Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 2: Kiếp trước của kiếp này




Không bao lâu, lời đồn này đã đến tai Khổng Khánh Tường. Một thành viên trong ban giám đốc, bình thường vốn hay chống đối ông là Chu đổng còn cố ý đi đến trước mặt ông, đưa cho ông một điếu thuốc, cười cười nói:

– Chủ tịch Khổng, bình thường cũng đừng chỉ lo việc công ty, trong nhà cũng phải để tâm một chút. Ông xem, gây rối như vậy không chỉ ông mất mặt mà cũng khiến Cố thị phải xấu hổ! Nếu ảnh hưởng đến niềm tin của khách hàng dành cho Cố thị thì lại càng không hay…

Lúc ấy, Khổng Khánh Tường như muốn giết người nhưng vẫn chỉ thản nhiên cười nói:

– Cố thị chúng ta làm ăn lớn như vậy, hàng năm có biết bao lời đồn đại bất lợi, có gì là thật không? Nếu ngay cả bản thân còn tự rối loạn thì chẳng phải là đúng ý người ta sao? Giống như lúc trước, còn có lời đồn là anh Chu tham ô đấy thôi…

Chu đổng biến sắc.

Khổng Khánh Tường mỉm cười, vỗ vỗ vai ông ta:

– Đồn đại chỉ là đồn đại mà thôi!

Nói xong xoay người rời đi.

Chu đổng nhìn theo bóng ông, hung hăng ném điếu thuốc trong tay xuống, mắng:

– Thằng đào mỏ thối tha!

Mang theo một bụng lửa giận về nhà, đầu tiên Khổng Khánh Tường tìm Cố Trường Khanh, hỏi vì sao lại làm mất mặt Khưu Uyển Di trước mặt mọi người?

– Rõ ràng cha đã nói với con rồi, chuyện xấu trong nhà không thể nói ra ngoài!

Khổng Khánh Tường vỗ bàn quát. Mấy thứ đồ linh tinh trên bàn đều nhảy lên.

Cố Trường Khanh bị ông ta làm cho sợ tới run người, khóc nói:

– Cha, cha đi hỏi xem con có nói gì chuyện của bà ấy không? Bà ấy ra ngoài bêu xấu con khắp nơi, còn muốn đưa mọi người đến nhà, tỏ vẻ bị hại. Lúc ấy con thực sự muốn nói chuyện này ra cho mọi người để mọi người phân xử nhưng con nhớ kỹ lời cha nói, có nói chuyện đó ra đâu! Chỉ cảnh báo bà ấy một chút thôi! Cha, sao cha lại nghi ngờ con?

Cố Trường Khanh khóc òa, vẻ mặt tủi thân, vô tội.

Khổng Khánh Tường không tìm được sơ hở gì, lại đi tìm Khưu Uyển Di tính sổ.

Khưu Uyển Di bị ông bạt tai ngã luôn xuống đất. Khổng Khánh Tường chỉ vào mặt bà mắng:

– Có phải cô muốn thể diện tôi mất sạch thì mới cam lòng phải không? Cô có biết vì cô tôi bị chê cười thế nào không? Sao tôi lại lấy người ngu xuẩn như cô về? Cô làm chuyện xấu như vậy rồi còn dám đi trêu chọc Trường Khanh, cô muốn ép Trường Khanh nói ra mọi chuyện để mọi người biết tôi bị loại đàn bà như cô lừa gạt? Tôi nói cho cô, Khưu Uyển Di, còn xảy ra chuyện này một lần nữa thì cút ra ngoài cho tôi!

Khưu Uyển Di quỳ rạp trên đất, ôm mặt, lòng vô cùng oán hận Cố Trường Khanh. Chuyện lần này bà ta đã làm rất cẩn thận nhưng vẫn bị Cố Trường Khanh thoải mái chiếm được thế thượng phong. Cuối cùng là mình xem thường Cố Trường Khanh hay là trước giờ mình vẫn không nhìn thấu được đứa con gái này?

Chẳng lẽ mình cứ thua trên tay nó mãi? Nực cười, Khưu Uyển Di lại thất bại mãi sao?

Khưu Uyển Di chậm rãi bò dậy, nhìn Khổng Khánh Tường đang giận dữ, khóc nói:

– Khánh Tường, em biết là em sai, nhưng Khánh Tường à, có chuyện em không hiểu…

Bà ta tiến lên, ngẩng đầu nhìn thẳng Khổng Khánh Tường, nói:

– Khánh Tường, anh không thấy lạ sao? Trường Khanh vốn không có thái độ này với em, hai lần đầu gặp nhau vẫn rất vui vẻ. Nhưng bỗng nhiên thái độ nó thay đổi, lần trước vạch trần chuyện em giả mang thai bị vạch trần em đã nghi ngờ nó cố ý chính là vì thái độ của nó. Phải nói là rất hận thù, lần này cũng thế, không chút nể tình…

– Cô muốn nói cái gì?

