Nỗi Đau Của Đom Đóm

Chương 12: Đã bao giờ không vấn vương




Tối hôm nay, Cố Trường Khanh luôn ở trong phòng chờ Khổng Khánh Tường trở về. Khổng Ngọc Phân đã có thai hơn hai tháng, không thể kéo dài thêm nữa, chưa biết chừng đêm nay Khưu Uyển Di sẽ nói việc này cho Khổng Khánh Tường, Cố Trường Khanh không muốn bỏ qua trò hay này.

Gần 11h Khổng Khánh Tường mới về, Cố Trường Khanh nấp ở sau cửa nghe tiếng Khưu Uyển Di chào đón ông ta, sau đó hai người lên lầu.

Cố Trường Khanh rất muốn nghe xem Khưu Uyển Di sẽ nói thế nào với Khổng Khánh Tường nhưng có Khổng Khánh Tường ở đây, Cố Trường Khanh không dám mạo hiểm nghe lén, nhưng có thể tưởng tượng, lúc này hẳn Khưu Uyển Di đang nơm nớp lo sợ, con gái làm ra chuyện này, người làm mẹ đương nhiên phải con dại cái mang rồi.

Cố Trường Khanh lén mở cửa, vươn người nghe ngóng trên tầng ba. Không lâu sau đã nghe được tiếng quát giận dữ của Khổng Khánh Tường, nhưng nói gì đó thì lại không thể nghe rõ ràng.

Nhưng nếu ngay cả tầng hai cũng nghe được tiếng quát của ông ta thì có thể thấy được sự phẫn nộ của Khổng Khánh Tường. Lúc này, nhất định Khưu Uyển Di không may rồi.

Sau đó, trên tầng vang lên tiếng mở cửa phòng, Cố Trường Khanh biết bọn họ đi ra thì vội rụt người lại, lặng lẽ khóa cửa phòng.

Cách cánh cửa vẫn nghe được tiếng hai người xuống lầu, người đi trước bước chân nặng nề, vội vã, vừa nghe đã biết là Khổng Khánh Tường, theo sau bước chân nhẹ hơn, hẳn là Khưu Uyển Di.

Còn nghe được Khưu Uyển Di thấp giọng nói:

– Khánh Tường, Khánh Tường, xin anh đừng để mọi người đều biết, chừa lại chút mặt mũi cho Ngọc Phân.

– Giờ cô mới cần sĩ diện? Khi nãy thì chạy đi đâu.

Giọng Khổng Khánh Tường cũng đè thấp xuống, có thể thấy ông ta cũng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài. Hai người đi xuống, bước đến cửa phòng Khổng Ngọc Phân, sau đó Khổng Khánh Tường một cước đá tung cửa.

Ầm một tiếng, trong đêm đen yên tĩnh vô cùng vang dội, rất nhanh đã vang lên tiếng người hầu chạy lên lầu.

– Không có chuyện gì, không có chuyện gì. Mọi người đi nghỉ cả đi, tôi không gọi thì không ai được đi lên.

Khưu Uyển Di ngăn cản người hầu đang định lên lầu.

Chờ người hầu đi rồi, Khưu Uyển Di vội vàng đi vào phòng Khổng Ngọc Phân.

Cố Trường Khanh cẩn thận hé cửa nhìn ra, qua khe hở thấy cửa phòng Khổng Ngọc Phân đóng kín nhưng chưa được một hồi, đột nhiên truyền đến tiếng khóc thê lương của Khổng Ngọc Phân, nhưng lại lập tức biến mất như bị cái gì đó ngăn lại vậy.

Khỏi phải nói, nhất định là Khổng Ngọc Phân bị Khổng Khánh Tường dạy dỗ nhưng Khưu Uyển Di sợ bị người nghe thấy nên vội bịt miệng cô ta lại.

Tuy rằng không thể nhìn được trò hay, phấn khích như vậy thì có chút tiếc nuối nhưng vừa nghĩ đến tâm tình của ba người lúc này đã đủ để Cố Trường Khanh cảm thấy vui vẻ.

