Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 7: Lần đầu gặp gỡ Vân Mẫu




Trong lòng Phúc Xà cực kỳ không tình nguyện gọi hai cuộc điện thoại, đưa tới ba tiểu đệ, Đỗ Long vừa thấy đã nhíu mày, nói:

- Đây là tố chất của thủ hạ Hùng ca sao? Phúc Xà, mày kiếm đâu ra mấy đứa học sinh trung học này thế?

Một gã côn đò rất không vui lòng trừng mắt với hắn, quát:

- Mày là thằng nào? Sao dám nói chuyện với anh Xà như thế hả?

Đỗ Long còn chưa trả lời, Phúc Xà đã túm lấy đầu gã đó, quát:

- Sao không biết lớn nhỏ thế hả? Vị này chính là anh Long, là anh em của Hùng ca. Gọi chúng mày đến chính là giúp anh Long, để cho anh Long làm anh hùng cứu mỹ nhân đấy. Có nhìn thấy một đôi bên kia không? Đứa con gái là anh Long nhìn trúng rồi, chúng mày qua đó đánh cho thằng kia một trận, nhưng đừng hạ độc thủ. Chờ anh Long xuất hiện thì tùy tiện đánh vài cái rồi bỏ chạy. Hiểu chưa?

Nghe nói có chuyện như vậy, ba thằng côn đồ lập tức mỉm cười. Gã vừa trừng mắt với Đỗ Long gật gật đầu với hắn, nói:

- Hóa ra là anh Long, tiểu đệ đã đắc tội, đừng để bụng.

Đỗ Long thúc giục:

- Bớt nói nhảm đi. Mau đi đi, cẩn thận đấy, thằng kia không dễ đối phó đâu.

Ba gã học sinh trung học kia đi về phía La Thắng và Kỷ Quân San, Đỗ Long nhìn thân thể bọn chúng, lắc đầu nói:

- Phúc Xà, mày thật vô trách nhiệm, không ngờ lại gọi đến loại hàng này.

Phúc Xà cười ha hả nói:

- Tôi đây cũng là suy xét cho Đỗ cảnh quan ngày thôi. Ngài đây văn vẻ nho nhã, nếu đưa tới vài thanh niên trai tráng, nhỡ ngài trúng ba quyền hai cước, lại gượng gạo đuổi đi, chẳng phải rất giả sao? Ba thằng này là vừa đủ.

Đỗ Long hừ một tiếng, đột nhiên tóm lấy tay Phúc Xà, cười lạnh nói:

- Thật sao? Tao thoạt nhìn có vẻ không dùng được? Không được lên tiếng, nếu không tao sẽ nói cho Hùng ca biết chuyện mày rình xem người đàn bà của Hùng ca tắm!

Phúc Xà đau đến đổ mồ hôi lạnh, nhưng đáng sợ hơn là lời hắn vừa nói… Chuyện đó y giấu rất kỹ, tự cho là ngoài mình ra cũng chỉ có trời biết đất biết, không nghĩ đến vị cảnh quan trước mắt này chỉ hai ba câu đã vạch trần ra.

Quả nhiên y không dám kêu, cho dù có bị bẻ gãy hai tay cũng không dám kêu, người thanh niên trẻ tuổi có đôi kính râm thoạt nhìn hào hoa phong nhã này, trong mắt Phúc Xà đột nhiên trở thành một nhân vật lợi hại bí hiểm.

Cuối cùng Đỗ Long cũng buông lỏng tay, cười híp mắt nói với Phúc Xà:

- Xà ca, sau này nói không chừng còn không ít chuyện phải làm phiền Xà ca. Xà ca sẽ không nể mặt tiểu đệ chứ?

Phúc Xà kinh hồn bạt via, nói:

- Đỗ cảnh quan. Ngài là rồng, tôi là rắn, sau này có việc gì cứ phân phó, tiểu nhân nhất định vượt núi đao biển lửa, cúc cung tận tụy, chết mới chịu thôi…

Đỗ Long hừ một tiếng:

- Với chút năng lực đó của mày thì nhiều nhất cũng chỉ là một cơ sở ngầm, đừng có tự cho rằng mình quan trọng. Mày nhìn đi, đây là người mày gọi tới đấy. Ôi. Toàn bộ kế hoạch bị hỏng rồi. Lập tức cút xa cho tao, sau này nhớ rõ tao gọi là phải đến!

