Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 41




“Còn tiếp tục nữa không?” Phong Vân Nộ hỏi.

“Tiếp nữa à?” Đường Hoa bội phục lắm lắm: “Phong Vân, nào giờ ta vẫn luôn cảm thấy ta đã vô sỉ lắm rồi, không ngờ ngài cũng là dạng người thích bỏ đá xuống giếng như thế đấy. Nếu còn tiếp tục mấy lượt như thế này nữa, con sói ghẻ kia thể nào cũng phải đại tiện tiểu tiện không khống chế nổi thôi. Một đứa bé lớn thế rồi mà bắt hắn phải lưu lại bóng mờ tâm lý trong tương lai, chẳng phải ta sẽ bị áy náy mất vài tiếng đồng hồ hay sao?”

“Vậy...”

“Hồi nữa hắn đến thì nói ta đã bị nổ bay đi địa ngục rồi, sau đó ngươi lấy được một đống rác, như thế trong lòng hắn sẽ nguôi ngoai hơn.”

“Vậy nếu hắn cứ gặng hỏi thì sao?”

“Chắc không đâu. Tình trạng thế này thì cứ tự làm mình tin đi cũng tốt, chứ đâu thể nào tự mình khiến mình bị khó chịu đâu phải không?” Đường Hoa chỉ một ngón tay lên trời: “Huynh đệ đây đi trước nhé, bảo trọng!” Thần Ma Diệt Thế đánh vào thân Đường Hoa, không có gì bất ngờ, Đường Hoa - da mỏng - hóa thành ánh trắng ngay tức thì. Bị giam hai tiếng đồng hồ rồi ra ngoài, mình rốt cục lại có thể tiếp tục quang minh chính đại ức hiếp người ta được nữa rồi. Từ điều này mà xét thì mình vẫn còn thiện lương lắm lắm, dù sao thì mình cũng đã từng áy náy mà.

* * * * * *

“Đông Phương Gia Tử?”

“Phải.” Đường Hoa có chút buồn bực, sao hôm nay phán quan có chút xinh đẹp thế nhỉ? Lẽ nào tiêu chuẩn tiếp đãi những người tự sát đã được đề cao rồi à?

“Ta là Ốc Vít!”

Đường Hoa lập tức cảnh giác ngay: “Chuyện gì?”

“Lẽ nào ngươi không nghĩ là sẽ có chuyện tốt à?”

“Từ ngày bước vào trò chơi đến nay, ta đã nhiều lần bị hại trên tay ngài lắm rồi, cũng đã có đầy đủ sự nhận thức và xét đoán khách quan với phẩm đức của ngài rồi.” Đường Hoa nói xong bèn bổ sung thêm: “Sẵn tiện cho hỏi một câu, nói chuyện phiếm với ngài có tính vào thời gian giam giữ không?”

“...” Ốc Vít lặng người một hồi rồi nói: “Vốn ta tưởng rằng ngươi chỉ vớt những món lợi lớn thôi, không ngờ ngay đến những món lợi nhỏ như thế này ngươi cũng vớt được thì vớt luôn đấy.”

“Tiết kiệm chính là mỹ đức truyền thống của Trung Hoa chúng ta mà. Ốc Vít ngài nói thế coi chừng ta tố cáo ngài tội kỳ thị người Trung Quốc đấy. Đương nhiên, nếu ngài chịu đưa mấy món thần khí ra để bồi thường cho cái tâm hồn non nớt của ta thì cũng không phải là không thể thương lượng được.”

“Ta phỏng vấn nhiều người như vậy, ngươi là người đầu tiên giám đe dọa giám khảo đấy.”

“Ta hiểu đầy đủ về trình tự hoạt động của lão nhân gia ngài mà.” Đường Hoa nói thêm: “Ngài không thể vì thái độ của ta kém mà có thành kiến với ta, cũng không thể vì người khác có thái độ tốt mà chiếu cố được.”

“Vậy ngươi hẳn cũng biết rằng bổn Ốc Vít đây cũng sẽ không đút lót người khác để lấy lợi chứ.” Ốc Vít cười ha ha một tiếng, nói: “Nếu ngươi không ngại phiền phức thì ta sẽ đích thân tiếp thu đơn tố cáo của ngươi. Ta sẽ phân tích xem ta có kỳ thị dân tộc Trung Hoa hay không.”

Đường Hoa: “Đừng đánh trống lảng, có tính vào thời gian giam giữ hay không? Không tính thì đừng làm chậm trễ thời gian của ta, bổn Gia Tử đây một giờ mấy trăm vạn, coi chừng ta tìm ngài bắt đền à.”

“Được, tính vào thời gian giam giữ của ngươi. Trò chơi này ta làm chủ hết thảy.” Ốc Vít nói: “Bây giờ vào đề tài chính, ngươi có nghĩ tới tương lai hay không?”

