Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 51: Người bố thảm hại




- Tôi cũng là cảnh sát!

Đỗ Long không thèm để ý đưa mắt nhìn mấy người cảnh sát mới chạy tới. Chỉ thấy một người trong đó vai mang một gạch và hai bông hoa hình ngôi sao bốn cánh (tương đương với Trung úy của VN), rõ ràng là vị trí sĩ quan cảnh sát cấp hai.còn năm người còn lại đều chi có hai bông hoa hình ngôi sao bốn cạnh (tương đương với Binh nhất của VN), là cảnh sát cấp hai.

Mẩy người đó cũng nhìn đồng phục cảnh sát của Đỗ Long, thấy trên tay áo của hắn có dòng chữ trị an, mà trên vai lại không có quân hàm cảnh sát, trên mặt những người này lập tức nở nụ cười khinh thường.

Vị sĩ quan cấp hai kia nhìn đám bảo vệ nằm đầy dưới đất còn không bò dậv nổi, nhìn thấy Tưởng Vân Phi dìu Lâm Khai Thái, mặt hơi biến sắc, anh ta nhìn Đỗ Long quát lên:

- Cậu mà cũng được gọi là cảnh sát sao? Chỉ là một dân phòng nhỏ nhoi mà thôi... Tôi là Từ Khê An Trung đội trường Trung đội 2 đội Trị an quận Bạch Hoa, cậu ở đơn vị nào? Tại sao lại ở đây gây chuyện đánh người?

Đỗ Long thấy đối phương cố làm ra vè, hắn lạnh nhạt nói:

- Sĩ quan Từ, anh thấy tôi gây chuyện đánh người khi nào vậy? Tất cả mọi người ở đây có thể làm chứng cho tôi, là bọn họ ở trước đám đông chặn bạn gái tôi lại có ỷ đồ bất chính, tôi đến ngăn cản, bọn họ ra tay trước tôi mới tự vệ thôi.

Từ Khuê An cười lạnh nói:

- Trùng họp vậy sao? Bạn gái của cậu bị quấy rối, đúng lúc cậu mặc đồng phục cảnh sát chạy tới? Có ai đồng ý đứng ra làm chứng cho cậu!

Người đứng xem tuy đông, nhưng lại không có ai đồng ỷ đứng ra làm chứng cho Đỗ Long, bỗng nhiên tiếng của một đứa bé vang lên:

- Chú cánh sát, cháu và mẹ có thể làm chứng cho chú cành sát này!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đứa bé, chỉ thấy mẹ đứa bé vội vàng che miệng nó lại, nói:

- Tôi không nhìn thấy gì cả, thằng nhỏ này, nói bậy bạ gì đó...

Kỷ Quán San thất vọng nhìn người kia ôm đứa bé bỏ đi như chạy trốn, cô hít vào một hơi, đứng ra nói:

- Tôi có thể làm chứng...

Tưởng Phi Vân lạnh lùng nói:

- Cô là bạn gái hắn, lời nói không đáng tin!

Đỗ Long khẽ mĩm cười, không chút lo lắng nhìn xung quanh gật đầu, nói:

- Cửa lớn bệnh viện này khắp nơi đều có gắn camera, các người không tin có thể đi điều tra cho rõ ràng, tuy là tôi tạm thời không tìm được nhân chứng, nhưng mà cái này không phải là chứng cứ rất chắc chắn sao?

Từ Khuê An nhìn theo ánh mắt Đỗ Long, quát lớn:

- Không cẩn biết như thế nào, cậu hãy theo chúng tôi trở về trước rồi hãy nói, dân hắn đi! Ghi lại tên những người này, sau đó để bọn họ đi kiểm tra thương tích, phải lấy băng ghi hình của các camera xung quanh bệnh viện...

Từ Khuê An bố trí thoạt nhìn rất hợp lý, nhưng Đỗ Long cùng không ngu như vậy. Từ Khuê An sở dĩ không gây khó khăn cho hấn ở chỗ này, là bời vì nơi này có nhiều người, hơn nữa Đỗ Long còn thắng lý. Từ Khuê An sợ làm cho nhiều người tức giận, chỉ cần dẫn Đỗ Long về vãn phòng Trung đội Trị an, bọn họ muốn gây sức ép như thế nào cũng được.

