Nơi Cuối Đường... Anh Chờ Em

Chương 33




Trương Dương nói: "Bây giờ chúng ta đã có chủ đề, có mục tiêu, còn lại là công tác an bài cụ thể và thực hiện mục tiêu, thực hiện mục tiêu thì không thể dựa vào chúng tôi, cần nhờ mọi người, cần nhờ mỗi một vị huấn luyện viên và vận động viên ở đây"

Rốt cục đã có người dũng cảm giơ tay lên, chính là người phụ trách trung tâm bóng bàn Nam Tích Tưởng Phương Tế giơ tay lên.

Trương Dương gật đầu nói: "Vị đồng chí này, mời nói"

Tưởng Phương Tế nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi là người phụ trách trung tâm bóng bàn Tưởng Phương Tế, tôi muốn nói lời thật, với trình độ thể dục của Nam Tích chúng ta hiện nay, cho dù là chủ nhà, chiếm được các nhân tố thiên thời địa lợi nhân hòa, thì vẫn không có bất kỳ hy vọng đồng thời đạt hạng nhất của bản thành tích và bảng huy chương, không chỉ có như vậy, tôi cho rằng Nam Tích chúng ta muốn tiến vào hạng ba của bảng huy chương thôi cũng đã rất khó. Tất cả mọi người đều là người làm công tác thể dục, nhưng không có nghĩa là người làm công tác thể dục thì không cần thực tế, tôi không nói các hạng mục khác, mượn bóng bàn chúng tôi mà nói, trong đại hội của tỉnh, chúng tôi chỉ có một cô gái đoạt được huy chương bạc mà thôi, tổng số huy chương chỉ có ba cái. Giang thành, Đông Giang đều là những đội mạnh truyền thống, chúng tôi lấy cái gì so sánh với người ta? Bổ sung một chút, hạng mục bóng bàn của chúng tôi trong Bình Hải coi như là phát triển không tồi rồi.

Đám người tham dự cuộc họp bắt đầu nghị luận, trong lúc nhất thời toàn bộ hội trường đã có chút hỗn loạn.

Trương Dương cười nói: "Huấn luyện Tưởng nhìn vấn đề rất thực tế"

Lại có thêm huấn luyện viên của đội quyền anh Đồng Á Ninh đứng dậy nói: "Chủ nhiệm Trương, còn có một vấn đề khác, trong đại hội hàng năm của tỉnh, các thành phố khác đang điều động vận động viên từ đội tuyển của tỉnh về, cậu điều động, người ta cũng điều động, hơn nữa vận động viên Nam Tích chúng ta từ trước đến nguyện ý quay về tham gia các cuộc đấu cấp bậc này rất ít, chuyện này mong rằng các lãnh đạo cần phải coi trọng"

Trương Dương nói: "Mọi người có thể thấy tôi đưa ra mục tiêu đồng thời đạt hạng nhất của bảng huy chương và bảng thành tích là không phù hợp với thực tế, cho rằng tôi không biết tình huống, cho rằng tôi ăn nói lung tung"

Không ai nói gì, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Trương Dương nói:" Tôi xin nhấn mạnh vài điểm, thứ nhất, ủy ban thể dục chúng tôi sẽ dùng hết mọi khả năng thuyết phục các vận động viên ưu tú của thành phố Nam Tích quay về tham gia đại hội thể dục thể thao tỉnh lần này, thứ hai, tôi đại biểu cho ủy ban thể dục bảo đảm, sẽ làm cho tất cả các vận động viên trong quá trình chuẩn bị có được huấn luyện tốt nhất, thứ ba, chính là khen thương"

Nhắc đến khen thưởng mọi người đồng loạt nhìn về hướng bục cao.

Trương Dương nói: "Huấn luyện viên và vận động viên nỗ lực cực khổ, vì thành phố làm vẻ vang, vì dân chúng làm vẻ vang, ngoài miệng không thể nói khen thưởng thôi là được, tôi ở đây bảo đảm, năm nay mỗi người giành được huy chương vàng cho Nam Tích chúng ta sẽ có khen thưởng vượt lên bất kỳ một thành phố nào của Bình Hải"

Vận động viên bên dưới vừa nghe xong liền bất ngờ ồ lên, có người cao giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, nói không có bằng chứng, cậu rốt cục là muốn thưởng bao nhiêu, cho một con số đại khái đi"

Trương Dương nở nụ cười, hắn lớn tiếng nói về dưới đài: "Trong lần đại hội trước, mức thưởng cao nhất của các thành phố khác là bao nhiêu?"

Rất nhiều âm thanh đáp lại, nói: "Tiền thưởng của Lam Sơn là cao nhất, mỗi một người giành được huy chương vàng thì thưởng năm ngàn, huấn luyện viên ba ngàn"

Trương Dương nói: "Trương Dương nói "Định mức tiền thưởng cụ thể thì chúng tôi còn cần thương lượng, nhưng mà tôi ở đây cho mọi người một định mức thấp nhất, nếu có thể đạt được huy chương vàng trong đại hội, thì vận động viên ít nhất được mười ngàn, huấn luyện viên ít nhất được năm ngàn"

Những lời này Trương Dương vừa nói ra, toàn bộ hội trường liền bùng nổ, cần phải làm rõ đây là đại hội thể dục thể thao của tỉnh mà thôi, nhưng số tiền thưởng mà Trương Dương đã làm cho mọi người phải líu lưỡi.

