Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 25: Cả người bị thương đi bệnh viện




Tạ Tiên Tường là muốn thăm dò ý tứ của Mã Quang Minh, dù sao cũng phải tìm cách trả lời Chủ tịch thành phố Mã, quả nhiên, Mã Quang Minh theo lời của hắn nói:

- Đúng vậy, phần tử phạm tội bây giờ rất ngang ngược, nguyên nhân là vì cách chúng ta bảo vệ những người anh hùng quá yếu kém, mà ngăn chặn tội phạm cũng không khá hơn là bao, còn chuyện tôi kể trên nếu sự việc đã đưa tới chỗ các anh, xin hãy trực tiếp bác bỏ đi nha.

Tạ Tiên Tường chần chờ nói:

- Cái này... Không được hợp trình tự …

Mã Quang Minh nói:

- Chuyện này không nhất thiết phải lập thành một vụ án, bởi vì chuyện này tôi rất rõ ràng. Ngày đó bốn tên trộm cầm trong tay cầm hung khí nguy hiểm mang ý đồ hành hung, vị cảnh sát nhân dân chỉ đánh trả để tự vệ thôi, ở loại tình huống đó liệu có thể ra tay nhân nhượng sao?

Tạ Tiên Tường cười nói:

- Chủ tịch Mã, chuyện này tôi sẽ đi điều tra lại một chút, chỉ cần chứng cớ vô cùng xác thực, tôi sẽ đem việc tố tụng bác bỏ ngay lập tức.

Mã Quang Minh trong lòng có chút không hài lòng, nhưng ông ta cũng là người khôn ngoan, nói:

- Thế thì ông nên điều tra sớm một chút đi, tôi nghe nói vị cảnh sát nhân dân kia tạm thời đã bị cách chức thẩm tra rồi, chúng ta không thể để cho những người anh hùng chịu ủy khuất như vậy được.

Mã Quang Minh nói xong liền cúp điện thoại. Tạ Tiên Tường cười khổ một cái, lập tức gọi điện thoại đi xác minh, rất nhanh tài liệu khiếu nại mà bốn tên trộm kia đưa lên đã xuất hiện trước mặt ông ta. Nhìn đến tang vật thu được là bốn con dao nhọn cùng với báo cáo của vị cảnh sát chống móc túi Bành Vĩ, sự thật đã cực rõ ràng, Tạ Tiên Tường không ngờ cấp dưới của mình lại có thể tiếp nhận loại vụ án như thế này.

Tạ Tiên Tường thầm mắng cấp dưới hồ đồ mấy câu, đang muốn trực tiếp gạt bỏ bản tố cáo này, thì nội tâm đột nhiên động một cái, tự thầm nhủ: “Chuyện này sao lại kinh động đến Chủ tịch Mã? Chẳng lẽ cái tên cảnh sát nhỏ Đỗ Long này lại có cái ô to như Chủ tịch Mã sao? “

Tạ Tiên Tường không hổ là Viện trưởng toà án nhân dân, ông ta theo trong báo cáo của Bành Vĩ phát hiện ra một manh mối: lúc xảy ra vụ việc trên, vị lão nhân bị trộm móc túi tiền sau đó phát bệnh tim, lại khiến ông ta liên tưởng đến việc cha của của Chủ tịch Mã hai ngày trước bị bệnh cấp tính phải nằm viện, Tạ Tiên Tường lập tức hiểu được tất cả mọi chuyện.

- Thì ra là thế, Đỗ Long này là ân nhân cứu mạng của cha của Chủ tịch Mã, thảo nào Đỗ Long lại tìm ông ta để phản ánh, khó trách Chủ tịch Mã tức giận như vậy...

Tạ Tiên Tường không chút do dự đóng con dấu để bác bỏ, đem đơn khiếu nại của bốn tên trộm ném đến chồng tài liệu bên cạnh.

