Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 40




Editor: Linh.

Đến mừng năm mới, vì Dương Nghi còn đang trong cữ nên tất cả công việc đành phải phiền toái lão thái thái quan tâm. Hai vợ chồng có chút băn khoăn, lão thái thái lại nói: “Chuyện này thì có cái gì? Mọi việc đều giao cho quản sự và người làm đi xử lí, ta chỉ nhận lấy tổng kết, đáng để các ngươi như vậy?”

Đây là cái tết âm lịch đầu tiên của Đồng gia ở Khâm Châu, Dương Nghi đang trong cữ. May nhờ có lão thái thái trông nom, hơn nữa miệng người cũng đơn giản, năm này trôi qua cũng có tư vị.

Bởi vì tiểu gia hỏa cực kì dính cha nương cho nên Dương Nghi liền thuận thế giữ đứa nhỏ bên người. Bà vú thì an trí cho bọn họ ở phòng cách vách, lúc uống sữa để bà vú cho ăn, ngủ hay gì đó đều là dỗ ngủ đặt ở bên người. Về chuyện Đại Bảo, Dương Nghi không nói mọi chuyện đều tự bản thân xử lí, nhưng mọi chuyện đều phải hỏi đến. Cục cưng bảo bối chính nàng đau khổ cay đắng sinh ra, tự nhiên là chăm sóc cẩn thận, huống hồ nàng cũng không muốn xuất hiện tình huống đứa nhỏ thân cận với bà vú hơn cả mẹ ruột là nàng. Cho nên bà vú ở Đồng phủ trừ cho đứa nhỏ ăn chút sữa, cơ bản là không có việc gì làm, thanh nhàn hơn không biết bao nhiêu lần so với bà vú nhà khác.

Dù tỉ mỉ thế nào thì Dương Nhi cũng là một sản phụ, cho nên chuyện chăm sóc đứa nhỏ một phần rơi lên người Nhị gia. Trừ đêm sinh con đó, còn lại Nhị gia cũng chưa từng cùng Dương Nghi chia phòng ngủ.

Đối với việc phu nhân nhà mình trong thời gian ở cữ, lão gia không tuân thủ quy củ cùng phòng, tuy rằng không thể làm cái gì, chút không hợp lẽ thường này, bọn người làm cũng rất có ánh mắt làm như không thấy. Không thấy lão thái thái cũng không nói gì à, làm người làm như bọn họ quan tâm chuyện này làm cái gì?

Thật ra bọn người làm cũng rất buồn bực, bà bà như lão thái thái cũng không khỏi quá tốt đấy chứ. Lúc phu nhân có thai chưa cho lão gia một hai nha hoàn thông phòng, ở cữ, lão gia còn cùng phu nhân cùng giường chung gối, cũng không thấy lão thái thái nói một câu.

Chính là bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng hoặc là về nhà cùng trượng phu hoặc nương tử nói thầm một hai, đừng quên, dù nói thế nào lão gia phu nhân vẫn là áo cơm cha mẹ của bọn hắn mà, nào có ai nghị luận về áo cơm cha mẹ? Cũng không phải là muốn chết.

Nhưng bọn họ nào đâu biết rằng lão thái thái là hiểu rõ, như lúc trước bà nói, nam nhân muốn nạp thiếp thì dù mười đầu trâu cũng không kéo lại được. Nếu không muốn, bà cần gì phải gấp gáp làm người xấu? Bây giờ bà thấy cuộc sống của con trai trôi qua rất tốt, con dâu lại vừa giúp Đồng gia sinh một đứa bé mập mạp, bà đối với cháu trai thông minh rất vừa lòng, tự nhiên là yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhìn Dương Nghi không có chỗ nào không vừa mắt. Hơn nữa, nữ nhân bên ngoài bảy loạn tám hỏng, nhìn thì ôn thuần thiện lương, vừa nâng vào cửa, địa vị bất đồng, tâm tư liền lớn, khó bảo đảm không nổi lên ý gì xấu. Nếu cháu trai bảo bối của bà vì vậy mà có sơ xuất gì, bà sẽ đau lòng muốn chết.

Lão thái thái mỗi ngày nhất định phải đi lại một hai lần nhìn cháu trai, vốn Dương Nghi nói nếu lão thái thái muốn gặp Đại Bảo, sai Tống mẹ bọc kín, sau đó phủ thêm áo choàng ôm đến phòng lão thái thái. Nhưng lão thái thái ngại bên ngoài gió tuyết quá lớn, trời giá lạnh đất đóng băng, sợ đứa nhỏ trên đường gặp lạnh, thà rằng bản thân vất vả chút cũng không để đứa nhỏ bất chấp cái nguy hiểm kia. Thật ra Dương Nghi nói như vậy trong lòng cũng đau lòng, lão thái thái dám vì đứa nhỏ như vậy, trong lòng Dương Nghi cũng cảm kích.

