải, hôm nay nó hàng lâm nơi này lại có ý vị ra sao?

- Thần Dạ, huynh đang lo lắng chuyện gì?

Nắm tay Thần Dạ đi trong thôn trang, dù không một bóng người, dù nơi này cực kỳ hoang vắng nhưng tâm tình Tử Huyên rất tốt, nơi này dù sao cũng là nơi nàng sinh ra, dù thân nhân đã mất.

Mà nỗi lo lắng của Thần Dạ nàng làm sao không biết.

Huyết Bồ Đề lại giáng lâm ở nơi nàng từng sinh ra, mà sau khi đến nơi này cảm giác của những người khác nàng không biết rõ ràng, nhưng chính nàng lại cảm giác được thân thiết.

Chính vì cảm giác đó mới giúp nàng gợi lại trí nhớ thời sơ sinh, giúp nàng biết được nơi này cũng không phải là một nơi bình thường.

Đây tuyệt đối không phải sự trùng hợp, càng không phải ngẫu nhiên.

Những điều này không làm người cảm thấy lo lắng mới thật sự kỳ quái.

- Tử Huyên…

Thần Dạ nhìn nàng, không biết nên nói gì mới tốt.

- Đừng như vậy.

Tử Huyên ôn nhu cười nói:

- Lần này có chút đáng tiếc, sớm biết vậy đưa Linh nhi cùng đến, để cho Linh nhi biết được địa phương mà mẫu thân mình từng sinh ra.

Nhắc tới Linh nhi trên mặt Thần Dạ nổi lên dáng tươi cười, nhưng lại mang theo vẻ khó hiểu.

Nha đầu kia đã trưởng thành, nhưng còn có ý quyến luyến đối với mình…

Từ sau khi ở trong Táng Hồn sơn mạch đi ra, chỉ gặp lại Linh nhi một lần, là thời điểm quay lại Dạ Minh.

Ngoại trừ lần đó, Linh nhi vẫn luôn luôn bế quan.

Hai năm trước mọi người tập thể bế quan, Thần Dạ cũng gọi Linh nhi cùng đi theo, cùng đi vào không gian thần kỳ của Tử Huyên tu luyện nhưng Linh nhi lại cự tuyệt.

Lý do thật đơn giản, nàng đã quen ở bên ngoài, không thích thay đổi vị trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.