Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 45: Bỏ không được




Sau một lát, Thương Y chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn liền lập tức nheo đôi mắt hoa đào lại, nói: “Linh nhi, vừa tỉnh lại có thể nhìn thấy ngươi ngay, thật cao hứng!” Thương Y vừa nói vừa bắt lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, ôm vào trong ngực.

“Khụ!” Sở Lăng Thiên ho khan một tiếng, gỡ tay Thương Y ra, đặt tay của chính mình vào trong tay Thương Y, nói: “Ít nói, ít động đậy đi! Không có Ngọc Hoàng Đơn của ta thì ngươi vẫn còn hôn mê.”

Thương Y ghét bỏ đẩy tay Sở Lăng Thiên ra, vẻ mặt lo lắng, nói: “Ôi, ta tra nông nỗi này, ai sẽ bảo vệ Linh nhi đây? Tiểu Thiên Thiên, Linh nhi liền giao phó cho ngươi!”

“Khỏi cần ngươi giao phó!” Thấy Thương Y hình như chưa rõ tình hình lắm, Sở Lăng Thiên nói: “Bảo vệ Linh nhi là trách nhiệm của ta, ngươi không phải lo lắng, nghỉ ngơi cho tốt, Thanh Y đã đi lấy Thánh Tuyết Đơn, ngươi cần phải kiên trì!”

“Linh nhi thật sự là quá tốt…” Thương Y cố hết sức giơ khoé miệng lên, “Ta thật mỏi mệt, buồn ngủ, Tiểu Thiên Thiên, Linh nhi giao cho ngươi…”

Sợ Gia Cát Linh Ẩn lo lắng, Sở Lăng Thiên nói: “Tình hình trước mắt của hắn ta nên ít cử động, hôn mê khí huyết lưu động sẽ giảm bớt, có ích đối với bệnh tình của hắn, thuốc vừa mới uống có thể bảo vệ kinh mạch của hắn trong thời gian ngắn, chỉ cần Thanh Y có thể trở về kịp thời, sẽ không có chuyện xảy ra.”

“Nhưng mà…” Gia Cát Linh Ẩn vẫn còn vô cùng lo lắng.

“Lo lắng có người tới tìm trả thù?” Sở Lăng Thiên cười cười: “Yên tâm đi, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở đây cho đến khi Thương Y khỏi hẳn!”

“Hả?” Gia Cát Linh Ẩn há to miệng, ngây ngốc nhìn Sở Lăng Thiên: “Thật ra, Điện hạ có thể mang Thương Y về vương phủ để chăm sóc. Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt, Thương Y ở đó nhất định là an toàn.”

“Vậy nàng cùng theo ta đến vương phủ.” Sở Lăng Thiên nhếch môi, nói: “Hiện tại, không nên di chuyển Thương Y, hơn nữa ta biết nàng cũng muốn tự mình chăm sóc hắn, nếu nàng cùng ta đến vương phủ ở, ta sẽ đồng ý.”

Gia Cát Linh Ẩn liếc trắng mắt: “Vẫn nên ở lại đây đi.”

Tối đó, Thương Y chiếm giường của Gia Cát Linh Ẩn, Gia Cát Linh Ẩn đành phải nằm chung giường với Mộc Tê. Sở Lăng Thiên thì ngủ trên trường kỷ.

Đồ ăn sáng ngày hôm sau chưa từng được phong phú như vậy: vịt xé tổ yến, cháo gà tổ yến, sủi cảo gạch cua, bò nấu măng mùa đông, chả giò hoàng kim… Nhìn đến nỗi ánh mắt của Mộc Tê và Nguyệt Lan đều cứng đờ, “Tiểu thư, cái này… không có độc chứ?” Ngọc Lan khó tin, hỏi: “Có thể đã cầm lầm hay không?”

“Ta đã xác nhận qua, chính là của Trục Nguyệt Hiên, không lầm đâu!”

“Đây là bởi vì tiểu thư các người, ngày hôm qua được Hoàng thượng sắc phong Bình Dương Huyền Quân!” Sở Lăng Thiên cười nói.

“Hả!” Một Tê cùng Nguyệt Lan giật mình nhìn Gia Cát Linh Ẩn, quỳ xuống ngay tức khắc, cùng hô lên: “Tham kiến Huyền Quân, Huyền Quân vạn phúc!”

“Đứng lên đi, hai nha đầu các người cũng cười nhạo ta!”

