Nơi Đâu Cũng Thấy Anh

Chương 12: Bạn dật thanh




Người sáng suốt đều đã nhìn ra, Hoàng Kiệt Hào thật sự muốn thử thách Đỗ Long một chút. Một cảnh sát hình sự đủ tư cách không những phải có thị lực tốt, hơn nữa còn phải có đủ can đảm thì mới được. Một người khi nhìn thấy thi thể chỉ biết nôn hoặc là người nửa đêm không dám tiến vào hiện trường nguy hiểm thì vốn không hề có đủ tư cách làm cảnh sát hình sự.

Đỗ Long đồng ý không chút do dự, cơ hội lần này không dễ có, đúng là không thể bỏ qua, đối với Đỗ Long mà nói đây cũng là một một cơ hội để thử thách bản thân.

Bắt đầu ăn cơm, mọi người ăn uống linh đình, tài uống rượu mà Đỗ Long biểu hiện ra khiến Hoàng Hào Kiệt hai mắt sáng ngời, người này đúng là một hạt giống tốt!

Đỗ Long rất nhanh đã có thể phát hiện hai phe phái trong trung đội cảnh sát hình sự, tuy bề ngoài vẫn vui vẻ nhưng mà hai bên vẫn có ranh giới với nhau.

Hai phe này với trọng tâm là hai đội trưởng, phe bên Hoàng Kiệt Hào tương đối đông, hắn là đội trưởng trung đội có kinh nghiệm phong phú, bọn người Ngụy Hưng Bang, Mạnh Hạo, Triệu Vũ Uy tương đối thân thiết với hắn.

Lưu Vĩnh An lại khá gần với Thẩm Ngọc Khiết, mồm mép của phe người này khá lợi hại, nhưng mà về năng lực làm việc thì hơi kém một chút.

Ngay từ đầu Lưu Vĩnh An còn muốn lôi kéo mấy người trẻ tuổi như Mạnh Hạo, Triệu Vũ Uy… cùng nhau khiến cho Đỗ Long quá chén rồi xấu mặt, nhưng không ngờ vừa quay lại bọn họ đã chịu không được rồi. Mạnh Hạo và Triệu Vũ Uy bị loại khỏi cuộc chơi, Lưu Vĩnh An một cây chẳng chống vũng nhà, ngược lại bị Đỗ Long dùng lời nói khích khiến y ực mạnh mấy chén rượu trắng vào bụng, đầu óc choáng váng, trời nam biển bắc không phân biệt rõ nữa rồi.

Trước mắt, chuyện nan giải nhất đối với trung đội điều tra hình sự chính là vụ án kia. Sau khi mọi người uống rượu liền đưa vấn đề vào trong vụ án, mọi người sôi nổi nói lên ý kiến của mình. Đỗ Long chỉ lắng nghe, chỉ xem mọi người nói, tuy không có chứng cứ gì nhưng đây cũng là một cách để khai thác tư duy, kết lại những ý kiến, nói không chừng có thể châm ngòi để tìm được chân tướng được che dấu sâu trong bản ản!

Đang nói, điện thoại của Thẩm Ngọc Khiết reo lên, anh ấy vừa nhìn số điện thoại thì liền đứng lên nói:

- Tôi ra ngoài nghe điện thoại, các anh tiếp tục bàn bạc đi.

Sau đó đi ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau khi Thẩm Ngọc Khiết đi, Đỗ Long cảm thấy bàng quan có chút căng, mượn cớ đi vệ sinh để trốn vào phòng vệ sinh của khách sạn, đang muốn thoải mái trút ra thì bỗng nhiên nghe tiếng đóng của phòng vệ sinh, rồi Thẩm Ngọc Khiết nói:

- Lão Trương, khi anh để tôi đi làm việc nhưng lại không nói người đó là ai, sau khi lấy được tấm hình thì xém chút nữa dọa chết tôi. Chuyện này tôi không làm nữa, anh muốn hại người cũng đừng gài bẫy tôi chứ.

Đỗ Long lập tức dựng lỗ tai lên, tiếng trong điện thoại hắn nghe không được, nhưng mà một lúc sau Thẩm Ngọc Khiết lại trả lời:

- Sợ anh rồi đó, đồ đang ở nhà tôi, ngày mai tôi sẽ sớm gửi cho anh, chúng ta tạm thời tốt nhất là đừng gặp mặt. Như thế nhé, tạm biệt!

Thẩm Ngọc Khiết đi ra từ trong phòng vệ sinh, nhìn bốn phía, lúc này mới rời khỏi phòng vệ sinh trở lại trong rạp, chỉ nhìn thấy Đỗ Long đang mời rượu Hoàng Kiệt Hào.

Một lát sau Đỗ Long lại đứng dậy đi vào phòng vệ sinh, Hoàng Kiệt Hào nhìn hắn một cái cảm thấy có chút kỳ lạ, tuyến tiền liệt của thằng ranh này có phải là có vấn đề rồi sao? nhanh như thế mà đã lại vào phòng vệ sinh rồi.