“Xin ngài nói trực tiếp chút.”

“Ta đã tính qua rồi, trong số các cương vị ta liệt kê ra, không có cái nào thích hợp với ngươi cả.”

“Vậy còn tìm ta để làm gì?”

“Quan trọng là trong các cương vị bình thường cũng không có vị trí cho ngươi. Ngươi làm thợ xây thì ta sợ vì ngươi lười biếng mà thành ra xây nhà như đậu hủ. Ngươi buôn bán nhỏ thì ta sợ ngươi mưu hại người cùng ngành để lũng đoạn thị trường. Ngươi làm nhân viên vệ sinh thì ta sợ ngươi dùng rác để lừa gạt những người kinh doanh. Cho dù ném ngươi vào ngục giam thì ta cũng lo không được bao lâu ngươi sẽ biến thành cảnh sát phòng giam... Cách duy nhất chỉ có thể là...” Ốc Vít lấy một tờ hợp đồng chính thức ra: “Ngươi xem nếu không có vấn đề gì thì ký nhé?”

“Cái gì đấy?” Đường Hoa nhận lấy hợp đồng, xem qua rồi ói một bụm máu: “Giấy đồng ý tiêu hủy nhân đạo. Bởi vì sự tồn tại của ta gây ra tai họa cho xã hội, ảnh hưởng đến sự ổn định, cho nên ta làm đơn này yêu cầu được tiêu hủy một cách nhân đạo, mong được chấp thuận cho. Ta đâm chết ngươi Ốc Vít!”

“Ta cũng bất đắc dĩ thôi.” Ốc Vít giải thích: “Ta không thể cưỡng chế giết chết ngươi được, cho nên nhất định phải ở lúc ngươi tỉnh táo thuyết phục ngươi đồng ý thôi. Chỉ cần ngươi ký tên, ta cam đoan mọi thần khí trong trò chơi này ta sẽ đưa cho ngươi tùy ý chọn, bất cứ kỹ năng gì cũng có thể tùy ý học. Thế nào?”

“Ngươi coi ta là đồ ngu à?”

“Vậy thì tờ này đi.” Ốc Vít lấy ra một tờ hợp đồng khác.

“Không phải chứ?” Đường Hoa sửng sốt hỏi: “Phó chủ tịch đệ nhất của chính phủ liên bang? Ta nghe nói phó chủ tịch đệ nhất này là cương vị duy nhất không thông qua tuyển cử mà được chỉ định thẳng đấy.”

Ốc Vít lặng lẽ nói: “Là ta thỏa hiệp được đấy.”

“Khoan khoan, ta yêu cầu được nhắn tin.”

“Có thể!”

“Ngươi sẽ không nhìn lén đấy chứ?”

“Ta không phải là ngươi.”

Đường Hoa bắt đầu liên hệ với mấy hảo hữu như Tôn Minh, Nhu Mễ, Huy Hoàng...

“Thế nào rồi?” Ốc Vít hỏi.

“Có chuyện tốt như vậy à? Ra khỏi cửa thì có công phí, lúc thường thì du lịch toàn thế giới, có thể kiềm chế quyền lợi của chủ tịch đệ nhất, có được một phiếu quyết định... Ngươi đưa chức vị này cho ta?”

“Trên sự thật thì chính phủ liên bang trước mắt cũng chỉ có mỗi một con người là ngươi thôi. Bởi vì dù sao thì mọi người bây giờ cũng còn đang quá trẻ, chưa đủ chín chắn cả.” Ốc Vít nói: “Nếu không có vấn đề gì thì cứ ký tên lên hợp đồng này đi.”

“...” Đường Hoa cầm bút cân nhắc một hồi thật lâu, sau đó ném đi: “Không ký.”

Lúc này Ốc Vít sửng sốt lắm: “Vì sao?”

“Không biết. Dù sao thì ta cũng có dự cảm không hay.” Đường Hoa vẫy tay: “Nếu ngài không còn cương vị nào thích hợp với ta một chút, vậy cứ đưa ta đi địa ngục đi.”

“Phó chủ tịch đệ nhất của liên bang đó? Quyền lợi lớn lắm đó. Hơn nữa còn không có trách nhiệm thực tế gì cả, muốn đi du lịch nơi đâu cũng đều có công phí chi trả cho.”

“Đại ca, chính vì chức vị đó ngon ăn như thế, ta mới không cần đó.” Đường Hoa cười ha ha một tiếng: “Bổn Gia Tử thích nghề nghiệp nào có tính thách thức một chút.”

“Ta...” Ốc Vít bị đánh bại rồi: “Đi thôi... Trước khi đi ngươi vẫn còn một cơ hội để hối hận đấy, qua dịp này là không còn dịp nào nữa đâu... Ngươi thật sự không cân nhắc lại sao? Phó chủ tịch đệ nhất đó?... Cân nhắc lại lần nữa đi.”

