Nỗi Cô Đơn Của Các Số Nguyên Tố

Chương 1




Ở thôn Chiêm, phố Khởi Tình ngõ 44.

Cô nghĩ, đối với người dân xung quanh thì mọi người sống trong khu phố này cực kỳ quỷ dị!

Ngay từ đầu, nghe nói phòng số 54 trong ngõ nhỏ có chuyện kỳ lạ.

Nghe nói là yêu ma tác quái, từng có đạo sĩ đến lập đàn làm phép.

Càng về sau, âm khí càng nặng, những lời truyền miệng kỳ quái càng lan xa. Người ở khu phố này, nhẹ thì việc nhà không thuận, nặng thì táng gia bại sản, rối loạn tâm thần, vì thế người dân cứ đến rồi đi, ngày thường không ai dám tới gần, cả khu phố yên tĩnh lạnh lẽo, giống như không có ai ở.

Khu phố dính đầy mạng nhiện rất nhiều năm sau có một ngày, đột nhiên một cô gái hơn hai mươi xuân xanh đến đây bàn bạc cùng chủ nhà, mua một gian phòng ở ngõ 44.

Lúc đầu, người dân xung quanh đều rất tò mò và mong đợi, muốn xem thử cô gái trẻ tuổi này lá gan lớn đến đâu, thế mà có dũng khí đến ở ngỏ hẽm có quỷ trong truyền thuyết, đoán xem đến khi nào cô sẽ bị dọa bỏ trốn mất dạng.

Nhưng mà, gần mười năm trôi qua, sự thật chứng minh cô không chỉ có tài lực kinh người, ngay cả dũng khí cũng rất kinh người, chẳng những sống rất tốt, hơn nữa còn từ từ mua hết số phòng không ai thuê. Có lẽ là vật họp theo loài, có thể cũng một dạng quỷ, cô chủ nhà ma mị vẫn bình an vô sự cho khách thuê phòng của mình, đó không phải là chuyện mà người thường có thể làm được.

Trừ những điều đó ra, cô vẫn thường hay “nhặt” mấy con sơn dương lạc đường về, ngày qua ngày, ngõ 44 trong mắt người ngoài vẫn mê ly kì quỷ như cũ, không những không giảm bớt, mà dần dần còn có khuynh hướng “đâm chồi nảy lộc”……

Ra khỏi nhà ga, lên xe bus, xuống xe ở chỗ hai con đường giao nhau, đi bộ chừng 5 phút liền thấy bản chỉ đường đến phố Khởi Tình.

Lại đi vòng, tiến vào ngõ 44.

Người đàn ông tên là Lâm Giang im lặng đi theo sau cô, dọc theo đường đi trừ việc thay cô xách hành lí, xử lý vài việc vặt, cô có mở miệng thì hắn mới lên tiếng trả lời, còn phần lớn thời gian đều trầm mặc.

Không nói nhiều cũng tốt, tính cách cô vốn lạnh lùng, cũng không muốn người lưỡi uốn liên lục ở bên cạnh chọc phiền lòng.

Vừa mới đi vào ngõ 44, một cô gái xinh đẹp đi đến trước mặt cô, chào hỏi một tiếng.

“Hi, đi du lịch về rồi sao, chơi vui không?”

“Cũng không tệ, cám ơn.”

Quan hệ xã hội của cô thực ra rất thất bại, cho dù đã ở đây hơn ba năm, cô vẫn không thân thiết với những vị hàng xóm ở cùng ngõ 44, cùng lắm khi đi trên đường có gặp thì chào hỏi một tiếng thôi.

Cô và cô gái kia đi ngược hướng, lướt qua nhau. Đi qua nhà số 52, cửa sổ lầu hai bị người đẩy ra, khuôn mặt giống hệt cô gái ba mươi giây trước mới lướt qua cô dò đầu ra hỏi thăm.“Hi, đi du lịch về rồi sao, chơi vui không?”

Đây là…… cái quỷ gì vậy?

Cô bình tĩnh lặp lại lần thứ hai. “Cũng không tệ, cám ơn.”

Cô bỗng nghĩ đến điều gì đó, vội vàng quay lại nhìn người phía sau giải thích, để hắn khỏi bị dọa. “Hai cô ấy là chị em song sinh.”