Đỗ Long nói xong, chạy tới trước mặt ba gã côn đồ đang đánh La Thắng, quát to:

- Dứng tay! Đánh người là phạm pháp, tôi là cảnh sát! Anh muốn theo tôi về cục ăn cơm miễn phí không hả? Dừng tay!

La Thắng dáng người khôi ngô, trẻ trung khỏe mạnh cường tráng, hơn nữa hình như đã từng luyện võ, ba gã học sinh kia còn chưa học xong khóa làm côn đồ bị đánh cho không còn lực trả đòn. Nghe tiếng Đỗ Long kêu lên, La Thắng cũng không dừng tay, tiếp tục đuổi đánh. Đỗ Long xông lên túm lấy tay y, quát:

- Dừng tay! Đánh nữa tôi kiện anh tội cố ý gây thương tích!

La Thắng cảm thấy cánh tay mình bị kẹp chặt như thép, giãy không ra, giận dữ quay đầu lại la lên:

- Buống tay! Nếu không ngay cả mày cũng…

La Thắng vừa nghiêng đầu, lập tức nhìn thấy mặt Đỗ Long, đập vào mắt là cái kính râm to tướng, gần như ngay lập tức y nhận ra Đỗ Long, vội nuốt nghẹn mấy lời còn lại vào bụng. Nếu không phải Đỗ Long đang giữ chặt cánh tay y, y sẽ chạy vội như mấy tên tiểu lưu manh kia.

Kỷ Quân San ở bên cạnh lo lắng kêu lên:

- Em họ, bình tĩnh chút đi. Cảnh quan, ba tên kia là côn đồ, vừa tới đã giở trò lưu manh với tôi. Em họ tôi muốn đuổi bọn chúng đi, là bọn chúng ra tay đánh người trước. Em họ… Ô, là anh!

Kỷ Quân San cũng nhận ra Đỗ Long. Hắn bắt lỗi trong lời nói của cô, cười:

- Y tá tiểu thư, không cần nhận thân thích bậy bạ. Đây là em họ cô sao? Y tên gì? Hai người ở đây làm gì?

La Thắng tỉnh táo lại, hỏi thử:

- Cảnh quan, sao anh không đi bắt ba thằng du côn kia mà lại bắt tôi là sao? Tôi và chị họ ngồi đây nói chuyện hẳn không phạm pháp chứ?

Ba tên côn đồ kia nghe La Thắng nói vậy đương nhiên không chịu thừa nhận, bọn chúng mồm năm miệng mười tranh nhau luôn miệng nói rằng là La Thắng gây chuyện sinh sự ra tay trước. La Thắng không kìm nổi lại muốn xông qua đánh người, nhưng bị Đỗ Long giữ chặt cổ tay, giãy không thoát.

Cảm nhận sức giãy dụa của La Thắng, Đỗ Long không khỏi cảm thấy vui sướng vì sự thay đổi về sức mạnh của mình sau một tháng. Một tháng trước, đối mặt với hai kẻ bắt cóc gần như hắn không thể trả đòn, hiện giờ hắn lại hoàn toàn nắm giữ đại cục. Hắn có thể tin chắc nếu bây giờ đối mặt với cả hai, cũng có thể dễ dàng đánh bại!

Đỗ Long nói:

- Bất kể thế nào, tôi chỉ nhìn thấy ở đây anh đang đánh người. Tất cả theo tôi về sở. Pháp luật công bằng, sẽ không bỏ qua một ai, cũng không để cho ai oan uổng đâu.

La Thắng thấy hình như Đỗ Long không nhận ra mình. Với y mà nói, đây là một chuyện tốt. Tuy nhiên, khó để đảm bảo trong một khoảng thời gian dài hắn có thể nhớ ra mình hay không, bản thân y cũng không muốn tới đồn công an, ba gã du côn kia cũng không muốn đến đồn công an. Cả bốn người đồng thanh:

- Không cần đi…

- Cảnh quan, chúng tôi không sao. Ai cũng có cái sai, không bằng nhường nhau một bước, chuyện này cứ thế là xong đi.

