Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 14




(Phần 1)

Edit: Fuly.

Sáng sớm ngày kế, Dương Nghi trang điểm một phen. Nàng xuất thân không cao, điều này không có cách gì thay đổi, nhưng nàng có thể tự bảo bản thân làm được những điều tốt hơn. Lần này trở về Đồng phủ gặp đại ca đại tẩu của trượng phu, ít nhất quần áo, cử chỉ phải đúng mực, không thể để bọn họ coi thường.

Nhị gia đang ngồi chờ Dương Nghi ở đại sảnh, vừa thấy nàng, liền ngẩn ngơ, người cũng không tự chủ được đứng lên nghênh đón.

Hôm nay Dương Nghi cố ý vấn tóc thành một cái Triều Vân kế, dùng bích trâm điểm xuyến, trầm ổn mà không mất vẻ linh động, hợp với chiếc váy Bích Hà màu xanh biếc, phía ngoài khoác một tấm sa mỏng màu tím, càng lộ vẻ uyển chuyển hàm xúc mà đoan trang.

Quả nhiên là "người đẹp nhờ lụa", sau khi trang điểm, Dương Nghi nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều, khí thế của đương gia chủ mẫu như ẩn như hiện. Mặc dù chỉ yên lặng ngồi ở một bên, cũng sẽ khiến người ta phải chú ý.

Nhị gia rất thỏa mãn, hắn tin tưởng, chỉ cần cho thêm thời gian, phu nhân của hắn nhất định sẽ còn làm tốt hơn.

"Có thể đi được chưa?" Dương Nghi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi.

"Đi, chúng ta đến viện của nương thỉnh an người đã."

Lão phu nhân thấy trang phục hôm nay của Dương Nghi, cũng hài lòng gật đầu, có phong phạm của phu nhân hơn mấy phần rồi.

Giờ Thìn một khắc, mọi người lên đường.

Trạch viện chỗ Dương Nghi ở cách Đồng phủ cũng không xa, chỉ khoảng hai ba con phố mà thôi. Không bao lâu đã đến, Nhị gia xuống xe trước, rồi cùng thê tử của mình đỡ lão phu nhân vào phủ.

Vừa qua khỏi cổng thứ hai, liền thấy đại lão gia Đồng Uẩn Nhiên cùng Từ thị tiến lên đón.

"Lão phu nhân, ngài trở về rồi. Trong phủ này không có ngài, giống như thiếu mất cái gì đó vậy. Thấy ngài trở lại, lòng của con cũng an ổn hơn." Từ thị buột miệng theo thói quen.

Nhị gia cùng Dương Nghi thấy đại ca đại tẩu tiến lên đón, vốn định thối lui qua một bên. Nhị gia thuận lợi làm được, nhưng tay Dương Nghi lại bị lão phu nhân níu chặt. Tiếp đó, lão phu nhân đưa tay trái ra, ý bảo Từ thị đỡ bên này "*Đại tức phụ, tới đây, bên này."

*Con dâu cả.

Lão phu nhân đây là ý gì?

Từ thị tâm không cam lòng không nguyện tiến lên, cùng Dương Nghi một tả một hữu đỡ lão phu nhân. Trong lòng Từ thị phẫn nộ, muốn nói nhưng chẳng thốt lên được lời nào.

Từ thị vừa định đẩy Dương thị ra phía sau, hạ uy phong của nàng ta xuống. Mình đường đường là đại tức phụ của An Nhạc hầu, một hạ nhân như nàng ta há có thể so sánh sao? Đáng tiếc có lão phu nhân che chở, chẳng những hóa giải chiêu này của mình, còn mượn mình để "đẩy" nàng ta lên! Thật là, tức chết đi được! Hơn nữa nhìn thấy Dương Nghi ăn mặc tươi sáng, rực rỡ, lửa giận của nàng ta càng tăng cao, tiện nhân, nghĩ rằng mặc được long bào thì mình chính là thái tử sao!

Lúc nãy, Dương Nghi cũng thấy đại tẩu bước vể phía mình, nhường chỗ lại cho nàng ta cũng chẳng sao, nhưng bị lão phu nhân kéo, nên không thể.