Bắt Khổng Khánh Tường mở miệng nói chuyện với kẻ làm to bụng con gái mình, đối với người sĩ diện như ông ta, không phải bàn cãi nhiều, chính là một cái bạt tai mạnh.

Cố Trường Khanh cười cười quay về giường. Đêm nay, nhất định sẽ ngủ thật ngon.

Bên kia, Khổng Khánh Tường chỉ vào Khổng Ngọc Phân bị mình tát cho nghiêng người, nghiến răng nghiến lợi nói:

– Con nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ kia, lại gây chuyện mất mặt thế này, giờ còn muốn ta ra mặt cho mày? Mày bảo tao phải ngẩng đầu thế nào? Tao nói cho mày, việc mình làm thì tự đi mà giải quyết, mai bảo mẹ mày đưa đến bệnh viện đi, đừng có mong tao đi tự bôi xấu mặt mũi.

Khổng Ngọc Phân bị cha đánh ngã xuống giường, hoảng sợ khóc rất thê lương, Khưu Uyển Di vội bưng miệng cô, quát khẽ:

– Câm mồm, Trường Khanh ở ngay bên cạnh, con muốn để nó nghe được sao?

Khổng Ngọc Phân một tay ôm mặt một tay bưng miệng, răng va lập cập lùi về một góc. Bởi vì cố gắng ngừng khóc nên người run run, cô mở to mắt nhìn cha, nước mắt rơi không ngừng, hoảng sợ và đau lòng.

– Cha, cha…

Khổng Ngọc Phân nhỏ giọng cầu xin.

Khổng Khánh Tường hai tay chống nạnh, đi tới đi lui trong phòng, mặt xanh mét, ngực phập phồng.

– Khánh Tường!

Khưu Uyển Di quỳ xuống, ôm chân ông ta, khóc nói:

– Ngọc Phân là con gái của anh, là cốt nhục của anh mà, anh mặc kệ nó thì ai lo cho nó? Em biết là em không tốt, không dạy con cẩn thận nhưng việc đã đến nước này, chúng ta cũng không thể nhìn con gái bị thiệt, chẳng lẽ cứ thế phá thai đi? Về sau tên tiểu tử Triệu Nghị kia không cần nó nữa thì làm sao? Khánh Tường, Ngọc Phân đi theo em bao năm qua chịu không ít cực khổ nhưng nó chưa bao giờ oán trách gì, nay còn bị người mắng là con hoang, nếu lại xảy ra chuyện này, anh bảo nó phải làm sao đây? Khánh Tường, anh không thể mặc kệ con gái anh được.

Khổng Khánh Tường nhìn con gái đang run run ở góc nhà, nhớ lại nhiều năm qua vẫn khiến cô phải sống với thân phận con hoang, chịu không ít khổ cực, thần sắc cũng hòa hoãn hơn nhiều.

Khưu Uyển Di nhìn thấy, vội quay đầu nói với Khổng Ngọc Phân:

– Ngọc Phân, còn không mau lại đây xin cha đi, giờ chỉ có cha con mới có thể làm chủ cho con thôi.

Khổng Ngọc Phân thấy mẹ nhắc thì run rẩy đi đến bên người Khổng Khánh Tường, kéo ống quần ông khóc:

– Cha.. cha… giúp con đi, con biết là con không tốt, là con làm mất mặt cha… Nhưng mà Triệu Nghị giờ rất hay cãi cọ với con, còn từng nói chia tay với con, con không biết nên làm sao bây giờ… Cha…

Nói đến đó, sự hoảng hốt và đau khổ dâng lên, cô ôm chặt chân cha, vùi mặt vào đùi ông, lặng lẽ khóc, nước mắt tẩm ướt quần Khổng Khánh Tường.

Khưu Uyển Di thấy con đau khổ như vậy lòng cũng rất khó chịu, ôm con gái vào lòng, cùng nhau bật khóc.

