Nói Lời Yêu Em (Say You Love Me)

Chương 9




Em cũng biết, anh Tiểu Bạch tốt nhất! Anh có thể vẫn nghe em nói hết một đoạn chuyện xưa dài như vậy, có thể bao dung đủ loại chuyện trong quá khứ của em, em thật sự rất vui!" Cuối cùng Mịch Nhi lộ ra một nụ cười chân thành vui vẻ, "Em tự nhũ, sau này mỗi một ngày đều phải hạnh phúc cả phần của Mặc Đức, hôm nay, là ngày nhẹ nhàng nhất với em trong nửa năm qua. Nói ra chuyện chỉ có một mình em gánh kia, em cảm thấy thoải mái hơn, thì ra là, thẳng thắn đối mặt quá khứ thứ không vui vẻ kia, cũng không khó như trong tưởng tượng nha."

Lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt Mịch Nhi vạch ra ánh mặt trời trong đêm u ám, nhìn trong mắt Liên Tĩnh Bạch là đẹp động lòng người như vậy, rốt cuộc cô như trút được gánh nặng ném chuyện không cách nào đối mặt vào quá khứ, rốt cuộc có thể thoải mái và vui cười lần nữa.

"Sau này, đừng có chuyện liền gạt anh, chuyện gì cũng có thể nói cho anh biết, anh sẽ yên tĩnh nghe..." Liên Tĩnh Bạch ôm Mịch Nhi, lẳng lặng vỗ sau lưng cô, giọng nói êm tai giống như bài hát ru con cố ý kéo dài âm điệu, "Chúng ta đã cùng nhau đối mặt tất cả chuyện không vui, tối nay cũng tranh cãi cũng ầm ĩ cũng đã khóc cũng kêu qua, cuối cùng tất cả đều bình tĩnh lại. Bây giờ, em nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghĩ đến, ngoan ngoãn ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, em vẫn là Mịch Nhi vui vẻ nhất ngang ngược nhất "

Tối nay cô tâm trạng rên bờ vực sụp đổ, khóc ầm ĩ gào thét kích động dường như tiêu hao tất cả sức lực của cô, Mịch Nhi có thể kiên trì đến bây giờ còn có thể giữ vững tỉnh táo, cũng đã là cực hạn, hiện tại cô cần chính là ngủ một giấc thật tốt, bù đủ tất cả tinh thần và sức lực, không thể mệt nhọc chút nào nữa.

Chuyện kế tiếp, cũng giao cho anh làm đi.

Biết hành trình của Mịch Nhi trong năm năm này, trong lòng Liên Tĩnh Bạch đã có kế hoạch hoàn toàn mới, có một số việc nhất định phải lập tức tăng thời gian, nhất định phải làm xong trước tiên, mới có thể đạt hiệu quả tốt nhất.

Trong lúc anh đang thay đổi ý nghĩ, Mịch Nhi cũng đã mê man ngủ thiếp đi.

Anh nhẹ nhàng đặt Mịch Nhi mệt mỏi vô cùng ngủ say trên giường, cẩn thận đắp kín chăn cho cô, lúc này mới nhẹ bước ra khỏi phòng.

Trên hành lang, anh gọi điện thoại cho trợ lý: "Này? Khoảng thời gian trước tô sắp xếp cậu đi vận chuyên gì đó, mấy ngày gần đây sẽ phải tăng nhanh tốc độ chuẩn bị xong, còn có ta đặc biệt nhấn mạnh một chuyện khác, càng không thể có một chút sơ suất! Trước thứ hai, mọi chuyện đều phải cho tôi một câu trả lời thỏa mãn, còn có..."

Nghiêm túc phân phó cho trợ lý thật lâu, Liên Tịnh Tĩnh Bạch mới cúp điện thoại lại trở về phòng, anh ngồi ở đầu giường, tỉ mỉ dùng khăn nóng lau mặt Mịch Nhi, giúp cô xoa xoa ánh mắt khóc sưng, vẫn bận rộn đến khi anh không thấy Mịch Nhi cảm thấy đau lòng, mới dừng lại.

Anh lên giường nằm bên cạnh Mịch Nhi, giam chặt thân thể mềm nhũn của cô vào trong lòng, kéo tay cô, anh nhỏ giọng nhưng kiên định nói: "Mịch Nhi, đôi tay này cả đời anh cũng sẽ không buông ra nữa, sẽ không bao giờ để em rời khỏi nữa, để anh không nhìn thấy em bị thương! Anh nhớ khi còn bé cảnh cáo không cho phép em rời đi tầm mắt anh, anh sẽ bảo vệ em an toàn, cho nên năm năm kia để em trải qua những chuyện không vui kia, anh cũng có lỗi. Nhưng sau này, anh sẽ không bao giờ phạm sai lầm nữa, em yên tâm, tấ cả đều có anh, anh sẽ không trở thành xiềng xích trói buộc em, còn sẽ để em tự do làm chuyện muốn làm, anh sẽ chỉ giúp em làm những chuyện kia tốt hơn..."

