Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 47: Sợ hãi xe cứu thương




Sáng tinh mơ hôm sau Trần Bác Hùng và Triệu Thành Trung - đội trường trung đội hình sự số 2 quận Nam Cương cùng nhau đến phòng nhân sự cục Công an thành phố để họp, nhân tiện tới giúp Đỗ Long đăng ký điều chuyển.

Tuy hiện tại Đỗ Long còn chưa được vào biên chế, nhưng cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì cứ điều chuyển trước rồi từ từ đợi chỉ tiêu biên chế. Chi cần có đơn vị chịu nhận người, trong nội bộ của cục công an điều chuyển nhân sự tương đối dễ dàng.

Trần Bác Hùng mới gặp Đỗ Long có hai lần, lần đầu tiên Đồ Long đã để lại cho y ấn tượng vô cùng xấu, nhưng biểu hiện của Đỗ Long khiến Trần Bác Hùng thay đổi các nhìn đối với mình rất nhanh. Hôm qua Đồ Long quyết đoán hóa trang cho Thâm Băng Thanh, khiến hành động thành công một cách thuận lợi, vì vậy Trần Bác Hùng càng đánh giá cao hắn, Triệu Thành Trung tin tường vào con mắt của y, vì thế khi thu xếp xong bèn dự định điều Đỗ Long qua đó rồi tính.

Trương Học Quán phó trưởng phòng phụ trách mảng điều động nội bộ của phòng nhân sự nhìn đơn xin điều chuyển của họ một chút, ngẩng đầu nhìn họ cảm thấy kỳ lạ hỏi:

- Đỗ Long? Các anh muốn điều y tới trung đội hình sự số 2 quận Nam Cương à?

Trần Bác Hùng nói:

- Đúng vậy, thưa phó phòng Trương, có vấn đề gì không ạ?

Trương Học Quân vứt đơn xin điều chuyển của y xuống nói:

- Các anh đi mà tìm Trường phòng Chu, trước đó không lâu Trưởng phòng Chu đã lấy hồ sơ của y điều chuyển đi, không biết điều tới đâu nữa.

Trần Bác Hùng và Triệu Thành Trung ngơ ngác nhìn nhau, Trưởng phòng Chu sao lại lấy hồ sợ của Đỗ Long đi, lẽ nào...

Trần Bác Hùng và Triệu Thành Trung tới phòng làm việc của Trưởng phòng Chu của phòng nhân sự, gõ cửa, Chu Văn Kiến đang xem tài liệu ngẩng đầu nói:

- Là lão Trần ư, vào đi.

Trần Bác Hùng đi vào trước, y cười ha ha nói;

- Trường phòng Chu, tôi đến làm thủ tục điều chuyển cho người ta nhưng nghe nói sáng sớm Trường phòng Chu đã lấy hồ sơ của người đó đi rồi, chuyện này là thế nào?

Chu Văn Kiến ồ lên một tiếng, nhìn hai người Trần Bác Hùng một cái, chi xuống bàn gõ hai cái nói:

- Trung đội của các anh thiếu người sao? Muốn điều Đỗ Long về chỗ các anh ư?

Trần Bác Hùng nghi ngờ hỏi:

- Trường phòng Chu, Đỗ Long có vấn đề gì sao? Đội điều tra hình sự số hai có một vị trí đang thiếu nguời, tên Đỗ Long này tôi đánh giá rất cao, vì thế muốn điều chuvển y tới đội hình sự số hai. Sau này nếu có cơ hội tôi còn muốn điều chuyên y tới đội điều tra hình sự số một cơ.

Chu Văn Kiến cười nói:

- Xem ra tên Đỗ Long này có bản lĩnh thật, nhưng y vừa mới tốt nghiệp, bằng cấp thấp, mới vào đội ngũ cảnh sát làm việc mới được một tháng... vội vàng điều y tới đội điều tra hình sự như vậy không hay lắm. Lão Trần, không phải là tôi không tin vào con mắt của ông, thế này nhé, ông nói xem ông thấy tiểu tử này tốt ở điểm nào?

Trần Bá Hùng nói:

- Trường phòng Chu, cái mà cánh sát điều tra chúng ta cần không phải là một tấm bằng cấp, cái mà chúng ta cần là bản lĩnh thực sự. Tên Đỗ Long này rất giỏi võ, lần trước một mình y đã bất được bốn tên trộm cầm đao, lại còn đích thân bắt được bốn tên vô lại, trong đó có hai tên là tội phạm truy nã toàn quốc. Nhãn lực của tên tiểu tử này thật sự không tồi, hiện trường mà thuộc hạ của tôi đã điều tra qua, vậy mà y vẫn tìm ra được manh môi mới. Tên tiêu tử này rất bình tĩnh, suy nghĩ tỉ mỉ, tuy lí luận và logic của y trong việc phá án không được mọi người tâm phục, nhưng kết quả đã chứng minh y đã đúng. Trong nhũng thanh niên mà tôi biết, y chính là một trong những người có năng lực nhất.

Chu Vãn Kiến cười nói:

- Ông thật là không tiếc lời ca ngợi y rồi đó, xem ra y thật sự xuất sắc, vậy tôi yên tâm rồi.