"Cùng vào nhà đi, bên ngoài trời rất lạnh, nếu các con bị cảm, ta lại đau lòng."

"Vẫn là lão phu nhân thương tụi con."

Những người còn lại rối rít phụ họa, nhất thời, không khí trở nên vui vẻ hòa thuận.

Vào phòng, tất cả mọi người ngồi xuống theo quy củ. Hôm nay là ngày Dương Nghi ra mắt thân thích, có thể ngồi ở đây đương nhiên phải là những chủ tử chân chính, những di nương hay thông phòng kia tất nhiên không thể tới .

Dương Nghi theo thứ tự hành lễ với lão phu nhân cùng đại ca đại tẩu, sau đó nhận lễ của các hậu bối, rồi phân phát quà gặp mặt đã được chuẩn bị tốt cho từng người.

Dương Nghi nhìn thấy Đồng Văn Nóc cùng Khương thị hành lễ với mình, nhất thời hoảng hốt, nàng vậy mà lại thành thẩm thẩm của Đồng Văn Nóc, đúng là chuyện khó tưởng tượng.

Đoàn người ngồi lại hàn huyên với nhau một hồi, thấy thần sắc lão phu nhân có chút mệt mỏi, mới thức thời chuẩn bị cáo từ.

Đột nhiên, Từ thị nhìn La thị ( tam thiếu phu nhân ) nháy mắt một cái.

La thị đứng dậy cười nói, "Lão phu nhân, cháu thấy Nhị thẩm nhìn rất quen, thật khiến người ta muốn thân cận. Đúng lúc, vài ngày trước cháu được tặng một gói trà thơm, muốn mời Nhị thẩm qua nếm thử một chút, không biết Nhị thẩm có chịu nể mặt hay không? Lão Nhân Gia ngài cần phải giúp cháu khuyên nhủ đấy."

Một câu này của La thị khiến Dương Nghi chẳng thể nào từ chối.

Quả nhiên, lão phu nhân nghe xong, vui mừng đồng ý bảo: "Người trong nhà, tất nhiên nên thân thiết với nhau hơn." Sau đó xoay đầu lại nhìn Dương Nghi: "Thê tử lão nhị, con cũng đừng quá khách sáo."

"Lão phu nhân nói phải." Dương Nghi nhìn về phía Nhị gia: "Chỉ là, không biết Nhị gia ở sẽ ở lại hay còn có chuyện——" nếu có, thì đừng để bị trì hoãn mới phải.

Nghe Dương Nghi nhắc nhở, lão phu nhân mới nhớ tới, vội nhìn về phía Đồng Khoát Nhiên. Trong lòng lão phu nhân tất nhiên muốn hai huynh đệ bọn họ có thể thân cận hơn một chút.

"Nhị thúc đang trong thời gian tân hôn, nào có nhiều việc đến vậy——" La thị xen vào, thanh âm vừa vặn có thể khiến cho tất cả mọi người nghe thấy.

Đồng Khoát Nhiên nói: "Ở lại cũng không sao, nàng cứ trò chuyện với thê tử của Bân ca nhi đi, vừa lúc ta cũng có chút việc muốn thỉnh giáo đại ca. Lát nữa ta đến tìm nàng sau."

"Như vậy, cũng được." Dương Nghi cười nói với La thị: "Nghe nhị thúc ngươi nói nói, trà ở Ngô Đồng viện của các ngươi luôn là tốt nhất, vậy ta đành tới cửa làm phiền rồi." Nàng thật muốn xem La thị định làm gì? Ắt hẳn chẳng đơn thuần là dùng trà thôi?

Nghe xong lời này, nghĩ đến hồ ly tinh kia, La thị liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, tự mắng mình tìm gì không tìm lại viện đến cái cớ rách nát như vậy.