Đại đa số người thấy một gương mặt giống nhau như đúc, lại ở phố Khởi Tình ngõ 44 thì đều chạy trối chết.

Hiển nhiên lời giải thích của cô là dư thừa, vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, đừng nói là kinh ngạc, ngay cả lông mày cũng chưa nhích lên một tí.

Lại đi về trước ba bước, cô theo bản năng giữ mái tóc dài của mình lại.

Rất lạ, mỗi lần cô đi đến trước cửa nhà số 54 nghe nói từng có người chết trong truyền thuyết này, sẽ luôn có một trận gió thổi qua.

“Không cần.” Lâm Giang luôn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, bàn tay vươn về phía cô, không hiểu muốn làm gì, lại ngừng lại.

“Hả?” Hắn nói với cô sao?

Hắn chỉ về phía trước mặt cô.“Bà bà hỏi, có muốn ăn nến nguyên bảo hay không.” Nhà bọn họ đang ăn tối, rất nhiệt tình lại hiếu khách.

Chu Ninh Dạ nhìn phía trước không có một bóng người, nhớ tới thảm án cả nhà đều bị giết làm chấn động toàn quốc một thời kia, không hiểu vì sao da đầu run run một trận.

“Có ai đâu?”

“Không cần.” Nến nguyên bảo không phải đồ ăn của hắn. Hắn cũng giúp cô từ chối.

“……” Mệt cô ban đầu còn lo hắn không quen, sợ hắn bị dọa……

“Vậy cậu……” Cô có một loại dự cảm không tốt.

“Cẩn thận kẻo giẫm.” Khi đối phương đưa ngọn nến tới, hắn đẩy ra, không ngờ lỡ tay làm nó rơi xuống. Cô đạp chân xuống, hắn không kịp giữ cô lại.

Toàn thân cô cứng đờ.

Tiến lên phía trước cũng không được, động cũng không được, cả người đành đứng thẳng bất động ở nơi đó.

Cô một chút cũng không muốn hỏi rốt cuộc cô giẫm phải cái gì!

Thần sắc hắn vẫn bình thường, khom người xuống giống như cầm lấy cái gì đó ném đi. “Trả lại cho bà. Cô ấy không thích, tránh ra.”

Bà không có ác ý, chỉ là rất thích cô, mỗi lần cô đi qua đều yêu thương sờ sờ tóc cô một chút, nhưng cô có vẻ sợ, cho nên bà cũng không dám làm gì hơn.

“Đúng…… Không hiểu nổi……” Cô ấp úng, không hiểu nên nói với ai.

Lần này bước tới một bước, cô có vẻ cực kỳ do dự.

Hắn kỳ quái liếc cô một cái. “Phía trước không có gì.” Cô đi đường rất kỳ lạ.

“……” Hắn nhìn có vẻ thích ứng còn tốt hơn cô.

Rất nhiều lúc Chu Ninh Dạ cảm thấy, cô là một trong số ít người bình thường ở khu phố này.

Nhưng mà bây giờ có hắn…… Đứng trước của nhà số 58, Chu Ninh Dạ thở dài. Chỉ sợ nhà của cô đã bị gạch tên ra khỏi đội ngũ người bình thường ít ỏi rồi.

Lấy chìa khóa mở cửa, cô để Lâm Giang đi tắm trước, còn mình thì sửa sang lại hành lý, đem quần áo bẩn quăng vào máy giặt, vừa nghĩ xem chút nữa dẫn hắn ra ngoài dùng cơm nên mua thêm thứ gì.

Hai ngày nay, cô chỉ mua tạm hai bộ quần áo trên đường cho hắn thay, trong nhà có hơn một người — tuy rằng không phải là người hoàn toàn, nhưng dù sao cũng không giống nuôi chó nuôi mèo, nên chuẩn bị những thứ không thể thiếu.

Nghĩ đến điều này, cô ngừng tay, mở ngăn kéo bàn đặt bên cửa sổ, lật sổ tiết kiệm tính sơ một chút, đến tháng sau lĩnh lương hẳn là không thành vấn đề.

Cốc cốc!