Bây giờ tiểu gia hỏa ngoan hơn lúc mới sinh ra trừ cha nương nãi nãi thì không cho ai ôm, bây giờ chỉ cần Dương Nghi đứng ở bên cạnh, bà vú và nha hoàn hầu hạ đều có thể ôm một chút. Chỉ có điều mỗi một lần đổi người, tiểu gia hỏa sẽ phát ra thanh âm a a a, làm như hỏi nương có đồng ý không? Nếu không được nương đáp lại, sẽ cao giọng khóc lớn. Nếu được đáp lại, sẽ tự mình vui vẻ chơi một hồi. Đến lúc ngủ thì sao, tiểu gia hỏa nhất định muốn Dương Nghi ôm, ngửi được mùi hương quen thuộc mới bằng lòng ngủ.

Đêm trước hôm Đại Bảo đầy tháng, người trong tộc Đồng gia bên kia đến. Chuyện Dương Nghi bình an sinh con trai, Nhị gia cũng viết thư gửi cho bên Thông Châu báo tin vui.

Đổng gia bên Thông Châu này, vốn đều là ngãnh của Đồng thị ở Kinh Thành, năm đó Hoàng đế tiền triều ngu ngốc, một ít trung lương lúc bị chém đầu trốn được ra ngoài, sau này luôn lang bạt kỳ hồ, thẳng đến khi cha của Đồng Nhị gia là Đồng Ngạo Vân được phong làm An Nhạc Hầu, dưới lệnh triệu tập của ông, ngãnh này mới tập trung đến Thông Châu cắm rễ. Khi mới đến Thông Châu, những người này không thiếu được An Nhạc Hầu giúp đỡ. Ngay cả nhóm học tử đầu tiên của Đồng gia đi lên sĩ đồ cũng thiếu không ít ân huệ của An Nhạc Hầu. Chính là bởi vì Đồng Ngạo Vân thức thời buông tha cho quyền lực trung tâm, khai quốc Hoàng đế mới mở một con mắt nhắm một con mắt với việc ông nâng đỡ một ít nam hài trong tộc vào sĩ đồ. Thế này mới có ngãnh Đồng thị phồn vinh này.

An Nhạc Hầu đi sớm, trên cơ bản không đợi được đệ tử bản tộc hồi báo đã đi, nhưng bọn họ đều chưa từng quên mất sự giúp đỡ của An Nhạc Hầu năm đó, đều ghi tạc trong lòng.

Năm trước, người trong tộc Đồng gia bên kia có mấy chục người đến đây khai hoang, sau đó lại quy hoạch ra mấy con rạch nhỏ tưới nước cho đồng ruộng, rạch đó đều tương tiếp với kênh lớn ở Khâm Châu. Mất nhiều thời gian và sức lực, mãi cho đến tháng chạp mới tính hoàn công.

Mười mấy thúc bá trong tộc ngây người ở Khâm Châu cũng gần nửa năm, tháng chạp mới đi. Nhóm thúc bá cũng khôn khéo, mua bán thu thập một ít đặc sản ở thành Khâm Châu hoặc thành trấn phụ cận, chuẩn bị cùng mang về Thông Châu. Nhưng bọn họ chính là bọn họ, bên mình cũng phải có chút biểu hiện đúng không? Vì thế lúc bọn họ đi, Dương Nghi sai người thu thập hai ba xe hàng hóa bảo bọn họ cùng cầm lại chia cho người trong tộc bên kia một phần. Đương nhiên, bên Đại phòng cũng có một phần, tách riêng với người trong tộc bên này. Mặc kệ lúc trước có hiềm khích gì, bọn họ làm đệ đệ, lúc nên biểu hiện vẫn phải biểu hiện. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Người trong tộc bên kia nhận được quà mừng năm mới đều nói Đồng nhị có tâm, mấy thứ này có lẽ không phải thật sự quý trọng, nhưng bọn họ nhà nhà đều dùng được.

Cho nên sau khi nhận được thư, các nhà đều thu thập này nọ cấp cho đứa nhỏ, qua năm mới liền sai nhân mã không ngừng vó đến Khâm Châu, chỉ sợ bỏ lỡ đứa nhỏ đầy tháng.

Đêm trước hôm đứa nhỏ đầy tháng, Dương Nhi rốt cuộc có thể tắm rửa. Ngày đó nàng nhìn thời gian, qua giờ Mùi liền vội vàng bảo Tống mẹ gọi người mang nước ấm vào.

Tống mẹ cười nàng, “Phu nhân, ngài bây giờ còn rất tốt đấy, ở cữ vào mùa đông. Nhớ năm đó, khi lão nô sinh lão Nhị, ngay vào tháng bảy, chính giữa tháng nóng nhất trong năm, khắp mình đều có mùi –”

Dương Nghi lại gọi người thay một chậu nước sạch sẽ khác mới cười nói, “Còn không phải à? Mới chỉ một tháng không tắm rửa, ta đã cảm thấy cả người ngứa –”

“Phu nhân chính là quá thích sạch sẽ chút.” Tống mẹ than thở, trước kia các nàng ở Thông Châu, không sai biệt lắm đều là năm sáu ngày mới tắm một lần. Bây giờ phu nhân yêu cầu những người hầu hạ trước mặt như bọn họ, thường xuyên ôm tiểu thiếu gia, mỗi hai ngày nhất định phải tắm một lần, năm ngày gội đầu một lần. Chỉ có điều hàng tháng phu nhân trợ cấp 300 văn tiền củi lửa, cũng không tính ăn thiệt.