Mã Quang Minh buông điện thoại xuống trong lòng còn có chút không vừa ý. Tạ Tiên Tường này cũng không phải loại người ngoan ngoãn nghe lời, nếu ông ta là người cương trực công chính thì thôi, vấn đề là ở quan trường thời nay người cương trực công chính mà có khả năng leo đến vị trí cao như vậy sao?

Sở dĩ Tạ Tiên Tường không có lập tức đi làm mà cần nghe Mã Quang Minh giải thích sự việc, là vì Tạ Tiên Tường cùng ông ta không phải người chung đường. Những nhân vật có số có má ở thành phố Ngọc Minh không chỉ có mình Mã Quang Minh, Tạ Tiên Tường cũng không phải do Mã Quang Minh đề bạt lên. Nếu đổi lại là Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ gọi điện thoại đến yêu cầu Tạ Tiên Tường làm việc, thì Tạ Tiên Tường tuyệt đối không dám hé miệng nói nửa lời.

Có cần gọi điện thoại cho Đỗ Long, nói cho hắn biết mình đã giúp hắn giải quyết chuyện này hay không? Mã Quang Minh suy nghĩ một chút, rốt cục quyết định không gọi là hay nhất. Thằng ranh kia cũng là người không có lễ phép, mặc dù mình là đại nhân vật có lòng đại lượng không nhất thiết phải so đo cùng tiểu nhân vật như hắn, tuy nhiên... tốt nhất là dừng ở đây đi.

Đỗ Long cũng không biết rằng một cuộc gọi điện thoại của Chủ tịch Mã đã giúp hắn giải quyết chuyện kia, hắn thu hồi di động, thản nhiên đi vào lên tầng bốn, gõ cửa nhà đội phó Thẩm Ngọc Khiết.

- Đến đây.

Cửa mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, một người trẻ tuổi, đẹp trai và phong độ hiện ra ở trước mặt Đỗ Long. Nhìn Đỗ Long, trong mắt gã lộ ra một tia nghi ngờ, hỏi:

- Cậu tìm ai?

Nhìn người đẹp trai trước mắt, dù bình thường có phong độ đến đâu cũng khiến cho Đỗ Long bắt đầu ghen tị, trong lòng của hắn chợt lóe, đã đoán được lai lịch của người trước. Hắn mỉm cười, nhìn người trẻ tuổi kia giơ tay ra cười nói:

- Cậu chính là Thẩm Băng Thanh sao? Tôi tới tìm đội phó Thẩm, tôi gọi là Đỗ Long, cũng là cảnh sát.

Thẩm Băng Thanh cũng không thèm bắt tay Đỗ Long, mới gặp lần đầu mà Đỗ Long đã nói đúng tên gã, lại biết được anh trai của mình, vì thế gã mời Đỗ Long vào phòng, còn xoay người đi rót chén nước đưa cho Đỗ Long nói:

- Anh ngồi chơi một lát đi, anh tôi và chị dâu đi ra ngoài mua chút đồ rồi.

Đỗ Long bưng chén nước tò mò nhìn Thẩm Băng Thanh từ trên xuống dưới. Khuôn mặt của gã sáng ngời như ánh mặt trời, dáng người cao và thẳng, lại cân xứng, toàn thân lộ một sức sống của tuổi thanh xuân, hoàn toàn ngược lại so với thân hình ẻo lả mà Đỗ Long tưởng tượng ra.

Đỗ Long quan sát Thẩm Băng Thanh, Thẩm Băng Thanh cũng xem xét Đỗ Long. Bình thường khi khách vào nhà thì đều tháo xuống kính râm, người trẻ tuổi trước mắt này phong thái khá là đĩnh đạc, nhưng đến giờ vẫn đeo kính mắt, là không biết người này thiếu lễ phép hay là có nguyên nhân đặc biệt gì nữa?

