Nơi Cuối Cầu Vồng

Chương 23-2: Sám hối (2)




Lát sau trong phòng tắm vọng đến tiến nước rào rạt, cô gái nghiêng người, vô tình mô hình cô gái nhỏ trong chiếc váy trắng nhảy múa được đặt trong một ngăn tủ gần cửa sổ đập vào mắt cô, ánh mắt cô gái như bị dính chặt vào đó, ngẩn người một lúc lâu rồi cô mới nhắm mắt lại ...

Không biết bao lâu, cửa phòng tắm mở ra, Lãnh Nghị chỉ vây người bằng một chiếc khăn tắm bước ra, nhìn thấy cô gái đang nhắm mắt nằm trên giường, hình như đã ngủ mất, hắn lẳng lặng đi đến tủ áo, sau khi ăn mặc chỉnh tề mới quay trở lại bên giường, cúi xuống ấn lên trán cô gái một nụ hôn rồi lặng lẽ đi ra ...

Ngủ một giấc đến gần trưa Lâm Y mới thức dậy, trong phòng ăn dưới lầu má Ngô đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, vừa nhìn thấy Lâm Y xuống lầu, bà nhiệt tình chạy đến đón: 'Lâm tiểu thư, có thể dọn bữa sáng chưa?'

'Dạ được! Cám ơn má Ngô!' Mặt Lâm Y thoáng đỏ, ngày thứ hai đến đây mà trễ như vậy mới xuống nhà, chính cô cũng có chút ngượng ngùng.

'Đừng nói cảm ơn, đây vốn là công việc của tôi mà!' Má Ngô cười hiền hòa, nhanh chóng dọn bữa sáng ra, 'Lâm tiểu thư, cô ăn thử xem mấy món này mùi vị thế nào, ăn có vừa miệng không ...'

'Ân, ngon lắm!' Lâm Y vội trả lời.

Ngủ đủ rồi, ăn no rồi, quả nhiên tinh thần tốt hơn nhiều lắm nhưng một người ở trong căn nhà rộng lớn như vậy thật sự cảm thấy nhàm chán, Lâm Y đi dạo mấy vòng trong vườn hòa, rốt cuộc lấy điện thoại gọi cho Lãnh Nghị. Điện thoại vừa reo đã có người nghe, đầu bên kia truyền đến giọng nhu hòa của Lãnh Nghị: 'Y Y, có chuyện gì sao?'

'Em không sao ... buổi chiều em có cần đi làm không?' Giọng Lâm Y nhỏ xíu.

'Ân, hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi, đừng đến...' Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười, mấy chữ sau mang theo một chút mờ ám, '... tự chăm sóc cho tốt chờ anh trở lại, đừng yếu ớt như thế không chịu nổi một đòn ...'

'Ạ ...' Mặt Lâm Y bừng đỏ, cô áo não nói, 'Em không nói với anh nữa!' rồi vội vàng cúp điện thoại, một mình ngồi thẫn thờ nơi vườn hoa, mắt nhìn vô định qua lớp thủy tinh của nhà kính, trong đó đang soi bóng những lùm cây, bụi cỏ ...

'Lâm tiểu thư ...' Quản gia Trần Thế chừng như cũng nhìn ra Lâm Y đang nhàm chán cực điểm, ông đi đến đứng trước mặt cô.

'Chào bác Trần!' Lâm Y vội mỉm cười chào ông, từ lúc ở căn biệt thự nơi ngoại ô Lâm Y đã biết ông vì vậy đối với ông thân thiết hơn những người khác.

Trần Thế mỉm cười nhìn Lâm Y gật đầu, ông nói tiếp: 'Nếu như Lâm tiểu thư không có việc gì làm có thể đến thư phòng xem sách, bên kia còn có một phòng xem phim nhỏ, hoặc là có thể đi bơi, có thể tập thể dục ...'

'Ồ, cám ơn bác Trần nhắc cháu!' Lâm Y cười, 'Vậy cháu đi đọc sách một lúc!' Nói rồi cô đứng dậy đi về phía cầu thang.

'Lâm tiểu thư!' Vừa định cất bước đi lên lầu thì giọng của Trần Thế lại vang lên sau lưng Lâm Y, cô vội dừng bước xoay lại nhìn ông. Trần Thế cười, 'Cám ơn cô, từ khi có cô, thiếu gia nhà chúng tôi tâm tình tốt hơn nhiều lắm!'