Đường Hoa hất tóc lên: “Ca là người có lý tưởng, mau đưa ca tới địa ngục đi.”

* * * * * *

“Ai nói với ngươi như vậy?” Tôn Minh cả giận: “Ông đây không có nói. Cái chức phó chủ tịch đệ nhất này đúng là có công phí chi trả cho việc ra ngoài thật đấy, nhưng với cái tính này của ngươi, chỉ ba ngày sau là đã bị treo cổ ngay cho coi.”

“Là nghĩa làm sao?” Đường Hoa vã một giọt mồ hôi.

“Người giám sát chủ tịch liên bang và phó chủ tịch đệ nhất chính là Ốc Vít. Ốc Vít không thể trực tiếp xử lý những người xấu, mà bắt buộc phải do con người xử lý họ, nhưng nếu hai vị kia là người xấu, vậy sẽ thuộc phạm trù quản lý của hắn. Tất cả những lời nói, hành động, thậm chí là tiếng thở dốc khi ‘ấy’ cũng đều bị hắn hoàn toàn theo dõi hết đấy. Chỉ cần ngươi làm chút chuyện gì đó khác người, người ta sẽ có quyền lấy lý do ngươi gây nguy hại tới sự an toàn của liên bang mà xử lý ngươi ngay.”

“Móa! Thằng nhãi này còn nói hắn không phải là ta, sẽ không đi xem lén tin nhắn nữa đấy. Không chỉ xem, mà còn sửa nữa này.”

“Ngươi có nhìn lén tin nhắn của người khác được không?”

“Không.”

“Bởi vậy. Hắn không phải là ngươi, hắn nhìn lén tin nhắn được. Ngoài ra hắn còn sửa tin nhắn được nữa, bởi vì mọi thứ trong trò chơi này hắn đều có thể điều khiển được.” Tôn Minh lau mớ mồ hôi lạnh: “May mà ngươi ý chí kiên định, nếu không cho dù ngươi chỉ lợi dụng công phí đi xử lý chút chuyện tư, người ta cũng sẽ coi như ngươi chiếm đoạt công khoản ngay đó. Ai cũng biết hai chức vị kia đều là quyền to mà không có quyền người mà.”

“Tên Ốc Vít chết tiệt này định chơi ta à... Ta hoài nghi hắn hiện đang nghe trộm chúng ta nói chuyện đấy.” Đường Hoa nhìn trái nhìn phải, rồi nói: “Tên này thực hắc ám lắm.”

“Hiện giờ các nghề nghiệp bậc cao vẫn còn do Ốc Vít khống chế cả, ngươi ngàn vạn lần phải nhớ là ký bất cứ hợp đồng gì cũng phải tránh đi mấy chỗ ấy. Ta tin với bản lĩnh của ngươi, chỉ cần không làm những nghề bị Ốc Vít giám thị thì nhất định ngươi có thể thoải mái sống được qua ngày.”

“Ừ ừ!”

“Đúng rồi!” Tôn Minh lấy một quyển đặc san mới ra, nói: “Sát Phá Lang kịch liệt treo giải truy sát ngươi đó, đồng thời cũng dùng một trăm kim mua một trong số các tin tức về tên trong hiện thực, địa chỉ, tuổi, thân cao, vân vân... của ngươi.”

“Ngươi bán không?”

“Ta đang thương lượng với hắn một ngàn kim một tin.”

“Đệt, ra tay nhanh vậy!” Đường Hoa cả giận: “Chia ta một nửa, ta đang định tự bán mình đấy. Ngươi làm vậy là đang dùng quyền mưu lợi cá nhân đấy... Hỏi hắn chút, ảnh chụp trong hiện thực có tính không, ảnh chụp chung thì tính theo đầu người mỗi cái đầu một trăm kim, ảnh đơn thì ba nghìn, giá cả có thể thương lượng. PK đời thật à, bổn Gia Tử đây có các thúc thúc cảnh sát hỗ trợ mà. Dám đấm ta một đấm, ta tố cáo hắn tội cướp bóc lẫn quấy rối tình dục cho coi.”

“Bậy đâu, là định cưỡng x nhưng chưa thành công mà. Ta là nhân chứng, bồi thường dân sự thì ta ba ngươi bảy.”

“Ừ, Huy Hoàng là pháp y, đến lúc đó cứ nhờ hắn giám định giúp cho ta. Còn nữa, Mặc Tinh là cảnh sát, Nhu Mễ là quan tòa cấp cao...” Đường Hoa sảng khoái nói: “Hắn muốn chết thế nào?”