Thẩm Băng Thanh cảm giác được Đỗ Long cũng đang quan sát chính mình, gã khẽ mỉm cười, hai bên mặt không ngờ đồng thời xuất hiện một đôi má lúm đồng tiền. Đỗ Long hít vào một hơi, trời ơi, sao tiểu tử này lại không đi làm diễn viên để làm thần tượng của mọi người cơ chứ? Thật là quá lãng phí cái cơ thể hoàn hảo này mà! Làm gì cũng tốt sao lại đi làm cảnh sát, cẩn thận không bị trời phạt đó nha!

- Cậu làm việc cùng với anh tôi ở trong đội cảnh sát hình sự sao?

Thẩm Băng Thanh hỏi.

Đỗ Long cười nói:

- Không, tôi cũng vừa mới tốt nghiệp năm nay thôi, trước mắt đang làm việc ở đồn công an tiểu khu Lệ Viên, hôm nay tới tìm đội phó Thẩm là vì một ít chuyện riêng.

- Công việc ở đồn công an thường hay rất bận đi...

Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long không có việc gì làm đành hàn huyên một chút. Không thể phủ nhận bộ dạng của Thẩm Băng Thanh rất tuấn tú, giọng nói cũng rất dễ nghe, tính cách lại thoải mái nên dễ gần. Mới nói chuyện qua loa vài câu, Đỗ Long liền phát hiện thái độ của Thẩm Băng Thanh khiêm tốn có tu dưỡng, học thức uyên bác lại biết nhiều điều. Tuy nhiên Thẩm Băng Thanh càng ưu tú, Đỗ Long lại càng thấy khó chịu với gã, ai bảo thằng ranh trước mắt này chính là người khiến cho Đỗ Long không thể gia nhập đội hình sự.

Thẩm Băng Thanh cũng hiểu được tuy cách nói năng của Đỗ Long khôi hài nhưng cũng là người từng trải, gã quả thật không có thành kiến nào với Đỗ Long, cũng cảm thấy Đỗ Long là người không tồi.

Từ ngoài của truyền đến tiếng mở cửa, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng nhau đứng lên, chỉ thấy sau khi cửa mở Thẩm Ngọc Khiết và một người con gái chừng ba mươi trang điểm xinh đẹp đi đến.

Đỗ Long cười nói:

- Đội phó Thẩm, chị dâu, tôi hôm nay không mời mà đến, mong các vị không lấy làm phiền lòng.

Thẩm Ngọc Khiết vừa mới bị Hoàng Kiệt Hào chửi cho một trận tối tăm mặt mũi ở trong điện thoại, không ngờ gặp Đỗ Long ở trong nhà mình, trong lòng của y có chút giật mình, không phải Đỗ Long này nghe được tin tức gì nên đến nhà gây chuyện chứ?

Nghĩ đến Đỗ Long có thể nhảy lên cao mấy thước mà không hề tổn hại gì, Thẩm Ngọc Khiết liền âm thầm may mắn vì có em trai gã đã từng vô địch đại hội võ thuật ở đây, gã cố rặn ra một nụ cười, nói:

- Có cái gì đâu mà phiền với chả hà, nhà của tôi luôn hoan nghênh cậu tới bất cứ lúc nào. Tiểu Thanh em chào hỏi cậu ấy một tiếng, anh mang mấy thứ này tới phòng bếp sau đó đi ra nói chuyện nha.

Bà xã Thẩm Ngọc Khiết là Lưu Ngu lãnh đạm liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, nói:

- Ông xã, cấp dưới của anh à? Nói cậu ấy ở lại nhà ăn bữa cơm trưa đi.

Cái này không phải lưu khách, mà rõ ràng là đuổi khách đi, Thẩm Băng Thanh nghe xong khẽ cau mày, sắc mặt Đỗ Long không thay đổi chút nào vẫn tươi cười như cũ, hắn nói:

- Chị dâu không cần đâu, tôi chỉ cùng đội phó Thẩm thương lượng một chút, xong rồi sẽ đi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.