Từ sau khi nghe thấy lời nói của Thẩm Ngọc Khiết trong nhà vệ sinh, trong lòng Đỗ Long cảm thấy có vấn đề. Tuy Thẩm Ngọc Khiết nói không nhiều, nhưng lại khiến cho người ta liên tưởng rất nhiều. Tình huống có thể nhất là có người nhờ Thẩm Ngọc Khiết chụp một số tấm hình không đạo đức nhằm quấy rối, nhưng sau khi phát hiện người bị chụp hình lén là ai thì Thẩm Ngọc Khiết lại tìm đường rút lui.

Có người xúi giục phó đội trưởng trung đội trinh sát hình sự chụp lén người khác để chơi bẩn người ta, chuyện này có nên quản không? Trong lòng Đỗ Long đấu tranh lẫn nhau, tuy nhiên cuối cùng hắn cũng quyết định, nếu mình là cảnh sát, chuyện chụp lén để tống tiền nếu đã đụng vào tay mình thì mình phải quản!

Đỗ Long hoàn toàn không phải là bị máu nóng xông tới đầu, hắn đã từng phân tích cẩn thận. Thẩm Ngọc Khiết gọi người đó là lão Trương, trong giọng điệu hoàn toàn không có ý kính trọng gì hết, chứng tỏ quyền thế của người đứng sau bức màn đó chắc hẳn chả ra gì, khả năng chỉ có thể là bạn bè bình thường của Thẩm Ngoc Khiết. Còn người mà người đó muốn dọa dẫm lại khá có lai lịch, ngay cả Thẩm Ngọc Khiết cũng lập tức tìm đường rút lui. Nếu Đỗ Long có thể giải quyết êm xuôi chuyện dọa dẫm này, nói không chừng có thể đạt được sự xem trọng của người tai to mặt lớn nào đó, đến lúc đó muốn chuyển chính thức hay muốn thăng chức còn không dễ sao?

Đỗ Long càng nghĩ càng hưng phấn, chuyện này tuy cũng có không ít mạo hiểm, nhưng làm chuyện gì cũng đều có nguy hiểm, việc đó tỉ lệ thuận với thu hoạch, nguy hiểm càng lớn thu hoạch càng nhiều!

Đỗ Long nghĩ xong kế hoạch, hắn xin Hoàng Kiệt Hào địa chỉ và điện thoại liên lạc, nói sau này phải thường xuyên thăm hỏi, sau đó lại xin Thẩm Ngọc Khiết cho số điện thoại. Mọi người đều cảm thấy hắn có chút gì đó, có bao giờ xin liên hệ với cấp trên lộ liễu như vậy chứ?

Trong lòng Hoàng Kiệt Hào cũng có chút không hài lòng, Đỗ Long là người mà Hoàng Hào Kiệt coi trọng, Hoàng Kiệt Hào không tin Đỗ Long không nhìn ra mối quan hệ chẳng hòa hợp giữa mình và Thẩm Ngọc Khiết, thằng ranh này rốt cuộc muốn làm gì? Hoàng Kiệt Hào nghĩ thầm.

Mọi người cơm nước no nê rất nhanh, ngoại trừ Lưu Vĩnh An bị Đỗ Long ép uống say ra, mọi người đều giữ chừng mực, khiêng Lưu Vĩnh An đến cung Thủy Tinh.

Cung Thủy Tinh là một tòa câu lạc bộ giải trí cao nhất của khu Tây Sơn, bên trong nó có rất nhiều hạng mục giải trí như là quán rượu, hộp đêm, karaoke, khu vui chơi,…, tập thể đội hình sự chạy tới đây giải trí vui chơi, chứng minh nước nơi này rất sâu. Tuy nhiên dù sao thì thân phận của đội cảnh sát hình sự rất đặc biệt, hộp đêm đó quá phức tạp, không thuận tiện cho lắm, cho nên chỉ có thể tìm phòng riêng khác hát karaoke thôi.

Hoàng Kiệt Hào nhìn đồng hồ rồi nói:

- Mọi người nghỉ hai tiếng đi, không thích hát karaoke thì có thể đi làm chuyện của mình, đúng chín giờ mọi người trở lại làm việc.

Ngụy Hưng Bang, Triệu Vũ Uy trả lời, Mạnh Hạo lại thổi phù một cái, nói:

- Cuối tuần đáng thương của tôi….!

Đỗ Long cười nói:

- Sếp Hoàng, công việc của đội cảnh sát hình sự khổ cực quá hả? hôm nay đúng là cuối tuần à!