"Tam đệ muội, ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia nha." Thê tử của trưởng tôn Đồng Văn Sinh, Uông thị cười híp mắt nói. Nghĩ tới vừa rồi, Từ thị nhìn nàng mãnh liệt nháy mắt ra dấu, Uông thị liền cảm thấy bất đắc dĩ. Thật ra thì Uông thị không muốn nhúng chân vào vũng nước đục này, nhưng bà bà Từ thị nhìn Nhị thẩm không vừa mắt, muốn thê tử lão tam làm nàng ấy mất thể diện, lúc trước nàng không đồng ý đã khiến bà bà rất không vui rồi, nếu ngay cả nhìn diễn cũng không đi, không chừng thời gian thỉnh an ngày mai lại kéo dài.

"Đúng vậy, tẩu tẩu ta muốn nếm thử trà kia của các ngươi đã lâu, giờ mới nắm được cơ hội." Khương thị cũng hùa theo.

Lão phu nhân cười híp mắt nói: "Tốt tốt, các con cùng đi đi."

Lại trêu ghẹo nhau thêm mấy câu, mọi người liền giải tán.

Ra khỏi cổng vòm, Dương Nghi cùng ba người La thị đi về hướng Ngô Đồng viện, lúc qua một hòn non bộ thì có tiếng nói chuyện của nha hoàn mơ hồ truyền đến.

"Hôm nay ta thấy Nhị phu nhân rồi, mặc váy dài Bích Hà màu xanh biếc, tóc vấn theo kiểu Triều Vân kế, rất đẹp." Vẻ mặt Nguyệt Như tràn đầy hâm mộ.

"Cô nói là Nhị phu nhân?" Vương Mai chần chờ tiếp lời.

"Đúng vậy, nghe nói nàng ta cũng xuất thân từ nha hoàn đấy. Đúng rồi, hình như là vào phủ năm Nguyên Hòa thứ bảy, không phải cùng thời gian với tỷ tỷ ư? Tỷ tỷ biết Nhị phu nhân không?" Nguyệt Như tò mò hỏi.

"Biết, trước kia nàng vào phủ cùng lúc với ta. Không ngờ chúng ta cùng nhau vào đây, nhưng người có tiền đồ nhất lại chính là nàng. Người ta hôm nay đã là Nhị phu nhân danh chính ngôn thuận rồi, đáng thương cho chúng ta vẫn mới chỉ là tam đẳng nha hoàn mà thôi."

"Vương Mai tỷ, muội thấy tỷ cũng không kém nàng ta bao nhiêu, ắt hẳn ngày sau còn gả cho người tốt hơn nhiều." Nguyệt Như an ủi.

"Cùng là người nhưng số mệnh không giống nhau, chỉ là một nha hoàn nhưng lại có thể khiến Nhị gia coi trọng, tiến được tới cương vị Nhị phu nhân, ắt hẳn thủ đoạn của nàng ta không đơn giản, Hồ Hạnh cũng chẳng thể đuổi kịp nàng."

"Vương Mai tỷ, tỷ nói xem có phải nàng ta sử dụng thủ đoạn mê hoặc Nhị gia nên mới có ngày hôm nay không?" Nguyệt Như che miệng, trợn to hai mắt.

"Hừ! Nếu không, lấy thân phận nha hoàn như chúng ta, làm thông phòng cho chủ tử còn có thể miễn cưỡng chấp nhận được, chứ sao có thể trực tiếp bước lên làm chính thê như thế?"

(Phần 2)

Edit: Fuly

Nghe đến cái tên Vương Mai này, môi Dương Nghi khẽ nhếch, thật đúng là nghiệt duyên? Nếu đến bây giờ, Dương Nghi vẫn không rõ mục đích của La thị, thì đúng là nàng đã sống uổng phí hai đời rồi. Phải biết, trên đời này, phần lớn những trường hợp ngẫu nhiên đều do bàn tay con người cố ý sắp đặt.

"Nhị thẩm?" Vẻ mặt La thị lúng túng, cả giận nói, "Những nha đầu lắm miệng này, cháu sẽ bảo người kéo chúng ra đây, nói quản sự cho vài đại bản!

"Không cần, đã để chúng ta "trùng hợp'" gặp được như thế, không nghe hết chẳng phải là đáng tiếc sao?" Dương Nghi cười như không cười nhìn nàng một cái.

