Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 12




Gần đến tết, bình thường cứ khi đến giờ phút này sẽ nhận được không ít lời chúc mừng, những người quen bao nhiêu năm không liên lạc đều sẽ điện tới chúc mừng hỏi thăm.

Chu Ninh Dạ ngồi ở bên giường, có vẻ như đang nghĩ cái gì đó rất chăm chú, Lâm Giang không quấy rầy cô, đánh răng xong chuẩn bị đi ngủ, cô đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng nói: “Cởi quần áo.”

Người vốn đang ngáp, chớp mắt mắt liền sáng lên, trung khí mười phần trả lời: “Được!”

Tiếp theo, lấy tốc độ tiêu chuẩn hoàn toàn phù hợp để tham gia vào quân ngũ cởi sạch quần áo trên người, lên giường đánh về phía cô.

Chu Ninh Dạ bật cười, né tránh nụ hôn của sói.“Em không có ý đó.”

“À.” Thật đáng tiếc. Người nào đó rõ ràng cảm thấy thất vọng, biểu cảm trên mặt trước sau chênh lệch rất lớn, có thể so với tốc độ thay đổi cảm xúc của diễn viên rồi.

Cô làm bộ không thấy, đẩy đẩy hắn đứng dậy, mở cái bao đầu giường lấy ra bộ quần áo chỉnh tề, đo đo người hắn.“Thử mặc xem có vừa không.”

Hắn ngoan ngoãn đứng lên mặc quần áo, lại tự động xoay một vòng cho cô xem.

“Ừ, ánh mắt của em không sai.” Chu Ninh Dạ vừa lòng gật đầu. Người đàn ông của cô mà ăn diện lên, cũng sẽ đẹp đến làm cho người ta không rời mắt được.

“Vì sao lại mua quần áo mới?” Quần áo còn đủ mặc mà, hắn cũng không muốn ăn diện tuấn tú cho người khác xem, hắn thầm nghĩ chỉ mình Ninh Dạ một người thích là được rồi.

“Tuần sau em đi ăn đám cưới của đồng nghiệp, anh đi với em nha.”

“Là đám cưới của người đối xử với em rất tốt kia sao?”

“Ừ.”

“Được, chúng ta đi.”

Hắn muốn đi để nói với người ta — cám ơn cô đã chăm sóc Ninh Dạ nhà chúng tôi.

Chu Ninh Dạ giúp hắn cởi nút áo, thay quần áo mới, nở nụ cười nhẹ –

“Tốt lắm, bây giờ anh có thể phóng lên rồi.”

Thật lâu thật lâu trước kia, Ngưng Nguyệt mang hắn đi xem tân nương đội mũ phượng quan, cùng trượng phu bái đường thành thân, thật lâu thật lâu, một ngàn năm sau, Ninh Dạ nắm tay hắn đi xem người mặc váy lụa trắng bước vào giáo đường. Tục lệ kết hôn vô cùng khác nhau, nhưng cô dâu sẽ nắm lấy tay người kia cùng thề nguyện cả đời hạnh phúc, trải qua mấy ngàn năm đều giống nhau.

Cô dâu cố hết sức đem hoa vứt cho Ninh Dạ, cười hỏi cô, bao lâu mới đến phiên cô làm cô dâu?

Ninh Dạ không trả lời, chỉ cười cười quay đầu nắm lấy tay hắn.

Hắn biết được một điều từ Y Nỉ, Ninh Dạ tự nguyện chọn chi mệnh cô độc, mỗi một thế đều là cha mẹ mất sớm, bằng không thì bị cha mẹ vứt bỏ, mỗi một thế đều không có nhân duyên, cô đơn một người đi trên đời, lại cô đơn trở về, dùng phúc của mỗi một thế, đổi lấy nhân duyên gặp mặt hắn.

Vì hắn, cô tình nguyện không làm cô dâu, bỏ qua nụ cười xinh đẹp của cô dâu trước mắt –

Tham gia hôn lễ xong, Lâm Giang đột nhiên trở nên bề bộn nhiều việc.

Trước kia, chỉ cần tan làm liền về nhà, dường như hắn luôn đúng giờ tiến vào cửa, bây giờ, lại ba ngày thì hai ngày không thấy bóng dáng đâu, hỏi hắn hắn cũng chỉ trả lời qua loa là đi với đồng nghiệp.

Hắn muốn mở rộng mối quan hệ cũng không sai, cô cũng không thể hai mươi tư giờ dính lấy hắn, trước kia chỉ một lòng có cô, bây giờ hắn muốn kết giao bạn bè, làm cho cuộc sống phong phú một chút, Chu Ninh Dạ cũng lạc quan tán thành, chỉ là hắn nói ấp úng, biểu cảm chột dạ, rõ ràng chính là có quỷ.

Thực ra hắn là người không thể nói dối, nhất là nói dối cô, sẽ có cảm giác tội lỗi, nói sẽ lắp bắp.

Vậy rốt cuộc hắn đi đâu? Cho tới nay, hắn luôn thẳng thắn thành khẩn với cô, đột nhiên lại có bí mật, học được cách giấu diếm cô, không thể không thừa nhận, điều này làm cho cô có chút mất hứng.

“Lâm Giang, anh đi đâu, sao lại về trễ như vậy?” Trước khi hắn trả lời, cô nói trước: “Đừng có nói đi với đồng nghiệp, em biết anh không đi cùng bọn họ ra ngoài.”