Cửa sổ bằng kính truyền đến hai tiếng vang nhỏ, cô quay đầu nhìn lại, một thân ảnh bận cái váy màu xanh nhạt xuất hiện bên cửa sổ.

“Hi, đi du lịch về rồi sao, chơi vui không?” Vô cùng không có tính sáng tạo ân cần hỏi thăm, lúc này chính là cô chủ nhà mê mị xinh đẹp.

“Cũng không tệ, cám ơn.” Lặp lại câu trả lời lần thứ ba.

“Có gì đặc biệt muốn chia sẻ không?” Chủ nhà mỉm cười như cũ, tinh thần luôn phấn chấn, giọng nói nhẹ nhàng.

“Chỉ sợ là không có.” Cô xin lỗi đáp lại.

“Phải không?” Chủ nhà nhún nhún vai, dường như không để ý cô lạnh nhạt, ánh mắt lướt qua phía sau cô. “Cô có một con thú cưng rất thú vị, chúc cô nuôi nó vui vẻ.”

Cô quay lại, thấy Lâm Giang đã tắm rửa xong đang đứng ở cửa phòng, dùng cái khăn cô đưa vây quanh bên hông, từng giọt nước trên mái tóc ngắn của hắn tí tách rơi xuống, dọc theo ngực đang phập phồng lăn xuống thắt lưng, để lộ đường cong vô cùng hoàn mỹ trong không khí, hoàn toàn là hương vị đàn ông, đủ để cho bất kỳ thục nữ cơ khát nào cũng liều lĩnh xông lên.

Cô biết một màn này dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến cái gì, nhưng bất luận liên tưởng thế nào, cũng sẽ không thể nghĩ đến những từ như “thú cưng” hay là “nuôi’’.

Quên đi, chủ nhà của cô vốn không phải là nhân vật đơn giản, nhìn ra điều gì cũng không ngoài ý muốn của cô.

Cô thuận tay lấy cái khăn lông khác đi về phía hắn, chà lau mái tóc còn ướt nước kia. Lau hai cái, cô chợt dừng động tác, sực nhớ tới, cô ở lầu hai……

“Sao vậy?” Lâm Giang không hiểu, con ngươi sâu thẳm nhìn cô.

Cô ngốc ngốc quay đầu lại, bên cửa sổ không còn thấy thân ảnh của cô chủ nhà, xuyên qua cửa sổ đang được mở rộng, cô mơ hồ nhìn thấy người vừa nói chuyện với mình một giây trước đang ngồi xổm đầu ngõ chơi với mấy con chó hoang mới nhặt về, mái tóc đen dài quá thắt lưng bay nhẹ trong gió. Có thể mặc một bộ váy màu xanh thiên thu phiêu dật xuất trần như thế, cô nghĩ không ra người thứ hai……

“Không có gì.” Cô ho nhẹ, khuôn mặt khôi phục lại vẻ bình thường, bình tĩnh đưa khăn lông cho hắn.“Mặc quần áo vào đi, chờ tôi tắm xong chúng ta có thể ra ngoài ăn cơm.”

Một lát sau, cửa phòng tắm đã đóng lại lại được mở ra lần nữa –

“Còn có, quy định đầu tiên, nếu tôi thấy đường đi không có vật cản gì, anh có thể đi bình thường.”

Sau đó, Chu Ninh Dạ theo kế hoạch sớm lập ra, đến khu mua sắm chọn mua đồ dùng hàng ngày cho hắn. Mặc cái gì, dùng cái gì hắn cũng không có ý kiến, dọc theo đường đi chỉ lặng im theo sau cô, cầm giúp cô giỏ mua sắm.

Rời khỏi trung tâm mua sắm, đi trên vỉa hè, cô đang nghĩ xem bữa tối nên ăn gì thì để ý hắn vẫn chưa theo kịp, quay lại lại thấy hắn đang nhìn chằm chằm một hướng khác của con đường đến xuất thần.

Hắn đang nhìn cái gì? Quảng cáo phim sao? Hay là quán bán bỏng ngô bên cạnh?

“Anh muốn xem phim sao? Hay là ăn bỏng ngô?”

Hắn thu tầm mắt.“Xem……phim?” Cái đó…… có thể ăn?