Ba gã lưu manh nói, La Thắng và Kỷ Quân San cũng muốn dàn xếp ổn thỏa. Đỗ Long chỉ làm bộ, thấy thế thuận nước đẩy thuyền, phất phất tay, để cho ba gã lưu manh kia đi.

- Cảnh quan, có thể buông tay chứ?

La Thắng cẩn thận hỏi.

Đỗ Long cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói:

- Mày nghĩ tao với mày có bệnh à mà cầm tay đàn ông không chịu thả? Nói thật cho mày nghe, tao đã sớm nhận ra mày rồi. Còn có cô nữa Kỷ Quân San! Ở bệnh viện cô chăm sóc tôi hóa ra là giả dối, là cô cố ý tiếp cận tôi, thăm dò tin tức cho em họ cô phải không? Hừ. Cả hai theo tôi về đồn!

La Thắng hoảng hốt trong lòng, không nghĩ ngợi vung tay phải đánh Đỗ Long. Đỗ Long hừ lạnh một tiếng, không tránh không né, đưa tay bắt lấy nắm tay La Thắng. Lúc này cả hai đều giáp mặt trực diện, đều tự dùng sức xoay theo hướng có lợi cho mình.

Kỷ Quân San bị Đỗ Long nói vậy không hiểu gì, lại thấy hai người đánh nhau, vội la lên:

- Dừng tay! La Thắng! Cậu làm gì thế? Mau dừng tay!

Sức La Thắng không thể áp Đỗ Long, lập tức tung một cước đá vào chân trái hắn, Đỗ Long nhấc chân đỡ, sau đó móc chân La Thắng ra ngoài, lập tức y mất trọng tâm, bị Đỗ Long đè ngã xuống đất. La Thắng còn muốn đứng lên, Đỗ Long đã đạp hai đạp lên lưng y, y đau đến hít hơi lạnh vào ngực. Đỗ Long đè y xuống, giật ngược hai tay, dùng còng tay nhựa plastic vẫn mang theo bên mình còng hai tay y lại với nhau.

Kỷ Quân San thấy em họ mình bị bắt, bối rối hỏi han:

- Đỗ cảnh quan. Thế này là sao? La Thắng đã làm sai chuyện gì, sao lại muốn bắt nó?

Đỗ Long kéo La Thắng lên, đáp:

- Cô đóng kịch giỏi đó nhỉ. Tôi nằm ở trong viện thiếu chút nữa không tỉnh lại nổi là do em họ cô ban tặng! Là y cho cô đến bệnh viện chăm sóc tôi phải không? Cô cấu kết với nghi phạm, gây trở ngại cho cảnh sát tra án! Ngoan ngoãn theo tôi về đồn đi, nếu không tôi cũng sẽ còng tay cô dẫn về!

- Cái gì?

Kỷ Quân San kinh hô:

- Không thể nào! La Thắng không phải loại người như thế! La Thắng, nói với chị, đây không phải sự thật, đúng không?

La Thắng thoáng nhịn một cái, ngạnh cổ, ngẩng đầu nói với Đỗ Long:

- Đúng vậy! Ngày đó người đánh mày bị thương là tao, không liên quan đến chị họ tao. Chị ấy mới vào viện không lâu, chưa có khả năng muốn đi đâu là đi được. Chuyện kia chỉ là trùng hợp, tao nghe nói mày được đưa đến bệnh viện Nhân dân, vì thế tìm chị họ hỏi thăm chút tin tức, không nghĩ tới mày là bệnh nhân của chị ấy! Cũng có nghe qua một chút bệnh tình của mày, chị ấy không biết gì cả. Muốn biết gì thì hỏi tao. Đừng có liên lụy đến chị tao!

Kỷ Quân San như trúng ngũ lôi oanh đỉnh, nói mơ màng:

- Khó trách mấy hôm nay cậu vẫn hỏi thăm bệnh tình của Đỗ cảnh quan, hóa ra thật là cậu đánh bị thương anh ta! Vì sao? Vì sao em làm chuyện thương thiên đại lý này? Cậu… Cậu hồ đồ quá..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.