Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 14




Chu Ninh Dạ phát hiện vấn đề này từ rất sớm.

Gần đây, cô bắt đầu chính thức xem chuyện này là một chuyện nghiêm trọng — Lâm Giang kiêng ăn!

“Anh không kiêng ăn.” Mỗi khi cô chỉ ra hành vi nào sai, hắn sẽ đứng đắn trần thuật lại những lời này.

Đúng, hắn không kiêng ăn, hắn chỉ không ăn rau xanh mà thôi. Không phải không thích, chỉ là đơn thuần không ăn. Hắn chỉ ăn thịt, có thịt hắn tuyệt đối sẽ không chạm vào rau dưa, so mới người ngoài, thực ra hắn cũng không quá kiêng ăn, như vậy hẳn là không tính kiêng ăn đi?

Được rồi, hắn không kiêng ăn, chỉ là cực độ kén ăn mà thôi.

Mỗi lần gắp rau xanh vào bát hắn, hắn sẽ không vui nhíu mày.“Vì sao lại bắt anh ăn cỏ?”

“Không phải cỏ, đó là cải làn.”

“Giống nhau.” Nó giống như cỏ a, đắng đắng, chát chát, có vị cỏ.

Cô muốn hắn ăn, hắn vẫn ăn, chẳng qua sẽ trừng mắt nhìn rau xanh trong bát hồi lâu, thẳng cho đến khi nuốt hết hạt cơm cuối cùng hắn mới cam nguyện giải quyết nó.

Cũng đúng, dù sao người cô nuôi là một con sói ăn thịt, không phải là nai, không thể hi vọng hắn sẽ ăn cỏ như động vật.

Ngay từ đầu cô không để ý lắm, sau này lại bắt đầu lo lắng về vấn đề sức khỏe, mới sửa lại cho đúng, nhưng thói quen ăn uống này, cô vẫn hy vọng nó sẽ trở thành hành vi tự phát, cô thật sự không muốn mỗi lần ăn cơm đều phải lặp lại y một đoạn đối thoại –

“Anh là sói, không phải thỏ.”

“Em biết mà.”

“Vậy vì sao phải ăn cái này?” Hắn trừng mắt nhìn cà rốt thái sợi trong bát.

“Không ai quy định chỉ có thỏ mới có thể ăn cà rốt.”

Có khi nhìn bộ dạng rất không muốn của hắn, cô thường thường sẽ mềm lòng, suy nghĩ lại, cô đổi thành cách khác, lợi dụ thủ đoạn.

“Lâm Giang, anh ăn một loại rau xanh, em sẽ đồng ý với anh một chuyện.”

“Thật vậy chăng?” Nhưng hắn có chuyện gì cần cô đồng ý?

“Như là……” Cô cố gắng ức chế mặt đỏ.“Lần trước anh cầm về, bị em tịch thu, đĩa CD……”

CD? Chính là Y Nỉ cho hắn, nói có thể tăng tiến tình thú vợ chồng, nói hắn học tập cho tốt một chút…… A, đúng rồi, mở đầu liền thấy một nam một nữ lõa thể ôm nhau lăn qua lăn lại hôn tới hôn lui sờ lên sờ xuống……

Có chút tư thế hắn chưa từng nghĩ qua, thoạt nhìn rất thú vị, hỏi Ninh Dạ có thể thử hay không, lại bị cô đánh một cái sau ót, tịch thu luôn cả CD.

Chu Ninh Dạ trốn trong phòng bếp cắt hoa quả mà xấu hổ, hai má nóng bừng, lúc trở lại bàn cơm, trợn tròn mắt vài giây mới lấy lại tinh thần.

Đậu, bắp cải, cà chua xào trứng, còn có súp lơ hắn ghét nhất đều biến mất sạch sẽ, ngay cả cọng hành cũng không còn!

“Anh vụng trộm đổ đi đúng không?” Ánh mắt chất vấn nhìn hắn.

“A –” Hắn há mồm, để cô thấy cọng súp lơ cuối cùng vừa nhét vào miệng còn chưa ăn.

“……” Người này thật ra là một đứa con nít đúng không? Em làm một chuyện tốt, cô giáo sẽ cho em một phiếu bé ngoan, gom được mười cái đổi một phần thưởng, có gì khác biệt với cậu nhóc ngây thơ đó?

Sau đó, cô phát hiện mỗi bữa cơm Lâm Giang chỉ ăn rau dưa!

Cô hy vọng có thể sửa được thói kén ăn của hắn, nhưng không muốn hắn ăn chay a!

Một con sói trọc đầu?! Truyền ra ngoài sẽ chọc người ta cười chết!

Sau đó, cô bắt đầu lo lắng hắn không đủ dinh dưỡng.

“Lâm Giang, anh có thể ăn chút thịt.” Bây giờ ngay cả thịt bò hắn yêu nhất cũng không dụ được hắn!

Đến cuối cùng, cô bất đắc dĩ nói:“Anh ăn một nửa thịt một nửa thức ăn khác, cái gì em cũng đều tùy anh!”

Ẩm thực phải cân đối, nhưng mà, hắn vẫn như cũ kén ăn. Lúc này đây, hắn vô cùng tinh tường ý thức được, tật xấu kén ăn này cả đời hắn đều không đổi được.

Bởi vì, món ngon chân chính hắn muốn ăn, tên là –

Chu Ninh Dạ.

HẾT !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.