Hai vị phó chủ nhiệm Lý Hồng Dương và Tang Kim Đường cười khổ nhìn nhau, trong lòng bọn họ đều thầm nói, tên nhóc này không biết những lời của hắn có giá trị bao nhiêu, chỉ dùng ba mươi huy chương vàng mà nói, thì tiền thưởng cho vận động viên và huấn luyện viên cũng hơn năm trăm ngàn, số tiền này ai sẽ là người trả? Thật sự đúng là miệng rộng mà, ngoài miệng không có cửa giữ.

Tưởng Phương Tế nói: "Chủ nhiệm Trương, bây giờ điều kiện huấn luyện của chúng tôi rất kém cỏi, dụng cụ trong các phương diện cũng không có đúng chổ, nếu như cậu đến các sân huấn luyện khảo sát tình hình thực tế sẽ biết, việc chuẩn bị của chúng tôi không phải nói được là được"

Tang Kim Đường nói:" Trung tâm thể dục mới đang trong quá trình xây dựng, thành phố vì chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao lần này mà đặc biệt xây dựng một sân thể dục, sang năm là có thể hoàn thành, đến lúc đó, các người có thể qua đó huấn luyện"

Tưởng Phương Tế nói: "Chủ nhiệm Tang, các người có đến công trường để nhìn o vậy, bây giờ trọng điểm xây dựng là sân thể dục, phòng huấn luyện ở đâu? Thành phố có suy nghĩ hay không?"

Tang Kim Đường cười nói: "Bây giờ tài chính của thành phố đang khẩn trương, mọi người tỏ ra một chút về tình yêu quê nhà, tình yêu tổ quốc một chút, thì tất cả đều được giải quyết"

"Tôi không phải là muốn phát tiết bất mãn gì cả, nhưng mà các người muốn thành tích, nhưng không thay đổi điều kiện huấn luyện của chúng tôi, muốn đoạt được hạng nhất của hai bảng, tôi thấy không có khả năng" Tưởng Phương Tế nói xong liền ngồi xuống.

Trương Dương nói: "Vấn đề mà huấn luyện Tưởng đưa ra rất thực tế, tôi ở chổ này bảo đảm, tôi sẽ mau chóng khảo sát các sân và phòng huấn luyện, chỉ cần có khó khăn, tôi sẽ tận lực giải quyết cho mọi người, muốn đánh được giặc, thì trước tiên phải có vũ khí sắc bén, luận ngữ đều nói vậy, yên tâm đi, muốn ngựa chạy mà không cho ngựa ăn thì không phải là tác phong của chúng tôi, thời đại bây giờ là thời đại mà mọi người chỉ cần nỗ lực thì sẽ nhận được báo đáp"

Sau khi cuộc họp chấm dứt, vẻ mặt đầy u sầu của Lý Hồng Dương đi theo Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, có một số việc chúng ta nói cũng không tính là gì, tài chính mà thành phố chi cho chúng ta quá ít, vấn đề mà bọn họ đưa ra căn bản là không có biện pháp giải quyết"

Trương Dương nói:"Không phải là nói muốn chuẩn bị cho đại hội của tỉnh sao, vì sao tài chính là không chịu chi?"

Tang Kim Đường nói: "Chi rồi, nhưng mà như muốn bỏ biển, bây giờ sổ sách của ủy ban thể dục đang có chút vấn đề, bộ phận kiểm sát đang điều tra"

Trương Dương nhíu mày, mơ hồ đoán được chuyện này có liên quan đến chủ nhiệm trước Chu Đại Niên, lúc ba người đi ra lễ đường, thì huấn luyện viên đội quyền anh Đồng Á Ninh đuổi theo, ông ta đi tìm Tang Kim Đường, từ xa đã nói: "Chủ nhiệm Tang, số tiền lần trước mà ngài phê chuẩn vẫn chưa đến"

Tang Kim Đường lộ vẻ mặt khó xử: "Ủy ban thể dục chúng tôi đã thông qua, nhưng mà tiền còn chưa đến ủy ban thể dục chúng tôi, thì chúng tôi cũng không có cách nào"

Đồng Á Ninh nói: "Tiếp tục như vậy thì chúng tôi không cách nào làm được, đừng nói là thiết bị huấn luyện, ngay cả dinh dưỡng của vận động viên cũng không theo kịp, Nam Tích cũng không phải nghèo, vì sao lại bỏ chúng tôi như vậy?"

Bởi vì Trương Dương không biết chuyện cụ thể, cho nên cũng không hỏi.

Tang Kim Đường nói: "Như vậy đi, anh cứ về trước, buổi chiều nay chúng tôi họp sẽ thương lương lại, chủ nhiệm Trương đến rồi, rất nhiều công tác chúng tôi phải báo cáo với chủ nhiệm Trương"

Trong lòng Trương Dương liền nói, bắt đầu đẩy qua cho tôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.