Giọng nói Liên Tĩnh Bạch cũng càng ngày càng thấp, âm điệu càng kéo càng dài, cuối cùng, anh ôm Mịch Nhi ngủ thiếp đi.

Tối nay tâm trạng cô lên xuống thân thể mệt nhọc, làm sao tâm trạng anh không chấn động lên xuống cùng Mịch Nhi, anh phải vừa nghe cô nói tất cả chuyện rung động kinh sợ, vừa tùy thời chú ý cảm xúc của cô, chú ý cả thể xác và tinh thần cụng cực khổ, tối nay anh mới là người mệt mỏi nhất, dù thân thể có tốt, chống đỡ đến mức bây giờ cũng không chịu được.

Thời gian hiện tại, là lúc hai người yên tĩnh dưỡng đủ tinh thần khôi phục thể lực, ném tất cả chuyện xưa mới vừa giaỉ thích sau đầu, bọn họ chỉ muốn trải nghiệm những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong mơ.

Một đêm ngon giấc, khi sáng sớm ngày thứ hai, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi lần lượt trước sau miễn cưỡng tỉnh lại, đối mặt cười, trên mặt hai người không lưu lại chút bi kịch tối tăm nào sau tối hôm qua, đây làm cho đối phương cũng tràn ngập vui vẻ.

Hai người cũng có trí tuệ tuyệt vời để hiểu sinh hoạt người thường, qua một đêm, không đề cập tới chuyện ngày hôm qua vén lên, rút ra chính là bài học kinh nghiệm ngày hôm qua lấy được, mà không phải những tâm tình u ám kia.

Một ngày mới, cần phải có tâm tình mới, nghiêm túc với mỗi giây. Đây là trách nhiệm với cuộc sống, là thái độ tích cực nhất.

"Hôm nay còn muốn đi theo đoàn đi tham quan phong cảnh sao?" Liên Tĩnh Bạch mỉm cười hỏi, "Tối hôm qua em ngủ được rất ít, không bằng hôm nay ngủ thêm một giấc, nếu như còn tham gia hành trình căng thẳng như vậy, anh sẽ lo lắng thân thể em."

"A, đúng, bây giờ chúng ta còn đang theo đoàn du lịch, thiếu chút nữa em cũng không nghĩ ra..." Mịch Nhi suýt nữa quên mất chuyện này, tối hôm qua nói về từng chút một về năm năm trước, cô có một loại cảm giác giống như cách mấy thế kỉ, tựa như hôm qua cô mới ôn lại những chuyện kia một lần, mà không phải du lịch ngắm cảnh.

"Cũng biết em có thể sẽ quên, cho nên anh mới nhắc nhở em. Bây giờ quyết định như thế nào đây, ngủ, hay là đi du lịch? Nếu như muốn đuổi theo đoàn, hiện tạòaphải rời giường nắm chặc thời gian." Liên Tĩnh Bạch vẫn là miễn cưỡng dựa trên giường, anh mười phần nắm chắc, Mịch Nhi đã trải qua những thăng trầm của tâm trạng của tối hôm qua, hôm nay vẫn là yếu ớt mệt mỏi không muốn làm bất cứ chuyện gì.

"Không đi, mệt quá..." Mịch Nhi quả nhiên làm nũng lười biếng vùi đầu vào trong chăn, không ngừng lắc đầu nói, "Mới không cần rời giường, du lịch cái gì em không tham gia, mấy ngày nay chúng ta dứt khoát ra khỏi đoàn, mình tìm quán trọ ngủ đi... Dù sao trải nghiệm du lịch bình thường cũng đã trải nghiệm, cảnh vật nên nhìn cũng không cần thiết không phải nhìn ở chỗ này, em không chơi, muốn nghỉ ngơi "

"Được, vậy em cứ tiếp tục ngủ, anh đi tìm hướng dẫn viên du lịch và đội trưởng, cũng báo cho mấy ông bà hai người chúng ta không tiếp tục tham gia hành trình sau." Liên Tĩnh Bạch gật đầu một cái, sắp xếp nói, "Còn phải chuẩn bị dừng chân đăng kí quán trọ khác, phải chờ nghỉ ngơi tốt lại về nhà."

"Hi hi, cám ơn anh Tiểu Bạch!" Mịch Nhi cho anh một nụ cười sáng lạn, từ trong chăn vẫy tay hào nói, "Bye bye, đi sớm về sớm, anh vất vả rồi!"

"Nhìn anh lao lực như vậy, em phải báo đáp anh thế nào đây?" Liên Tĩnh Bạch hơi nhíu mày, nửa thật nửa giả hỏi, "Không bằng, đáp ứng anh một điều kiện, làm khoản giao dịch như thế nào?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.