Nói những người bảo vệ kia đi kiểm tra thương tích thì càng thâm độc hơn rồi. Nơi này là Bệnh viện Nhân Dân, Đỗ Long đánh Thái Tử và bảo vệ của bọn họ, với quyền lực của Viện trường, trong báo cáo kiểm tra thương tích còn không phải muốn viết gì thì viết sao?

Muốn lấy băng ghi hình cũng là một loại thủ đoạn, lấy bản gốc đem đi. đây là để đề phòng sau này có người điều tra, đem video đánh người dùng kỹ thuật xử lý một chút, gán cho Đỗ Long tội danh ra tay trước. Đến lúc đó cho dù có bịt mắt bắt dê đem Đỗ Long siết chết cũng không có vấn đề gì.

Lúc những người trong Trung đội Cảnh sát Trị an cầm còng số tám đến còng tay Đỗ Long, Đỗ Long kêu lên:

- Khoan đã! Để tránh các anh sau này khỏi hối hận, tốt hơn hết hãy để cho tôi gọi điện thoại trước...

Lúc nói chuyện ánh mất Đỗ Long lạnh lùng quét qua trên mật hai viên cảnh sát đang đi tới, sau đó bỗng chốc rơi xuống mặt Từ Khuê An. Vẽ mặt Đỗ Long bình tĩnh nhìn không thấy bất kỳ biểu cảm ai trên mặt, ánh mắt kia không có bất cứ tia căm tình nào giống như thanh kiếm vô hình, ngay lập tức đâm vào trong lòng Từ Khuê An.

Tim Từ Khuê An chợt co rụt lại, anh ta theo bản năng mà quát:

- Dừng tay...

Hai gã cành sát kia nghi ngờ quay đầu nhìn lại Từ Khuê An, trái tim Từ Khuê An còn đập mạnh vài cái, gã đưa mắt nhìn kỹ Đỗ Long, nói:

- Để hắn gọi điện thoại rồi nói sau, mấy người các cậu còn đúng đó làm gì, nhanh đi kiểm tra thương tích đi.

Vẻ mặt trấn tĩnh của Đỗ Long không phái là giả vờ, cặp mắt lạnh lùng như thường thấy ờ rất nhiều loại người kia khiến trong lòng Từ Khuê An không khỏi có chút lạnh giá. Ánh mắt như thế gã thường thấy trên người các cụ già đã từng trài tháng năm, từng thấy qua trên người các nhân vật lớn nắm quyền lực trong tay cúi nhìn muôn dân trăm họ, từng thấy qua trên người những kẻ giết người máu lạnh. Từ Khuê An bị chấn động thật sâu, trong đâu gã bốc lên một luồng khí lạnh. Gã cảm thấy người cảnh sát trẻ tuổi trước mật này không dễ đối phó, cho nên mới bảo cấp dưới dừng tay lại, để cho Đỗ Long gọi cuộc điện thoại kia.

Kỷ Quân San nắm cánh tay Đỗ Long, lo lắng nói:

- Đỗ Long, làm sao bây giờ? Bọn họ là cùng một phe.

Hai tên cảnh sát kia trợn mắt lên, cô nàng này nói cũng thật là đúng, bọn họ cũng không muốn tiếp tay cho giặc, nhưng lệnh của cấp trên đưa ra, bọn họ dám không làm sao?

Đỗ Long lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Mã Quang Minh, bắt đầu gọi...

Mã Quang Minh vẫn ờ trong phòng làm việc, sắp tới lễ Quốc khánh rồi, mọi chuyện ngày càng nhiều, không làm thêm một chút thì không kịp. Điện thoại vừa vang lên, Mã Quang Minh liền giật minh, thấy số của Đỗ Long ông mới thờ phào nhẹ nhõm, nhấn nút nghe.

- Chú Mã, thật ngại quá, cháu lại làm phiền ngài.

Đỗ Long áy náy nói:

- Hiện giờ ngài có rãnh không?

Mã Quang Minh trong lòng vui vè cười nói:

- Tiểu Đỗ, cậu lại có chuyện gì muốn báo cáo tình hình với tôi sao? Vậy nói mau đi.

Đỗ Long nói:

- Chú Mã, bây giờ cháu đang ở trước đại sảnh một Bệnh viện Nhân Dân, có ba tên vô lại trước mặt mọi người trêu ghẹo hai y tá, cháu đi tới ngăn cản, bọn chúng lại ra tay đánh cháu, lại bị cháu đánh ngã. Bọn chúng gọi tới mấy người cảnh sát, trong đó có một người là Từ Khuê An đội trường đội Trị an 2 quận Bạch Hoa, là sĩ quan cảnh sát cấp hai. Bọn chúng muốn bắt cháu về đội Trị an, ngài xem cháu nên làm gì bây giờ?