Không riêng bọn họ, tiểu thiếu gia càng phiền toái hơn, trừ mỗi ngày đều phải tắm ra, quần áo đều phải trần qua nước sôi, sau đó dùng lồng sưởi hong khô, rất phiền toái. Rõ ràng, ở phương diện đó phu nhân chăm sóc thiếu gia cực kì dụng tâm.

Biết ý của Tống mẹ, Dương Nghi chỉ cười cười, “Đứa nhỏ còn nhỏ thân thể yếu đuối, chăm sóc tỉ mỉ chút nhất định không sai.”

Khi Dương Nghi trở lại phòng, nhìn thấy Đồng Khoát Nhiên ở trong phòng, Đại Bảo cũng tỉnh, đang a a a vung nắm tay nhỏ với cha hắn đây.

Tắm rửa xong tâm tình Dương Nghi rất tốt, có phần rảnh rỗi dựa vào cạnh cửa nhìn hai cha con chơi đùa.

Nhị gia giương mắt nhìn lên, chỉ thấy nàng dâu nhà mình mái tóc có chút ẩm ướt, dùng một cây trâm mộc búi lên, trên người mặc một bộ váy màu nguyệt bạch thêu mẫu đơn. Khuôn mặt trắng hồng, hai tròng mắt ướt át, dáng người đầy đặn hơn chút so với trước đây, cả người tùy ý dựa vào cửa, tư thái thiếu phụ mềm mại làm Nhị gia nhìn cả người nóng lên.

Thấy nam nhân nhà mình bị mình hấp dẫn, lòng Dương Nghi âm thầm cảm thấy đắc ý, có chút khiêu khích ném cho hắn một cái mị nhãn. Trước nàng có chút gầy, sinh con xong đẫy đà hơn chút, đặc biệt trước ngực, nhị độ trổ mã, mặc dù không phải sóng lớn mãnh liệt, nhưng cũng là nổi. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Tiếp nhận ánh mắt khiêu khích của nàng, hai mắt Nhị gia hơi nheo lại, làm càn đánh giá thân thể nàng từ trên xuống dưới một lát, mới nói: “không tệ, không tệ.” Cũng không biết không tệ này chỉ là thái độ dám can đảm khiêu khích của nàng hay chỉ nàng có dáng người lung linh đây?

Tầm mắt chuyên chú mà giàu tính xâm lược của Nhị gia làm Dương Nghi có chút không được tự nhiên, trên mặt có chút nóng lên, dáng đứng cũng không còn thoải mái như trước. Cuối cùng, Dương Nghi thẹn quá thành giận, nhịn không được trừng mắt nhìn trượng phu nói: “Nhìn cái gì vậy?”

Nhị gia tốt tính lắc lắc đầu.

Tiểu gia hỏa bị cha nương bỏ qua một bên ủy khuất a a hai tiếng, ý muốn kéo lại lực chú ý của cha, thấy cha hắn không cúi đầu đùa hắn như thường ngày, Đại Bảo ủy khuất bẹt bẹt miệng.

Mắt thấy con trai sắp khóc, Dương Nghi vội đi tới.

Nhị gia ôm cổ nàng, hai tay giữ lấy eo nàng, mặt chôn trong ngực nàng ngửi ngửi, an ủi thở dài, “Thật thơm.”

Dương Nghi đỏ mặt, nàng giãy dụa, “Buông ta ra, người ta vừa tắm xong, lại bị chàng làm bẩn ---”. Mỗi lần Nhị gia về nhà đều thay quần áo khác, lại thay áo dài sạch sẽ thoải mái, cho nên không thể bẩn. Dương Nghi chỉ muốn hắn buông mình ra nên viện cớ như vậy.

Nhị gia buồn cười, tiếp theo ra vẻ ủy khuất nói, “Trước nàng một tháng không tắm ta cũng chưa ghét bỏ nàng, bây giờ nàng trái lại lại ghét ta, con trai, con nói có phải nương con rất không có đạo lý hay không?”

Tiểu gia hỏa lại a a hai tiếng, làm như phụ họa.

Dương Nghi thấy tránh không được, mà tay ngươi này lại không thành thật sờ tới sờ lui trên người nàng, nàng bị biến thành có chút nóng lên, không khỏi giận liếc hắn một cái, “Con trai đang nhìn, thành bộ dáng gì nữa?”

Nhị gia lườm con trai đang mở to mắt nhìn bọn họ, tên kia khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, làm như thật sự bị giật mình, “Sợ cái gì? Hắn còn nhỏ như vậy biết gì? Đừng nói, ta chỉ ôm mà thôi, cho dù chúng ta làm cái kia –” dღđ☆L☆qღđ

Nhị gia còn chưa nói xong, eo đã bị nhéo một cái, lời nói kế tiếp cũng không cần nói. Đối mặt với thê tử da mặt mỏng, Nhị gia chỉ có thể bất đắc dĩ dừng câu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.