Lời nói của Trường phòng Chu khiến Trần Bác Hùng thấy khó hiểu, y ngạc nhiên nói:

- Trưởng phòng Chu, khiến tôi rối cả lên rồi, tên Đỗ Long này... rút cục là có sắp xếp cho tôi không?

Chu Văn Kiến cười nói:

- Ông Trần, việc nàv ông không cần đắn đo nữa, vấn đề điều chuyển Đỗ Long cấp trên sẽ quyết định, đáng tiếc không phải đội số 2 của ông, nhưng có người tên là Phùng Vi Ngũ, là cháu của phó Chù tịch thành phố Phùng, các anh không có hứng thú sao?

Trần Bác Hùng chau mày nói:

- Phùng Vi Ngũ? Chính là cái tên không có bản lĩnh gì lại muốn cướp công Đỗ Long? Trường phòng Chu, đội điều tra chúng ta cần nhân tài có bản lĩnh, loại người này ông gửi tới đơn vị nào đó chuyên làm văn thư đánh máy là được mà.

Chu Văn Kiến thờ dài nói:

- Được rồi, cháu của phó Chù tịch thành phố Phùng lại không có ai muốn nhận, nói ra thật khiến người ta không thể tin được...

Cuối cùng hai người Trần Bác Hùng không hiểu đã xảy ra chuyện gì đành ra về. Chu Vãn Kiến đọc kỹ đơn xin điều chuyển nhân sự trên bàn, khoát tay ký tên, đóng dấu, trên hồ sơ có dán một tấm ảnh thẻ, khuôn mặt Thâm Ngọc Thiết có vẻ rất trầm trọng.

Chu Vãn Kiến đút vào túi hồ sơ đặt xuống một bên, lại cầm một tờ đơn xin điều chuyển nhân sự khác lên, Đỗ Long trong ảnh rất vui vẻ...

Buổi sáng Đỗ long không có việc gì, đến quán giúp đỡ ông Mã. So với lần trước thi lần này hắn đã quen việc hơn nhiều rồi, sự tiến bộ của hắn khiến chủ quán Mã cũng phải ngạc nhiên. Thậm chí có khách quen còn nói đùa may mà Đỗ Long là cảnh sát, nếu không hắn mờ quán ở đối diện thi chủ quán Mã sẽ bị cướp hết khách.

Buổi trưa Đỗ Long ở đó ăn trưa, tài nghệ nấu ăn của bà Mã rất tuyệt, đến nỗi Đỗ Long không ngớt lời khen ngợi. Sau bữa trưa quán vân chưa có khách, ông chủ Mã nói:

- Đỗ Long, tay nghề của con tiến bộ rất nhanh, xem ra con đã bắt đầu lĩnh ngộ được bí quyết, mười người binh thường cũng không địch nổi con. Nhưng gần đây trông con ác khí rất nặng, mạch máu trên thái dương nhìn rất rõ, chửng tò con đang gặp vận may, nhưng cũng có thể là mối họa đổ máu, ta sợ là sẽ xảy ra với người xung quanh con, nên ta quyết định dạy con chiêu này để con có thể trị người khác mà không làm họ bị thương, chỉ dạy một lần thôi, con nhìn kỹ nhé.

Tay phải của ông Mã vụt qua mặt Đỗ Long, năm ngón tay khép lại thành hình hoa Mai, bất thinh lình lướt qua bụng trái của Đỗ Long, động tác của ông Mã vô cùng nhanh, Đỗ Long vội né ra sau, nhưng vẫn không thoát khỏi đòn đánh bất ngờ của ông Mã.

Chỉ thấy tay của sư phụ Mã gõ mạnh vào bụng Đỗ Long, Đỗ Long bỗng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, trong nháy mắt bỗng có cảm giác chết lặng đi, tay của Mã sư phụ vẫn tiếp tục đánh ờ những chỗ khác. Đỗ Long rơi vào trạng thái thẫn thờ, toàn thán nhức mỏi, trong lòng vô cùng kinh hãi, miệng há hốc đúng đờ người ra không động đậy gì.

Mã sư phụ lại vỗ lên người Đỗ Long mấy cái, Đỗ Long bỗng thấy rất thoải mái, cảm giác nhức mỏi lập tức biến mất, hắn lại khôi phục về trạng thái làm chủ bản thân.

- Đây là... điểm huyệt?

Đỗ Long trợn mất há hốc miệng hửng thú hỏi

Mã sư phụ cười nói:

- Làm gi tới mức khoa trương như vậy, đây chi là tiệt mạch thuật (thuật ngắt mạch) thông thường thôi. Ta đánh vào tĩnh mạch ở các vị trí rất gần nhau trên cơ thể, giống như nhiều người có cảm giác tê tê khi vô tình va phải khủy tay, ở khủy tay cũng rất dễ tìm đúng huyệt, tuy nhiên đôi tay của con người cử động tương đối nhanh, vì thế khủy tay không phải là vị trí thích hợp nhất để tấn công. Đương nhiên nếu con đã nắm được tay đối phương trước thi không cần phải bàn.

Tuy không phải là điểm huyệt, nhưng Đỗ Long lại vô cùng thích thú nói:

- Sư phụ, tiệt mạch thuật này có dễ học không? điểm một lần có thể khiến đối phương ngây dại trong bao lâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.