Mã Quang Minh nhướng mày, nói:

- Cậu lại đánh người nữa hả? Đánh có nặng hay không? Chính bọn chúng ra tay trước thật chứ? Có nhân chứng hav không? Hai y tá kia có làm chứng giúp cậu không?

Đỗ Long nói:

- Đúng là bọn chúng đã ra tay trước, cháu chỉ đánh ngã bọn họ. vốn là không có tôn thương gì, chỉ có điều bọn chúng đều là người của Bệnh viện Nhân Dân, cháu sợ lúc bọn họ kiểm tra thương tích sẽ giở trò chơi xấu cháu. Không ai dám làm chứng cho cháu, hai y tá kia một người là bạn gái cháu, một người là... Đoán chừng cũng không có cách nào đứng ra làm chứng được, tuy nhiên trước cửa bệnh viện vẫn có mấy camera quay về phía bên này, chắc có lẽ không phải là đồ chơi trẻ em bằng nhựa đấv chứ?

Mã Quang Minh nhanh chóng hiểu đại khái quá trình sự việc, ông ta nói:

- Cậu nói viên cánh sát dẫn người đến là đến từ đâu? Tên là gì? Chuyện này tôi không tiện ra mặt, để tôi gọi điện thoại cho Lục Hồng Quảng Phó cục trường Cục Công an được phân công phụ trách mảng trị an, ông ta sẽ giúp cậu giải quyết công bằng.

Đỗ Long nói:

- Cảm ơn chú Mã, người kia là Từ Khuê An sĩ quan cấp hai đội trường Trung đội Trị an 2 quận Bạch Hoa, dường như ba thằng ranh trêu ghẹo bạn gái của cháu lai lịch có chút...

Kỷ Quán San ở bên cạnh bổ sung:

- Anh ta là Lâm Khai Thái con trai Viện trường Lâm Kiến, bác là Lâm Diềm Cục trưởng Cục Tài chính, chú là Cục trưởng Cục Quản lý đô thị. Ngoài ra người kia tên Tưởng Phi Vân là con trai Tưởng Quốc Cường Cục trưởng Cục Kiểm toán. Gọi điện thoại gọi cảnh sát chính là quân sư của bọn chúng, tên là Dương Khánh, cha của anh ta là Dương Thuận Cường Phó cục trưởng Cục Y tế. Ba người bọn chúng không có việc xấu nào là không làm, được mọi người gọi là Bạch Hoa Tam Thiếu! Đặc biệt Lâm Khai Thái là xấu xa nhất, rất nhiều y tá mới tới bệnh viện chúng tôi đều đã từng bị anh ta ức hiếp.

Đỗ Long cười nói:

- Chú Mã, chú cùng nghe rồi chứ? Không phải cháu gây rắc rối, mà là bọn chúng rất quá đáng.

Mã Quang Minh nghe nói liên lụy tới nhiều người như vậy, khoảng cách giữa đôi chân mày ông khẽ cau lại một chút, nói:

- Tôi biết rồi, liền lập tức điện thoại cho cậu, nếu bọn chúng muốn bắt cậu, cậu không nên phản kháng, hơn nữa không được đánh cánh sát.

Đỗ Long không kìm nổi cười lên, hắn mới vừa rồi còn cảnh cáo đối phương không được đánh cảnh sát, hắn nói:

- Chú Mã ngài yên tâm đi, cháu chính là cảnh sát, cháu biết rõ tính nghiêm trọng của việc đánh cánh sát.

Hai tên cảnh sát kia thấy Đỗ long cúp điện thoại, đi lên trước định còng tay Đỗ Long, Đỗ Long rất phối hộp giơ hai tay ra, nhưng Kỷ Quân San đứng ra ngăn cản nói:

- Các người không thể bắt anh ấy, anh ấy là anh hùng cảnh sát Đỗ Long! Anh ấy dám xả thân vi nghĩa lúc anh ấy bị bọn lưu manh đánh thành người sống đời thực vật các người đang làm cái gì? Bây giờ các người lại giúp cho bọn bại hoại tới bắt anh ấy, các người dựa vào cái gì!

- Quân San, không có chuyện gì lớn đâu, em đừng lo lắng, đứng sang một bên xem kịch vui đi...