Lâm Y ngẩn người, cũng phải nha, cô nhớ lúc trước mặt Lãnh Nghị lúc nào cũng lanh như băng, cao ngạo xa cách lại khí thế bức nhân, hiện giờ ngẫm lại hình như không giống như, đương nhiên ... ít nhất là đối với cô không giống!

Nghĩ đến đây, Lâm Y cười nói: 'Bác Trần, vì sao trước đây tâm tình của Lãnh Nghị lại không tốt?'

Mắt Trần Thế nhẹ chớp lên, ông nhìn Lâm Y do dự một lúc sau mới nói tránh đi: 'Lâm tiểu thư, tôi xem thiếu gia từ nhỏ đến lớn, khi thiếu gia đến Trung Quốc, tôi liền đi theo ... Thiếu gia nhà chúng tôi thực ra là một người rất tốt rất thiện lương, tôi thấy ngài ấy thật lòng thích cô, cô phải đối xử tốt với thiếu gia mới được!'

Xem ra quản gia Trần Thế đối với nhà họ Lãnh là trung thành một mực, cũng giống như Lý Tân vậy! Lâm Y cười thản nhiên: 'Cháu sẽ, bác Trần cứ yên tâm!'

Trần Thế cười gật đầu: 'Lâm tiểu thư, cô đi đi!'

Đứng trước một dãy giá sách, Lâm Y nghiêm túc nhìn xem những đề mục, hy vọng tìm được một quyển sách thích hợp, nơi đây không có nhiều tiểu thuyết, phần lớn là sách liên quan đến kinh doanh, có nhiều quyển là sách hiếm, cuối cùng Lâm Y chọn một quyển, cầm đến bên bàn.

Vừa ngồi xuống Lâm Y đã nhìn thấy trên bàn sách có một mô hình quen thuộc, lại là cô bé mặc váy nhảy múa kia! Lâm Y thoáng ngẩn người, mắt vẫn dán vào mô hình đó, ngón tay thon dài vô thức đưa qua, cầm lấy tỉ mỉ nhìn xem ... mô hình được làm rất tinh xảo, trên gương mặt tròn tròn của cô bé có thể nhìn thấy nụ cười ngọt ngào cùng má lúm đồng tiền nho nhỏ ...

Thực nhìn không ra Lãnh Nghị người như vậy đối với mô hình cô gái nhỏ này lại chung tình như thế! Lâm Y cười, nhẹ nhàng đặt mô hình trở lại chỗ cũ. Mắt cô lại rơi vào một tờ báo đặt trên bàn, thuận tay cầm lên xem.

Tiêu đề lớn ở trang đầu, nơi dễ nhìn nhất lại là: "Bạn gái của thiếu chủ của LS quốc tế đã lộ diện", trái tim bắt đầu thắc thỏm phập phồng, Lãnh Nghị trước giờ làm việc không quá phô trương, chuyện riêng của cá nhân rất ít khi xuất hiện trên báo chí nhưng đối với hành động hôm qua của hắn, báo chí không thể nào không có chút động tĩnh gì.

Vì thế có tin này trên báo hôm nay cũng là chuyện bình thường! Lâm Y nhẹ cắn môi, cẩn thận xem ký, cũng may là không thêm bớt gì, chỉ theo sự thực mà viết, rằng thiếu chủ của LS quốc tế thừa nhận thân phận chính thức của bạn gái ...

Thầm thở phào một hơi, cô gập tờ báo lại, vô tình một tiêu đề đầy màu sắc đập vào mắt: "Dinh dưỡng mùa thu", là một bài báo viết về cách ẩm thực đúng cách, sóng mắt Lâm Y gợn lên, cô chăm chú xem một lượt ...

Đặt tờ báo xuống, Lâm Y lập tức quyết định, tối nay cô muốn đích thân nấu ăn cho Lãnh Nghị, tối hôm qua hắn không phải nói thích về nhà ăn cơm sao? Ừ, cho Nghị một ngạc nhiên mừng rỡ thôi! Cứ quyết định như vậy! ... Đáng tiếc là mình nấu ăn không giỏi, hay là cứ mua hai quyển sách dạy nấu ăn về nghiên cứu sau đó làm theo từng bước một, cứ theo hình ảnh trong sách mà làm, mình không tin là làm không được!

Nghĩ là làm, Lâm Y lập tức đứng dậy, cô đi nhà sách một chuyến sau đó lại đi siêu thị, khi tất cả đã mua xong, trở về nhà đã là bốn giờ chiều, dưới sự giúp đỡ của má Ngô, Lâm Y bắt đầu bận rộn trong bếp ...