“Chính là –” Bộ dáng của hắn giống như chưa từng sống ở niên đại này.

Chu Ninh Dạ tính lại tiền mang theo khi ra ngoài, trừ tiền mua sắm còn thừa một ít, hẳn là còn đủ.

“Được rồi, chúng ta đi xem phim.”

Cô mua bỏng ngô, để hắn đứng bên biển quảng cáo chọn phim xem.

Xem xong phim đi ra khỏi rạp chiếu, hắn thoạt nhìn càng trầm mặc.

Không phải loại an tĩnh giống ngày thường, mà là cảm xúc tụt xuống. Đừng hỏi cô vì sao, cô chỉ theo bản năng cảm nhận được cảm xúc của hắn biến đổi.

“Làm sao vậy?”

“Quá ngắn.” Tiếng nói nhỏ dường như không thể nghe thấy.

Cô hiểu rất nhanh, hắn chỉ hạnh phúc của nam nữ nhân vật chính, quá ngắn.

“Anh hiểu không?”

“Một chút.” Không hiểu hoàn toàn, nhưng có thể lý giải một ít.

“Cũng đúng.” Lần đầu tiên xem phim nước ngoài, mặc dù có phụ đề tiếng Trung, nhưng cũng không thể hiểu hết những gì bộ phim muốn truyền tải.

“Đợi tuần sau tôi nghỉ, lại đến xem lần nữa, xem cho đến khi anh hiểu hết mới thôi, chúng ta bàn sau nhé.”

Hắn hơi nhếch môi, không rõ lắm, nhưng dường như hơi vui vẻ.

“Đi, phía trước có chợ đêm, chúng ta đi ăn chút gì đó.” Tay cô vươn ra sau, nắm lấy tay hắn. Hắn luôn đứng ở phía sau bên phải của cô, cô từ từ mới hiểu, đó là một loại tư thế bảo vệ.

Hắn có chút giật mình, trợn to mắt nhìn cái tay bị nắm.

Kiên định kéo hắn lại bên cạnh, cô cười nhẹ giải thích: “Nhiều người lắm, nắm tay sẽ không bị lạc.”

Hắn hoảng hốt, chân tay luống cuống nhìn cô.

Chu Ninh Dạ kéo hắn hòa vào đám đông trong chợ đêm. Có mấy lần, bàn tay dường như sắp bị đám người tách ra, rồi sau đó, cô cảm nhận được năm ngón tay bị một lực cực kiên định nắm chặt, dù đám đông chật chội, lúc quay đầu, chỉ cần liếc mắt một cái cô liền thấy hắn.

Cô đưa rất nhiều thứ hắn chưa từng nghe qua tên, cũng chưa từng ăn qua, nhiều đến nỗi hắn không thể nhớ được tên của những loại đồ ăn kỳ quái đó. Nhưng cô đưa, hắn liền ăn, giống như đã tập thành thói quen rất nhiều năm ăn ý không tiếng động.

Cách giờ tan làm một tiếng, bảng số liệu dự tính sản phẩm mới của công ty làm khoảng nửa giờ nữa là xong.

Có một đồng nghiệp đến phòng trà pha tách cà phê, hỏi cô: “Muốn dùng một ly không?”

“Không, cám ơn.” Chu Ninh Dạ đầu cũng không nâng, tập trung làm việc.

Cà phê đối với thành viên phòng kế hoạch có thể nói là ẩm phẩm thiết yếu, nhưng đối với thân thể cô, cô không nên uống cà phê, ý tốt cảm ơn nhưng không thể nhận.

Đồng nghiệp còn nói cái gì đó, nhưng cô không nghe vào tai, khi làm việc cô luôn tập trung cao độ, hoàn toàn không chú ý tới những việc khác.

“Cần giúp không?” Một đồng nghiệp khác hỏi.

Bảng số liệu này rất phức tạp, những thành viên khác của phòng kế hoạch còn phải dựa vào những con số này để nghiên cứu phương châm tiêu thụ. Quản lý rất coi trọng những số liệu này, còn nói rõ bọn họ phải làm việc với nhau.

“Không cần.” Lúc này, ngay cả mắt cô cũng chưa nâng.