Mộc Tê cùng Nguyệt Lan xới cơm xong thì ngồi xuống ăn như thường ngày, nhưng nhìn đến Sở Lăng Thiên thì lại đồng loạt đứng lên. Thường ngày, Gia Cát Linh Ẩn không xem các nàng như nô tỳ, mời các nàng cùng nhau ăn cơm, nhưng trước mặt người ngoài không thể mất pháp tắc.

“Ngồi xuống đi.” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, giải thích với Sở Lăng Thiên: “Chúng ta đều cùng ăn với nhau.”

“Ừ.” Sở Lăng Thiên gật đầu: “Mau ngồi đi, không thể bởi vì ta mà phá huỷ quy củ của Trục Nguyệt Hiên.” Sở Lăng Thiên nhìn nhìn Kinh Phong: “Ngươi cũng cùng ăn chứ?”

Kinh Phong gật đầu.

“Ngồi xuống đi.” Sở Lăng Thiên nói.

Mộc Tê cùng Nguyệt Lan ngồi xuống, Nguyệt Lan lặng lẽ nói với Mộc Tê: “Không phải nói Thất vương gia là Vương gia mặt lạnh sao? Sao lại thấy nói chuyện rất tốt mà?”

Mộc Tê liếc Nguyệt Lan trắng mắt, khẽ nói: “Đó là bởi vì ở trước mặt tiểu thư của chúng ta.”

Nguyệt Lan nghe xong, cười cười thâm ý, trong lòng âm thầm kêu: Tiểu thư rất giỏi! Tiểu thư cố lên!

Có Sở Lăng Thiên ở đây, hai nha hoàn và Kinh Phong dùng bữa ít nhiều cũng câu nệ.

Sở Lăng Thiên ở trong vương phủ đều là một đám nha hoàn hầu hạ hắn dùng bữa, hơn nữa, vì tính cách lãnh đạm của hắn, bọn nha hoàn đều không nói một lời, nhìn hắn ăn xong, cho nên, cho tới bây giờ đều yên lặng ăn. Sở Lăng Thiên nghĩ, sau này trở đi để cho mọi người cùng nhau ăn cơm, có thể cũng rất náo nhiệt hay không?

Sở Lăng Thiên ngẩng đầu, nhìn thấy trên mặt Gia Cát Linh Ẩn dính một hột cơm, thế là vươn tay, tự nhiên lấy xuống giúp Gia Cát Linh Ẩn. Gia Cát Linh Ẩn lập tức sửng sốt, thân mình không khỏi thẳng đứng lên, cứng ngắc như gỗ.

Hai nha hoàn cùng Kinh Phong cũng ngẩn người, vẫn là Kinh Phong phản ứng trước, nói: “Ta no rồi.” Sau đó yên lặng rời khỏi bàn ăn.

“Chúng tôi cũng no rồi!” Mộc Tê huých Nguyệt Lan.

Nguyệt Lan gật gật đầu: “No rồi no rồi!”

Dứt lời, hai nha hoàn chạy ra sân giống như trốn.

Gia Cát Linh Ẩn mất tự nhiên, xoay người đứng lên, nói: “Ta cũng no rồi.” Sở Lăng Thiên tự cầm lấy chén của Gia Cát Linh Ẩn, múc một chén cháo, đưa tới trước mặt Gia Cát Linh Ẩn, rồi gắp một cái sủi cảo bỏ vào trong chén, nói: “Ăn thêm một chút nữa!”

Gia Cát Linh Ẩn đành phải ngồi xuống, lùa vài miếng cơm trong chén, sau đó gắp sủi cảo lên, một ngụm nhét vào miệng, mặt giống như là cái bánh bao.

Nguyệt Lan bịt mắt lại, không đành lòng nhìn bộ dáng của Gia Cát Linh Ẩn, nhịn không được, giậm chân nói: “Tiểu thư, chú ý hình tượng, chú ý hình tượng!”

“Thật ra bộ dáng hiện giờ của tiểu thư rất đáng yêu mà.” Mộc Tê có chút phiền muộn, nói: “Nếu tiểu thư vẫn luôn vui vẻ giống như lúc này đây thì thật tốt!”