Khổng Khánh Tường nhìn bà ta lạnh lùng nói.

– Khánh Tường, có lẽ nó biết chuyện gì đó!

Khưu Uyển Di gằn từng tiếng:

– Trước khi chết, nhất định Văn Kì Sơn đã nói cái gì đó cho nó, nó biết chúng ta sớm đã ở bên nhau, nó biết Ngọc Phân là con của anh! Có lẽ…

Khưu Uyển Di nhìn vào mắt Khổng Khánh Tường như thể muốn nhìn thấu lòng ông, âm độc nói:

– Có lẽ nó còn biết chuyện gì đó!

Khưu Uyển Di nhìn ông, nay sở dĩ mình rơi vào thế hạ phong chủ yếu là vì mình không còn được Khổng Khánh Tường tin tưởng còn Cố Trường Khanh lại rất được ông ta tin cậy! Nếu sau này Khổng Khánh Tường sinh lòng nghi ngờ với Cố Trường Khanh, xem nó còn đấu được mình nữa không?

Mà bà rất chắc chắn, chuyện bà nói là chuyện Khổng Khánh Tường cực kiêng kị…

Đang lúc bà ta đắc ý chờ đợi Khổng Khánh Tường chuyển sự chú ý sang chuyện khác thì ai ngờ ông ta lại cười lạnh lùng, bỗng nhiên tiến lên, vươn tay bóp cổ bà rồi đẩy bà ta về phía tường.

Khưu Uyển Di bị bóp cổ không thở được, hoảng sợ mở to mắt, tay vội giữ chặt tay Khổng Khánh Tường, khó nhọc nói:

– Khánh Tường… anh làm gì vậy… buông.

Khổng Khánh Tường không hề động đậy, tới gần bà ta, khuôn mặt tuấn tú vô cùng lạnh lùng.

– Khưu Uyển Di, cô thông minh lắm, lần nào chọc giận tôi rồi cũng có thể tìm được chuyện để phân tán sự tức giận của tôi! Chắc cô nghĩ tôi dễ lừa lắm?

Khưu Uyển Di hoảng sợ tới mức không nói nên lời, nước mắt cứ thế rơi, vội vã lắc đầu.

Khổng Khánh Tường dùng tay kia vỗ vỗ mặt bà ta, vẫn nói bằng ngữ điệu lạnh lùng này:

– Tôi nói cho cô, Khổng Khánh Tường tôi không phải là người dễ đùa bỡn như vậy. Cô hẳn nên thấy tự hào bởi vì đã lừa tôi được một lần!

Bỗng nhiên ông buông tay ra, Khưu Uyển Di sắp tắt thở đột nhiên thở sâu một hơi, sau đó ho khan liên tục. Bà ta cúi gập người, vô cùng khó chịu.

Khổng Khánh Tường xoay người, lấy trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa rồi thảnh thơi hút thuốc, phun ra một làn khói. Đốm lửa trên đầu điếu thuốc lập lòe trong làn khói, vô cùng quỷ dị.

– Cô hết lần này tới lần khác nhắc tới chuyện này là muốn châm ngòi ly gián? Kế sách cũng không tệ. Tôn Tử có câu: “thân quen mà cách xa”, giờ ly gián quan hệ giữa tôi và Trường Khanh, quả thật rất có lợi cho cô!

Ông quay đầu lại nhìn bà ta, cười lạnh:

– Nhưng cô cảm thấy tôi sẽ lại để cô đùa giỡn trong lòng bàn tay lần nữa sao?

Ông bỗng nhiên vứt điếu thuốc lá đi, tiến lên nắm chặt càm bà ta. Khưu Uyển Di không dám động đậy, chỉ dám khóc.

– Tôi cảnh cáo cô! Đừng có đùa giỡn trước mặt tôi! Đừng có tự cho là thông minh! Cô chỉ cần ngoan ngoãn cho tôi, đừng làm tôi mất mặt nữa.

Giọng nói của ông ta còn âm trầm hơn cả vẻ mặt.

Ông ta buông ra, người Khưu Uyển Di như nhũn ra, trượt chân ngã xuống đất rồi ôm mặt khóc òa.

– Về phần Trường Khanh… Hình như cô không coi lời tôi nói ra gì, không phải tôi đã nói với cô, tôi sẽ có cách thử nó sao? Giờ là lúc…

Khổng Khánh Tường mỉm cười, nụ cười này rất nhẹ, rất ôn hòa nhưng lại khiến cho Khưu Uyển Di đang rúc người ở góc tường cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.