Người đồng nghiệp có ý tốt nhưng lại bị từ chối, đối diện với gương mặt lạnh lùng vạn năm không đổi kia, hậm hực hờn dỗi bỏ đi.

Một lúc sau, khi hoàn thành xong bảng số liệu cuối cùng, Chu Ninh Dạ xoa bóp gáy, cầm lấy cốc nước không tới phòng trà.

“Cậu chưa thấy cô ta kiêu ngạo như thế nào đâu, khinh thường không thèm để người khác giúp đỡ, rất xem thường người khác.”

“Năng lực mạnh thì giỏi lắm sao? Cuối cùng vẫn bị giáng cấp, không phải sao ?”

“Đúng rồi, thật không biết cô ta kiêu căng cái gì……”

“Nói đi phải nói lại, nếu cô ta thật sự làm quản lý, bảo tôi làm việc dưới trướng cô ta, tôi thà từ chức còn hơn!”

Cuộc đối thoại ở bên trong, một chữ cũng không lọt khỏi tai cô.

Chu Ninh Dạ dừng bước, xoay người trở về, không muốn để mọi người xấu hổ.

Trong lòng cô biết rõ, bản thân mình chính là đối tượng bàn luận của mọi người.

Cao ngạo, lạnh lùng, khó ở chung…… Những từ hình dung tương tự cô đã nghe qua nhiều lắm, thông qua những bình luận đó, cô mới biết được thì ra mình là vậy trong mắt người khác.

Cô trở lại chỗ ngồi, nhìn chằm chằm cốc nước không mà ngẩn người.

Không ngoài ý muốn cũng không u buồn, cô biết tính tình của mình vốn lãnh đạm, một người một mình, cô đã sớm không còn hi vọng có ai đó có thể hiểu cô, quan tâm cô, làm bạn với cô –

Trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt.

Cô không ngờ mình sẽ nghĩ tới Lâm Giang, người đàn ông đặc biệt kia.

Cuộc sống có hơn một người, cảm giác cũng không tệ.

Ít nhất lúc ra ngoài dùng cơm không cần một mình chiếm cả một cái bàn thật to, lúc chọn xong thực đơn từ quầy tính tiền trở về, vị trí đã chọn lại bị người khách khác chiếm mất; Có khi nhìn thấy đồ ăn mình thích, không cần lo từng đó rất nhiều, một người ăn không hết, hắn sẽ phụ trách đem những đồ ăn còn lại ăn sạch. Ban đêm vẫn luôn cảm thấy phòng ở rất yên tĩnh, có hơn một người đi lại hoạt động, khoảng không trống rỗng như sống động hẳn lên, ít nhất cô biết mình không chỉ có một mình.

Hắn là một người bạn tốt, cô tin.

Lúc cô muốn an tĩnh, hắn sẽ không quấy rầy cô, có khi thậm chí cả ngày còn không nói một câu, đó là thói quen trường kỳ của người cô đơn, quên mất bên cạnh còn có người, cứ ngỡ không ai nói chuyện cùng.

Phục hồi tinh thần mới phát hiện mình đã ngẩn người một hồi lâu.

Lần đầu tiên cô ngẩn người lúc đang làm việc, chỉ đơn giản là vì cô nhớ tới hắn.

Hắn ở nhà một mình, chắc là không có vấn đề gì?

Hắn nhìn giống như trẻ sơ sinh, thế giới này rất xa lạ với hắn. Buổi sáng trước khi cô đi làm còn lặp đi lặp lại cách dùng lò vi sóng, muốn hắn xác nhận ở nhà một mình thực sự không thành vấn đề.

“Chờ cô, trở về.” Buổi sáng trước khi đi, hắn nói với cô như vậy.

Vốn hắn muốn đi cùng, nhưng cô nói: “Không được, phải ngoan ngoãn ở nhà chờ.”

Vì thế hắn ngốc ngốc dừng bước, đứng ở cửa nhìn cô rời đi.

Chờ cô, trở về.

Lần đầu tiên có người nói với cô những lời này, chờ cô về nhà. Lần đầu tiên, cô cảm thấy tan làm là chuyện đáng mong chờ như vậy, khó trách đồng nghiệp vừa đến giờ tan làm tâm tình đều vô cùng phấn khởi.