Mà lúc này tại tầng hai, nơi phòng PR của LS quốc tế, A Lan vẻ mặt thần bí đi đến bên bàn của Trương Tiểu Mạn, nhìn cô nhỏ giọng nói: 'Tiểu Mạn, hôm nay Lâm Y không có đi làm nha ...'

'Sao cô biết?' Trương Tiểu Mạn chỉ liếc nhìn cô gái một cái.

'Sáng hôm nay Lãnh tổng đi làm một mình! Mãi đến giờ này Lâm tiểu thư vẫn không xuất hiện!'

'Vậy thì sao chứ?' Tiểu Mạn cũng không để ý nhiều, từ hôm qua khi Lãnh tổng công khai Lâm Y là bạn gái của mình, địa vị của cô trong phòng này đã được đề cao không ít, ngay cả vị tổ trưởng Hà kia nói chuyện với cô cũng khách sáo hơn nhiều!

'Haizz, nghe nói hôm qua Lãnh tổng mở cuộc họp khẩn xong liền mang Lâm tiểu thư rời đi ... Ừm, sáng hôm nay Lâm tiểu thư lại không có đi làm ...' Giọng A Lan vô cùng ái muội.

'Cô muốn nói gì đây?' Trương Tiểu Mạn không nhịn được trừng mắt nhìn cô, nghi hoặc hỏi, những người chung quanh cũng dừng lại công việc trên tay, vểnh tai lên nghe.

A Lan nhìn Tiểu Mạn cười: 'Tiểu Mạn, cô với Lâm tiểu thư thân nhau như vậy, thật sự không nghe được chút tin tức gì sao?'

'Tôi không biết cô đang nói gì!' Trương Tiểu Mạn bất mãn nói.

'Nghe nói Lâm tiểu thư mang thai rồi...' A Lan hạ giọng thật thấp nhưng rõ ràng tất cả mọi người ở đó đều nghe được, cô gái càng đắc ý, '... vì thế hôm qua Lãnh tổng mới khẩn cấp muốn tuyên bố cô ấy là bạn gái chính thức, là để cô ấy an tâm dưỡng thai...'

'Hả? ... Không thể nào!' Trương Tiểu Mạn chau mày, 'Nếu như mang thai, hôm đó bạn ấy còn uống nhiều rượu như vậy được sao?'

'Chính là như thế nên mới có tác dụng uy hiếp Lãnh tổng chứ!' Nãy giờ đứng bên cạnh nghe lỏm, Văn Di lúc này mới xen vào một câu, trên mặt cô mang theo nụ cười mỉa mai, 'Tôi nghe nói, bà nội của Lãnh tổng hạ lệnh, muốn ngài ấy trong năm nay phải sinh một đứa chắt cho bà, bằng không lập tức muốn ngài ấy kết hôn sinh con ... mà Lãnh tổng thì không muốn kết hôn cho nên, chỉ có thể sinh một đứa con ...'

A Lan làm ra vẻ bừng tỉnh: 'Cho nên đứa con trong bụng Lâm tiểu thư, đối với Lãnh tổng mà nói là rất quan trọng!'

Văn Di lại cười: 'Cho nên, bắt đầu từ bây giờ Lâm tiểu thư không đi làm cũng là rất bình thường, người ta phải sinh cho Lãnh tổng một đứa con riêng mà ...'

'Mọi người đừng suy đoán lung tung, chuyện này ... chuyện này sao có thể chứ!' Trương Tiểu Mạn áo não nói, 'Tôi thấy Lãnh tổng là thật lòng đối xử tốt với Lâm Y ... Từ ánh mắt của ngài ấy có thể nhìn ra được!'

'À, nếu thật lòng đối xử tốt, vậy thì kết hôn với cô ấy đi!' Văn Di nói, vẻ khinh khỉnh.

'Cô cứ chờ xem, hai người họ sẽ kết hôn thôi, chỉ là chưa đến lúc!' Tiểu Mạn không phục nói.

'Mang thai cũng đã mang thai rồi, muốn kết hôn thì cũng phải nhanh lên, chẳng lẽ còn đợi sinh con xong mới kết hôn sao?' Văn Di hừ lạnh một tiếng.

'Đang bàn tán gì đó?? Mọi người không cần công việc này nữa rồi phải không?' Không biết từ lúc nào Hà Khả đã xuất hiện sau lưng đám con gái đang xì xào bàn tán kia, sụ mặt quát lên một câu ...

Đám con gái lập tức tản mất ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.