* * * * * *

Sát Phá Lang cảm thấy thất bại lắm lắm lắm... Mình vốn định lợi dụng tin tức trong hiện thực để đe dọa Đường Hoa, nào ngờ đồng bọn người ta bán tin cho ngay tức thì, hoàn toàn không coi mình vào đâu cả. Thực là quá thể đi!

Mặc Tinh rất đồng tình đưa cho Sát Phá Lang một ấm trà xanh: “Ngươi rảnh rỗi đi trêu chọc Gia Tử làm chi? Lại nói, chuyện lần này có thể trách Gia Tử người ta được sao?”

“Hắn ăn gian.” Sát Phá Lang bồi thêm: “Hừ!”

“Ban đầu chẳng phải ngươi đã hùa theo hắn ăn gian đó sao?” Mặc Tinh tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó nghiêm nghị nói: “Ngươi có tư cách nói người ta sao? Người ta ăn gian ít ra cũng triệt để. Cũng giống như đi thi vậy, học sinh nào mà chưa từng quay cóp chứ? Nhưng nếu ngươi đem sách Chính trị đi quay cóp giờ thi Văn, vậy tức là bản thân ngươi không chuyên nghiệp rồi.”

“Nhưng ta uất ức khó chịu lắm. Không thắng hắn được một lần thì lần nào hắn cũng ức hiếp ta hết.”

“Ức hiếp một lần là ngẫu nhiên, còn ức hiếp vô số lần thì... Chỉ có thể nói rằng giữa các ngươi chênh lệch rất rất nhiều thôi.” Mặc Tinh nói: “Ta vừa nhận được tin là ngay cả Ốc Vít cũng không lừa được hắn đó, ngươi vẫn nên bỏ hy vọng đi.”

“A! Nhắc Ốc Vít là Ốc Vít đến rồi kìa.” Sát Phá Lang giật mình: “Ốc Vít thông báo ta ngày mai đến phỏng vấn.”

“Thật sao?” Mặc Tinh sung sướng hỏi: “Ngươi phỏng vấn nghề gì?”

“Hải quan chống buôn lậu.”

Mặc Tinh hiếu kỳ hỏi: “Vốn ngươi làm nghề gì thế?”

“... Ngồi nhà!” Sát Phá Lang toát mồ hôi.

“A! Ngươi thế mà là tác giả cơ đấy!” Mặc Tinh sùng bái hỏi: “Thông thường sáng tác về phương diện nào?”

“... Liên quan đến mấy thứ như TV và máy tính và mì ăn liền.”

“Thật lợi hại đó nha, hóa ra là trường phái hiện thực đấy. Thể loại này khó viết lắm, cần có rất nhiều tài liệu về đời sống đó.”

“Thường thôi thường thôi, hứng thú mà thôi.” Sát Phá Lang xấu hổ toát mồ hôi hột.

* * * * * *

Cùng mỹ nhân đuổi sói nơi biển Đông, trời lam biển ngọc, cuộc đời thật là vui thú lắm.

“Huynh xem nhẹ Ốc Vít quá rồi. Muội phỏng chừng hai tờ hợp đồng hắn đưa cho huynh chỉ là thí nghiệm thôi.” Sương Vũ nói: “Muội thấy chín phần là huynh đã có cương vị rồi đó, người ta đã an bài sẵn rồi.”

“Lão bà ngài đừng an ủi tiểu nhân đây nữa.” Đường Hoa đưa roi Bạch Hổ ra, lấy thuốc làm đồ ăn vặt, thế là điểm kinh nghiệm cứ tự động tràn lên.

“Muội chỉ biết là máy tính có trí năng sẽ luôn phục vụ nhân dân mà thôi. Bất kể là toàn thể hay là một cá nhân, Ốc Vít cũng đều đối đãi một cách công bình cả.” Sương Vũ nói đến đây thì than một hơi.

“Vẫn chưa có tin phỏng vấn của muội à?”

“Chưa có!” Sương Vũ lại thở dài. Thư Sinh, Nhất Kiếm Cầu Bại với lại Hạo Nhiên đều đã có cương vị của mình hết rồi, hơn nữa còn là nhân viên cấp quản lý cả.

“Không sao cả, lão bà, huynh nuôi muội.”

“Thèm vào ấy, cái muội cần không phải là tiền, mà là công việc, huynh hiểu chưa? Nhưng muội lại không muốn lao động thể lực.”

“Yên tâm, cho dù muội có làm công việc lao động thể lực, lão công của muội đây cũng sẽ biến nó thành lao động trí óc cho coi.”

“Lão công thật tốt.” Sương Vũ tựa người vào lưng Đường Hoa, lẩm bẩm: “Còn bốn tháng nữa.”

“A!” Đường Hoa nói: “Nói vậy tức là sự kiện hai tháng một lần cũng sắp bắt đầu rồi?”

“...” Sương Vũ ủ rũ. Thực không có cái tiếng nói chung nào với loại người lạc quan như thế này cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.