Hoàng Kiệt Hào nhìn Đỗ Long một cái, nói:

- Làm cảnh sát ai mà không vất vả? Cậu mới vào nghề, vẫn chưa nếm qua mùi vị thức thâu đêm suốt sáng, hết ngày dài lại thâu mấy đêm cả nửa tháng, mỗi ngày chỉ có hai tiếng chợp mắt, mà có thể còn là lúc ở trên xe… Đến lúc đó cậu mới không cảm thấy rất kì lạ nữa. Đợi đến khi cậu cực đến nỗi thà chết đi cho xong, ai đặt một điếu thuốc phiện trước mặt cậu, cậu sẽ suy nghĩ lập tức tiêm nó vào trong mạch máu. Cảnh sát chính là việc người bình thường không nên làm.

Những lời tâm huyết của Hoàng Kiệt Hảo làm cho mọi người cảm thấy bắt đầu vô cùng thổn thức, Hoàng Kiệt Hào cầm lấy microphone, nói với Mạnh Hạo:

- Tiểu Mạnh, chọn bài Người đàn ông chân thật nhất, ai muốn đi hát với tôi?

Ngụy Hưng Bang cầm lấy một cái microphone khác, cười nói:

- Chúng ta đã làm việc với nhau mười mấy năm rồi, bài hát này hay là để tôi hát với anh nhé.

Theo giọng năm âm không được đầy đủ (giọng vịt đực) của Hoàng Kiệt Hào và Ngụy Hưng Bang hát ra bài hùng tráng lộ chút bi thương đó, Đỗ Long có chút hiểu biết đối với công việc cảnh sát này. Trước đây chỉ biết bố thường tăng ca, rất ít về nhà, nhưng lại không biết thì ra bố lại vất vả như thế.

Tiếp theo, mọi người lần lượt chọn bài hát, Đỗ Long giành hát bài ngay sau Hoàng Kiệt Hào. Hành động không biết lễ nghĩa của hắn làm Thẩm Ngọc Khiết khó chịu rồi vội vã đi ra, nhưng khiến cho Hoàng Kiệt Hào có chút không hiểu..

Sau khi Đỗ Long hát xong, hắn lập tức xin lỗi Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Ngọc Khiết:

- Sếp Hoàng, sếp Thẩm, bạn gái tôi vừa gửi tin nhắn đến, nói tôi lập tức qua đó một chuyến, ngại quá, lần sau tôi sẽ chơi thỏa thích với mọi người..

Mạnh Hạo liền nói giỡn:

- Bạn gái lại không phải là nữ hoàng, thằng ranh cậu đừng làm mất hứng mọi người!

Triệu Vũ Uy cười nói theo:

- Đúng thế, những người làm cảnh sát như chúng ta không thể để vợ quản nghiêm. Đỗ Long, gọi điện thoại lại nói với cô ấy cậu đang hát hò với mọi người đi. Hoặc là cô ấy cứ tới đây vui chơi với mọi người, hoặc là cứ ôm cái gối ngủ tự ngủ đi.

Đỗ Long dở khóc dở cười muốn tìm cách khác rời khỏi, Hoàng Kiệt Hào khua khua tay, nói:

- Mọi người đừng giỡn nữa, người ta là bạn gái, không phải là bà xã, trước khi vẫn chưa làm ầm lên, vẫn phải là ở cùng với người ta tí, Đỗ Long, cậu đi với cô ấy đi…

Đỗ Long cười nói:

- Chắc không có chuyện gì, tôi sẽ tận dụng thời gian, tí nữa tôi còn phải cùng với sếp Hoàng đi đến hiện trường xem xem.

Hoàng Kiệt Hào cười một cách hài lòng, nói:

- Chỉ sợ cậu nhìn thấy bạn gái rồi thì lập tức ném chúng tôi lên chín tầng mây rồi… đi đi, đừng để con gái người ta đợi lâu…

Đỗ Long liền vội biến mất, đến bãi đỗ xe của Thủy Tinh cung tìm nơi có bóng cây lặng lẽ chờ đợi. Vừa rồi trước khi hắn chen trước mặt Thẩm Ngọc Khiết hát, hắn nhìn ra Thẩm Ngọc Khiết rất không thích, chẳng lẽ Thẩm Ngọc Khiết vội vàng bỏ đi, cho nên hắn mới mượn cớ đi ra trước.

Đỗ Long núp dưới bóng cây ở nơi đỗ xe, lúc sắp khiến cho nhân viên coi xe hoài nghi, một chiếc xe cảnh sát từ nơi đỗ xe chạy ra. Tuy Đỗ Long đeo kính râm nhưng vẫn nhìn ta người lái xe cảnh sát đó đang rẽ vào phía tây đại lộ Nhân Dân chính là Thẩm Ngọc Khiết.

Xe cảnh sát vừa rời khỏi, Đỗ Long vội vàng chạy đến bên đường, đúng lúc có một chiếc taxi chạy đến, hắn vẫy tay gọi taxi, vừa lên xe liền nói:

- Chú tài xế, chạy theo chiếc xe cảnh sát phía trước nhưng đừng chạy quá gần…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.