Cơm nước xong, Gia Cát Linh Ẩn phân phó Mộc Tê đến đạo quán ở thành đông tìm một vị Linh giới đại sư. Linh giới đại sư là một cao nhân hàng yêu phục ma có tiếng, trong nhà dân chúng có cái gì kỳ dị đều tìm ông ta đến làm phép. Tuy rằng Mộc Tê không biết Gia Cát Linh Ẩn tìm Linh giới đại sư có dụng ý gì, nhưng vẫn vâng lời đi. Sở Lăng Thiên nhìn theo bóng dáng của Mộc Tê, không khỏi nhíu nhíu mày.

Mộc Tê đi rồi, Sở Lăng Thiên thấy Gia Cát Linh Ẩn đứng một mình ở trong sân, liền đi qua, nói với Gia Cát Linh Ẩn: “Linh nhi, Mộc Tê có võ công.”

“Bây giờ người mới nhận ra?” Gia Cát Linh Ẩn cười cười, nói.

“Nàng đã biết từ lâu? Nàng ta từng nói với nàng?”

Gia Cát Linh Ẩn lắc đầu, nói: “Có lẽ nàng ta có nỗi khổ tâm của mình.” Mộc Tê không nói, Gia Cát Linh Ẩn sẽ không hỏi.

“Tóm lại nàng phải cẩn thận.”

“Vâng.”

Như Sở Lăng Thiên dự đoán, ngày hôm sau, người tới phủ Thừa tướng cầu thân nối liền không dứt, đều là tới vì Tam tiểu thư Gia Cát Linh Ẩn. Lần này, ngược lại Gia Cát Chiêm nói được thì làm được, không để cho bất cứ người cầu thân nào vào cửa. Đại phu nhân và Tứ di nương đứng ở trong viện, nhìn thấy hàng hàng lớp lớp người ở bên ngoài thì thèm muốn, trong mắt lộ vẻ ghen tỵ.

Một thứ nữ mà lại nổi trội lấn át cả đích nữ, Đại phu nhân vò chặt khăn tay, may mắn còn có Như Phong. Nhớ tới Như Phong, Đại phu nhân bỗng nhiên có một chút bất an.

Cùng là thứ nữ, vì sao chênh lệch lớn như vậy? Tứ di nương âm thầm nhìn về phía Trục Nguyệt Hiên. Tam di nương, nữ nhi này của ngươi còn hơn cả ngươi, chỉ có hơn chứ không kém a, thật sự là rất khó giải quyết mà.

“Tứ di nương, bên ngoài có người tìm bà.” Một người gia nô đi tới, nói với Tứ di nương.

“Tìm ta?” Tứ di nương ngẩn người, đi đến cửa chính của phủ Thừa tướng, nhìn thấy một người đàn ông trung niên quần áo cũ nát đang nôn nóng bước tới lui ở ngoài cửa: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”

Nghe thấy giọng nói của Tứ di nương, người đàn ông lập tức nghênh đón, cười hì hì nói: “Muội muội, gần đây vận may của đại ca không tốt, lấy chút ngân lượng cho ta tiêu đi.” Người này chính là đại ca Lâm Hải của Tứ di nương.

Tứ di nương nhíu nhíu mày, tức giận nói: “Sao huynh tìm tới đây? Lâm gia đều bị huynh làm cho tán gia bại sản! Lần trước không phải đã cho huynh một trăm lượng? Huynh đã cam đoan không đánh bạc nữa mà.”

“Muội muội, ta cam đoan, xong nợ cờ bạc này thì sẽ không đánh bạc nữa. Những người đó nói nếu hôm nay ta không trả hết nợ thì sẽ chém chết ta. Muội muội, dù sao thì không thể thấy chết mà không cứu chứ.”

“Làm sao ta có nhiều ngân lượng như vậy, hay là huynh nghĩ cách khác đi.”

“Lâm Tuyết, ngươi lừa ai vậy? Đường đường là Tứ di nương của phủ Thừa tướng mà một trăm lượng bạc cũng không có? Nếu ngươi không cho ta, ta ở ngay tại đây không đi, chờ thừa tướng gia trở về.” Lâm Hải vô lại nó: “Để cho tất cả mọi người của phủ Thừa tướng biết ngươi có một đại ca là dân cờ bạc!”

“Thật sự là tức chết ta.” Tứ di nương giậm giậm chân nói: “Huynh chờ đó, ta đi lấy ngân phiếu.”

Rất nhanh, Tứ di nương cầm ngân phiếu trở lại. Lâm Hải tiến lên, nhanh chóng giật lấy ngân phiếu, cười hì hì nhét vào trong ngực, nói: “Đa tạ muội muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.