Khổng Khánh Tường là người luôn đặt lợi ích của mình lên trước nhưng chung quy Khổng Ngọc Phân vẫn là con gái mình, hơn nữa là đứa con không có xung đột lợi ích với mình. Nhiều năm qua, Khổng Ngọc Phân vẫn giấu diếm thân phận, không được thấy ánh sáng mặt trời, ít nhiều gì ông cũng cảm thấy áy náy. Lúc trước nhất thời tức giận nên mới nói như vậy nhưng giờ thấy con gái mình khóc đáng thương như vậy, cũng không thể để nó sống chết mặc bay.

Khổng Khánh Tường đẩy Khổng Ngọc Phân ra, lạnh lùng nghiêm mặt, xoay người rời đi.

Khưu Uyển Di lau nước mắt cho con gái, an ủi:

– Con ngủ trước đi, để mẹ nói với cha con.

Khổng Ngọc Phân gật gật đầu, người vẫn run lên không ngừng.

Khưu Uyển Di ra khỏi phòng con gái, đi theo Khổng Khánh Tường về phòng, đóng cửa phòng lại, đang nghĩ nên cầu xin Khổng Khánh Tường thế nào thì lại nghe ông ta nói:

– Ngày mai tôi sẽ hẹn Chủ tịch Triệu ra bàn chuyện này, chờ xong xuôi, cô mau chóng đưa Ngọc Phân đến bệnh viện xử lý đi.

Lòng Khưu Uyển Di thoải mái, vội đáp:

– Em biết rồi.

Khổng Khánh Tường quay đầu lại chỉ vào bà, sắc mặt âm trầm, giọng nói càng trầm hơn:

– Xử lý cho sạch sẽ vào, vạn nhất xảy ra cái gì, cô dẫn con gái cô cút ra khỏi đây ngay lập tức.

Khưu Uyển Di rùng mình, vẻ mặt lại tỏ ra vô cùng cảm kích, chậm rãi đi đến trước mặt Khổng Khánh Tường, dán người lên người ông ta, đầu tựa vào vai Khổng Khánh Tường, tay vuốt ve ngực ông. Bà dùng giọng nói dịu dàng, quyến rũ nhất:

– Khánh Tường, cảm ơn anh, nếu không có anh, em thực sự không biết nên làm gì nữa? Khánh Tường, mọi chuyện đều là lỗi của em, anh yên tâm, em sẽ không để anh phải lo lắng nữa.

Nói xong chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh chứa đựng sự dịu dàng vô hạn, cứ nhìn Khổng Khánh Tường không chớp mắt, sau đó kiễng chân ôm cổ ông rồi hôn ông.

Dịu dàng và nồng nhiệt.

Lúc đầu Khổng Khánh Tường còn lạnh lùng nhưng một lát sau bỗng nhiên ôm chặt Khưu Uyển Di, xoay người đè bà ta xuống giường.

– Khánh Tường…. Khưu Uyển Di rên rỉ.

Chuyện sau đó phát triển ra sao, cụ thể thế nào Cố Trường Khanh không rõ nhưng hai ngày sau, Cố Trường Khanh nhận được điện thoại của Triệu phu nhân.

Bên kia, Triệu phu nhân thở dài:

– Trường Khanh… Trường Khanh… cô có lỗi với cháu, cô không dạy con cẩn thận…

Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Cố Trường Khanh đã hiểu ý của bà, chắc chắn là Khổng Khánh Tường đã gặp mặt bọn họ vì chuyện này.

Cố thị không phải như người bình thường, Triệu Nghị làm ra chuyện thế này, vốn là bọn họ đuối lý, giờ Khổng Khánh Tường tìm tới tận cửa, bọn họ không thể nào không nhận trách nhiệm để đắc tội với Cố thị được.

Chuyện hợp tình hợp lý, bọn họ chỉ có thể đồng ý với yêu cầu của Khổng Khánh Tường, chuẩn bị việc đính hôn cho bọn trẻ, chờ sau khi thành niên rồi lại kết hôn.

Cố Trường Khanh giả vờ như không hiểu:

– Cô ơi, cô đang nói gì thế?