Loại cớ này, một lần hai lần còn có thể, làm sao mỗi đêm đều cùng đồng nghiệp đi ra ngoài được, ngay cả ngày nghỉ cũng không tha?

Hôm nay giúp hắn đưa cơm trưa, đồng nghiệp nói, hắn đâu có chịu đi với chúng tôi đâu, Lâm Giang rất trung thực với cô, không mang theo cô thì sẽ không đi.

Nhưng gần đây lúc nào hắn cũng không thấy bóng người là sự thật, rốt cuộc hắn đang vội cái gì, thần bí đến không thể cho cô biết?

“Ưm, mệt mỏi quá, anh muốn ngủ.” Hắn trực tiếp trở mình, kéo chăn bông giả chết. Chỉ cần đáp không được, hắn sẽ dùng chiêu này trốn tránh của cô.

Có quỷ, thực sự có quỷ!

Lưu ý vết thương trên tay hắn, cô đang muốn hỏi, hắn đã vù vù ngủ rồi.

Cô suy nghĩ thật lâu, thế nào cũng nghĩ không ra, hắn rốt cuộc gạt cô làm gì, vì sao trên tay lại bị thương?

Đêm đó qua đi chưa được vài ngày, hắn nghỉ ngơi hứng thú hừng hực lôi kéo cô ra ngoài, hỏi hắn muốn đi đâu, hắn chỉ nói: “Đi rồi em sẽ biết!”

Hắn nhìn có vẻ vui lắm, miệng luôn luôn cười, cô cũng tùy hắn, không hỏi nữa.

Vòng vo một chuyến xe bus, lại đi bộ hơn mười phút, đáp án được công bố –

“Anh muốn mang em đến giáo đường?” Đây là chỗ đồng nghiệp cô lần trước kết hôn, mang cô tới nơi này làm cho hắn vui như vậy sao?

“Ừ.”

Đứng giữa giáo đường, hắn lấy một thứ trong túi ra, trực tiếp đeo vào ngón áp út của cô.

Cô kinh ngạc.

“Vừa khít.” Nắm năm ngón tay mảnh khảnh lên xem kỹ, hắn thực vừa lòng gật đầu, đưa ra một cái nhẫn khác. “Đến lượt em.”

Không có cầu hôn, không có mục sư làm chứng, càng không có khách mời chúc phúc, nhưng động tác hắn đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, so với cái gì đều thận trọng.

Hắn là loại người chưa bao giờ nói lời dễ nghe, những chuyện muốn làm, hắn đều dấu trong lòng.

Cô xúc động mỉm cười, đeo một cái nhẫn khác vào ngón tay hắn, sau đó nghe thấy hắn nghiêng người ở bên tai cô nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vợ à.”

Hắn chờ kêu một tiếng vợ này, rất lâu rồi.

Cô chớp mắt mấy cái, che giấu ẩm ướt trong mắt, dương dương tự đắc giơ tay phải.“Làm sao có thể có được cái này?”

Đừng nói là mượn Tôn Y Nỉ nha, bọn họ bây giờ đã nợ nần chồng chất.

“Anh đi làm việc vặt kiếm tiền mua.”

“Sao anh có thời gian – anh nói buổi tối, còn cả ngày nghỉ luôn chạy đi không thấy bóng dáng, là đi làm công?”

“Đúng rồi. Như là sáng sớm ra cảng cá hỗ trợ chuyển hàng, nhà ăn gần đây có việc cần hỗ trợ anh cũng sẽ đi, còn có một ít người muốn xem giờ, nửa đêm chuyển nhà, cái đó kiếm tiền tốt lắm, đáng tiếc không ai chuyển nhà mỗi ngày……” Nói xong lời cuối cùng, giọng nói hắn càng lúc càng nhỏ. “Vẫn là không có cách nào mua được nhẫn kim cương xinh đẹp như đồng nghiệp của em.” Trước mắt như vậy đã là cực hạn hắn có thể làm, vẫn rất uất ức cô.

Ngày đó nhìn đồng nghiệp cô đứng ở chỗ này, có danh phận, mọi người đều chúc phúc, đó là nguyện vọng duy nhất của mỗi cô gái, hắn hy vọng cô cũng có thể……

“Từ khi hôn lễ qua đi, anh đã muốn làm vậy?”

Hắn gãi gãi đầu, cười gượng.“Anh nghĩ, nguyệt lão không cho chúng ta nhân duyên, vậy thần linh ở Trung Quốc không được, chúng ta đành theo thần linh Tây phương thôi!”

“……” Người đầu cỏ phản đồ này!

Anh cho rằng đang mua đồ ăn ở chợ sao, mua nhầm hành có thể đi đổi lại tỏi?

Chu Ninh Dạ nhắm mắt. Đông Phương, Tây phương, Như Lai Phật Tổ, Jesus Christ, cùng các thần linh khác, người đàn ông của con không thông minh, nếu gây tội gì, xin người một mắt nhắm một mắt mở, tha thứ cho hắn – đứa nhỏ không hiểu chuyện, đương nhiên, trước mắt khẩn cầu người cho chúng con kiếp sau được nên duyên, ngàn vạn lần đừng ngăn cản không cho phép chúng con cùng nhau……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.