Đỗ Long quay đầu nhìn lại, cô y tá được Kỷ Quân San bão vệ nãy giờ vẫn không lên tiếng không ngờ lại không thấy bóng dáng, hắn lấc lắc đầu, nói:

- Quân San, bạn của em đã đi rồi, sau này chuyện như vậy nên ít tham gia vào đi.

Kỷ Quân San nhìn lại, có chút thất vọng nói:

- Hiểu Lan là người rất tốt, chỉ là quá nhát gan... Em không trách cô ấy...

Lúc hai người nói chuyện, người đứng xem bên cạnh được Kỷ Quân San nhắc nhở, cuối cùng nhận ra Đỗ Long, bọn họ liền thì thầm với nhau, vẻ giận dữ trên mặt càng ngày càng nhiều hơn. Từ Khuê An cũng nhận ra Đỗ Long. Gã chợt nhớ lại một số tin tức gần đây của Đỗ Long, nhất là về chuyện Đỗ Long xung đột với Phùng Vi Ngũ cháu họ Phó chủ tịch thành phố Phùng, chuyện này ở ngành khác còn không nói, nhưng trong Cục cảnh sát truyền đi khấp trong phố ngoài ngõ đều nghe thấy. Vì chuyện Đỗ Long, Cục trưởng bọn họ cũng bị xử phạt cảnh cáo nội bộ Đảng. Nghĩ đến vừa rồi khi Đỗ Long gọi điện thoại miệng gọi chú Mã rất thân mật, Từ Khuê An suy nghĩ một chút liền choáng váng, chú Mã... Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh? Lần này có vẻ đã chọc nhầm tổ ong vò vẽ rồi!

Lúc này bên trong đại sảnh bệnh viện truyền đến một trận xôn xao, rất nhiều người từ bên trong chạy đến, bọn họ nhìn Đỗ Long nói:

- Đúng rồi, đúng là anh hùng cảnh sát Đỗ Long! Chương trình “Cuộc sống” đang truyền bá rất nhiều!

Người đứng xem nhao nhao ùa vào trong đại sảnh bệnh viện, người ở bên trong lại bùng lên, mọi người lớn tiếng gọi tên Đỗ Long, tình hình dần dần mất đi sự kiểm soát.

Ngay vào lúc Từ Khuê An và cấp dưới của gã cảm thấy không ổn, có một ông cụ giọng run run kêu lên:

- Mọi người hãy nghe tôi nói! Chuyện vừa rồi tôi cũng thấy rất rõ ràng, là ba người kia giở trò lưu manh kia chặn đường trêu ghẹo hai cô y tá kia, anh hùng cảnh sát Đỗ Long tiến đến ngăn cản, là ba người kia ra tay trước đấy! Bảo vệ bệnh viện và ba tên lưu manh kia là cùng một phe! Cảnh sát cũng là do ba tên lưu manh kia gọi tới! Tôi đều nhìn thấy rõ ràng, tôi có thề làm chứng cho anh hùng cảnh sát! Chúng ta không thể để cho người tốt bị oan uổng!

Một người trẻ tuổi có vẻ xúc động phẫn nộ kêu lên:

- Đúng vậy! Chuyện vừa rồi tôi cũng nhìn thấy, người mập lùn kia nói muốn lão tam gọi điện thoại cho đội trưởng Từ, đội trưởng Từ liền tới ngay lặp tức. Những tên lưu manh xấu xa này cùng với cảnh sát là một nhà! Bọn chúng dựa vào cái gì muốn bắt anh hùng cảnh sát của chúng ta! Dựa vào cái gì! Ai dám bắt anh hùng của chúng ta, chúng ta sẽ đánh người đó!

Mọi người cùng nhau hường ứng, bầu không khí ở hiện trưởng nóng lên, đúng lúc này, Thái tử gia Lâm Khai Thái cao ngạo còn chưa ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, gã lớn tiếng hét lên:

- Sao hả! Định làm gì! Các người muốn tạo phản à?

Từ Khuê An quyết định thật nhanh từ trong xe cảnh sát lấy ra một cái loa điện tử, lớn tiếng nói:

- Mọi người yên lặng một chút, chúng tôi chỉ muốn mời đồng chí Đỗ Long về phối họp điều tra, chứ không phải muốn bắt anh ta, mọi người không nên hiểu lầm!

- Không bắt người tại sao phải còng tay lại!

Có người lớn tiếng phản bác.