Bên kia, Triệu phu nhân yên lặng hồi lâu rồi mới nói:

– Không có việc gì… Cô chỉ định nói cho cháu, cô rất thích cháu, đáng tiếc…

Bà lại thở dài rồi nói:

– Không có chuyện gì, cô cúp máy đây.

Triệu phu nhân dập máy.

Cố Trường Khanh nhìn điện thoại trong tay, nhẹ nhàng cười cười.

Đính hôn? Thực ra hai bên đều hiểu rõ, đây chẳng qua là ngụy trang cho đỡ muối mặt nhau mà thôi.

Từ giờ đến khi luật pháp cho phép bọn họ kết hôn còn 6,7 năm nữa, đừng nói 6,7 năm, có thể cố qua 6,7 tháng không cũng là cả một vấn đề rồi. Nếu tình cảm bọn họ thực sự không tốt, chẳng lẽ hai bên còn cố ép kết hôn?

Khổng Ngọc Phân nhất định là ăn khổ rồi, hơn nữa… là quá khổ nhục.

Bên kia, Triệu phu nhân vô cùng phiền muộn buông điện thoại, quay đầu lại nhìn con đứng ở cửa phòng.

Triệu phu nhân nghiêm mặt, xoay người qua chỗ khác không để ý tới cậu.

Triệu Nghị đi đến bên mẹ, kéo tay bà, nhẹ nhàng gọi một tiếng “Mẹ”.

Triệu phu nhân quay đầu lại nhìn cậu, trầm giọng nói:

– Triệu Nghị, lúc trước con thân thiết với Trường Khanh như vậy, mẹ vẫn nghĩ con thích Trường Khanh, cũng không ngờ Khổng Ngọc Phân kia vừa xuất hiện, chẳng qua là có chút xinh đẹp mà con đã…

Triệu phu nhân thở dài:

– Khổng Ngọc Phân và Trường Khanh có quan hệ gì? Con làm vậy có từng nghĩ đến cảm nhận của Trường Khanh? Triệu Nghị, mẹ thực sự thất vọng vì con…

Bà quay đầu nhìn con mình:

– Khổng Ngọc Phân không hề giống Trường Khanh đâu, Triệu Nghị, con sẽ phải hối hận.

Những lời này khiến Triệu Nghị không ngóc nổi đầu lên, cậu vốn đã rất khổ sở, rất hối hận. Lúc trước có vẻ Ngọc Phân rất tốt nhưng một khi đã có quan hệ thân mật thì sẽ trở nên không biết phân biệt phải trái, hơn nữa, quan trọng là cậu cũng không cảm thấy cô thích mình, chỉ là coi mình là vật sở hữu của cô mà thôi, không cho ai có được nhưng cũng chẳng cảm nhận được sự quan tâm của cô.

Không giống Trường Khanh, lúc trước chỉ cần mình hắt xì trước mặt cô thì chẳng bao lâu sau cô đã mua thuốc cảm cúm cho mình, chỉ cần mình nói chỗ nào có cái gì ăn ngon thì cô sẽ nhớ, sau đó sẽ mua cho mình. Ánh mắt cô luôn dõi theo mình, chỉ cần mình hơi nhìn về phía cô cô sẽ đỏ mặt, mắt sáng bừng rồi cúi đầu mỉm cười.

Trước kia, cậu cũng chẳng cảm thấy điều này có gì đặc biệt, như thể mọi thứ đều là đương nhiên, tuy rằng biết rõ cô thích mình nhưng cũng không tỏ vẻ gì, bởi vì trong lòng cậu luôn thấy Trường Khanh còn thiếu điều gì đó. Mãi đến khi Khổng Ngọc Phân xuất hiện, cậu bị sự xinh đẹp của cô hấp dẫn, dần dần phát triển đến nước này…

Nhưng giờ, cậu đã không còn cảm giác gì với sự xinh đẹp của Khổng Ngọc Phân nữa, lại vô cùng nhớ nhung sự dịu dàng của Trường Khanh, nhưng giờ, dường như Trường Khanh đã không cần cậu nữa rồi…

Mẹ, thực ra con đã rất hối hận, nhưng có một số việc đã không thể cứu vãn nữa rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.