Về nhà –

Tinh tế lưỡng lự thưởng thức hai chữ này, tâm, chậm rãi bay lên.

Xế chiều khi trở về, hắn vẫn đứng ở chỗ cũ, chờ cô.

Cô nắm tay hắn, cùng vào nhà.

Lúc chuẩn bị bữa tối cô mới phát hiện phần cơm trưa đặt trong lò vi sóng cô chuẩn bị cho hắn, hắn vẫn không hề động tới. Hỏi hắn, hắn hoảng hốt suy nghĩ một chút.“…… Quên mất.”

Quên mất? Ngay cả ăn cũng có thể quên?

Qua mấy ngày, hai chị em sinh đôi nhà số 52 nói cho cô biết, mỗi ngày khi cô đi làm, hắn liền đứng ở nơi đó không nhúc nhích, luôn luôn đợi đến khi cô về.

Vào một buổi tối, nửa đêm cô tỉnh lại, xuống giường đi uống nước. Mở cửa phòng ra, một vật thể không biết tên đổ ập xuống, thiếu chút cô giẫm lên.

Định thần nhìn lại, là hắn, hắn trong bộ dạng sói, nằm sấp ở trước phòng cô.

Mỗi đêm hắn đều làm vậy sao?

Ngày đầu tiên về nhà cô đã sắp xếp lại phòng khách bên cạnh, trải chăn, làm tất cả để giúp hắn có thể ngủ ngon.

Ánh mắt hắn nhìn cô, một chút cũng không xa lạ, nhưng cô vẫn ra vẻ không hiểu đóng cửa phòng lại trước cái nhìn chăm chú của hắn.

Trong phòng cô không có sofa cho hắn ngủ.

Cô không cho hắn vào, hắn sẽ không vào, mỗi một câu của cô hắn đều không làm trái, nhưng hắn cũng rất cố chấp, không phải cô không biết, chẳng qua là tiềm thức không muốn suy nghĩ về chuyện đó mà thôi.

Cô ngồi xuống, khẽ vuốt bộ lông sói mềm mại, hắn ngẩng đầu, dùng cặp mắt đen láy sâu thẳm, không tiếng động nhìn cô.

Không thể nói rõ vì sao, đáy mắt của hắn lại có một tia cảm xúc không biết tên, mang theo nỗi bi thương không rõ. Cô không hiểu lắm, nhưng từng đó cũng đủ cho cô mềm lòng, mỗi khi hắn để lộ ánh mắt như vậy, cô sẽ không thể kháng cự mà thỏa hiệp.

“Về phòng mang gối đến đây.”

Hắn nhảy dựng lên, chạy đến cửa phòng, dường như cô có thể cảm nhận được hắn vui vẻ muốn vẫy đuôi.

Chốc lát sau, hắn ngậm gối đi vào phòng, dừng lại bên giường, buông gối, nằm sấp xuống, thỏa mãn nghiêng đầu, điều chỉnh góc độ có thể nhìn thấy cô, muốn ngủ.

Cô tiến lên, cầm cái gối ném lên giường, xốc chăn lên, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.“Ngủ nơi này.”

Đọc ra được tia kinh ngạc trong mắt hắn, cô cười cười bổ sung:“Mùa đông rất lạnh, không nên ngủ dưới đất. Với lại, có anh ở bên cạnh, hẳn là có thể sưởi ấm cho tôi? Đúng rồi, anh ngủ có hay nói mớ không?”

Nó lắc đầu.

“Có cũng không sao, đừng cắn tôi là được, không thành vấn đề?”

Không có.

Như vậy, có thể sao?

Hắn chần chờ một chút, thong thả nhảy lên giường, cuộn tròn nằm bên cạnh cô.

Cô sờ sờ bộ lông trắng của hắn.“Trễ rồi, chúc anh ngủ ngon.”

Cô kéo chăn lên, ngủ.

Hắn suy nghĩ một hồi lâu, thong thả kề sát lại gần cô, như cô nói, hắn dùng bộ lông dầy của mình sưởi ấm cho cô, để cô có thể ngủ ngon.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.