Từ Khuê An trên trán nồi lên gân xanh, gã trả lời:

- Mọi người đã hiểu lầm, người chúng tôi muốn bất chính là ba người kia, Trần Ba, * các ngươi còn làm gì vậy! Mau còng lại cho ta mang về!" Lâm Khai Thái còn không có tỉnh ngộ lại, hắn hét lên: "Bắt ta? Lão Từ ngươi nói đùa gì vậy!"

Từ Khuê An xanh mặt cầm lấy còng tay tự mình đến đến Lâm Khai Thái trước mặt, thấp giọng nói: "Nhiều người tức giận rất khó khăn, hơn nữa tiểu tử kia có thể rất có lai lịch, ngươi tạm thời nhịn một chút, trở về rồi hãy nói!"

Vừa nói, Từ Khuê An đem Lâm Khai Thái còng lại, sau đó những khác cảnh sát hình sự đem Tưởng Phi Vân cùng Dương Khánh còng lại, Tưởng Vân Phi là đội phó trung đội quản lý đô thị, hắn kia từng chịu cảnh bị chèn ép, bị khấu trừ sau khi thức dậy quát lên như sấm chửi ầm lên, Dương Khánh bưng kín cái miệng của hắn thấp giọng khuyên nhủ: "Nhị ca, thế không đúng, nhẫn một chút biển rộng trời cao!"

Dân chúng thấy bọn họ bị bắt, bọn họ đều hoan hộ nhiệt liệt, còn lớn tiếng kêu xữ bắn bọn họ, đúng lúc này, điện thoại của Từ Khuê An, Từ Khuê An vừa nhìn liền biết phiền toái tới, điện thoại là của Cục trưởng Uẩn Cảnh Huy phân cục Bạch Hoa Cục công an thành phố ở quận Bạch Hoa gọi tới.

"Uẩn cục trưởng, ta là Từ Khuê An." Từ Khuê An nhận điện và nhanh chóng nói.

Uẩn Cảnh Huy giận dữ mắng trong điện thoại: "Từ Khuê An, ngươi đang giở trò quỷ gì! Cháu Mã thị trưởng ngươi cũng dám nắm, bắt loạn! Tiểu tử ngươi chán sống ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!"

Từ Khuê An chấn động trong lòng, vừa nhìn lên thấy mọi người kích động vây quanh nhưng Đỗ Long vẫn bình tĩnh như thương, tố chất tâm lý thật tốt, không hổ là cháu của Mã thị trưởng... A, không đúng, cháu thì sao không phải họ Mã?

Từ Khuê An trong lòng tạp niệm lóe lên liền biến mất, hắn vội cung kính đáp: "Uẩn cục trưởng, chúng ta không có bắt Mã thị trưởng chất nhi, mà chỉ bắt cháu Cục trưởng cục Tài chính Lâm Diễm, thần tiên đánh nhau phàm nhân gặp nạn, ta cũng chẳng còn cách nào khác, ngay từ đầu ai biết người kia là cháu của Thị Trưởng thành phố?"

Uẩn Cảnh Huy lớn tiếng nói: "Ngươi nói cái gì? Làm sao bên kia lại ồn ào như vậy? Có phải làm cho quần chúng giận dữ? Tên khốn khiếp nhà ngươi, tranh thủ thời gian cho ta đem sự tình giải quyết, nếu không trở về ta liền trừng phạt ngươi!"

Từ Khuê An vội vàng nói: "Uẩn cục trưởng, chúng ta không có bắt người, dân chúng đây là ủng hộ chúng ta! Uẩn cục trưởng, chúng ta muốn rút lui, trở về yên tĩnh sẽ báo cáo cho ngài!"

"Không có bắt thì tốt, nếu như thái độ không đúng thì đi xin lỗi người ta, đừng có vứt đi thể diện, không đem tự tình giải quyết công bằng ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!" Uẩn Cảnh Huy tính tình nóng nảy, mắng hai câu nghe nói không có bắt người hắn an tâm: "Trở về lập tức hướng ta báo cáo, miệng báo cáo còn chưa đủ, ngươi chuẩn bị báo cáo cẩn thận, không cho phép nhầm lẫn, không cho phép làm giả, nếu không Mã thị trưởng truy cứu xuống, chúng ta ai cũng đừng nghĩ sống tốt hơn!"

* Phần này bị thiếu nên mình edit từ VP, lần đầu edit nên chưa có kinh nghiệm các bạn đọc tạm - Poca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.