"A, thủ đoạn của nàng ta cũng lợi hại thật. Người như Nhị gia vậy, ta vừa nhìn thấy đã sợ, nàng lại dám gả, quả thực rất can đảm."

"Vì vinh hoa phú quý, có gì mà nàng ta không dám làm."

Giang thị càng nghe càng thấy không ổn, mà La thị vừa rồi mới bị Dương Nghi dùng ánh mắt "hiểu thấu" làm cho chấn kinh, thế nên cũng sững sờ ngay tại chỗ.

"Các ngươi đều là lũ vô dụng sao? Chủ tử bị nói thành như vậy, cũng không biết nên làm thế nào hả?" Uông thị lạnh lùng đảo mắt qua, trách mắng.

Nghe thế, các nha hoàn ma ma đi theo sau nàng ta nhanh chóng bước về phía núi giả, không lâu sau, liền dẫn hai nha hoàn ra ngoài.

Nguyệt Như vừa nhìn thấy đoàn người, mặt liền trắng bệch, ánh mắt thất kinh, mà Vương Mai bị kéo ra, cũng là biểu tình hoảng sợ, nhưng nàng ta vừa nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Dương Nghi, trong mắt liền thoáng qua một tia ngạc nhiên.

Lúc này La thị đã lấy lại tinh thần, nhìn hai người đang quỳ trên mặt đất lạnh lùng nói: "Vả miệng chúng ba mươi cái."

Sau đó xoay đầu lại, tỏ vẻ áy náy với Dương Nghi: "Nhị thẩm, thật xin lỗi, vốn muốn mời thẩm dùng trà , thế nhưng lại để thẩm gặp phải chuyện này, thật là ——"

"Không sao ——"

"Nhị thẩm thật độ lượng." Uông thị chen vào: "Tam đệ muội, chúng ta nhanh đi thôi, trì hoãn lâu như vậy, ta cũng khát khô cổ rồi, chỗ này cứ để lại cho quản sự giải quyết là được."

"Ừ." Dương Nghi nhìn qua Vương Mai lần cuối, miệng nàng ta đã sưng đỏ, Dương Nghi không nói thêm gì, người sai bảo hôm nay nhất định sẽ cho nàng ta ích lợi. Vương Mai xem như cũng không thua thiệt.

Đi tới Ngô Đồng viện, vừa mới ngồi xuống, La thị liền phân phó nha hoàn bên cạnh: "Đi, gọi Hồ thị tới đây pha trà."

Sau khi nha hoàn lĩnh mệnh rời khỏi, La thị mới cười nói: "Trong viện của chúng ta nếu bảo ai là người pha trà tốt nhất, đương nhiên phải kể đến Hồ thị. Trà nghệ của Hồ thị này, đến cả gia chúng ta cũng phải tán dương."

Hồ Thị? Là Hồ Hạnh sao? Dương Nghi suy đoán. Nói thật, trở về lâu như vậy, nàng chưa từng gặp qua Hồ Hạnh.

Không bao lâu, một nha hoàn vén rèm vào báo Hồ Thị tới.

Dương Nghi ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là Hồ Hạnh.

Hồ Hạnh vừa thấy Dương Nghi, cũng sững sờ một lúc lâu.

"Sao, thất thần ở đó làm cái gì? Còn không nhanh đi pha trà?" La thị quát nhẹ.

"Nhị thẩm, Hồ Hạnh này, cũng vào phủ năm Nguyên Hòa thứ bảy cùng lúc với người, người biết nàng chứ?"

Dương Nghi gật đầu: "Tất nhiên là biết."

La thị giả vờ thở dài một hơi: "Lúc đầu, nàng ta cùng vào An viên với thẩm, đáng tiếc kiến thức hạn hẹp, bỏ qua Nhị thúc, chọn người vô dụng kia của nhà ta. Lòng dạ cũng không kém ai, ừm, cũng mấy năm rồi, vẫn là một thông phòng. Nếu theo các người đi Vân Châu, không biết chừng bây giờ đã có thân phận khác."

Hồ Hạnh nghe thế, cả người run lên.

Dương Nghi liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Là người đều tự có duyên phận, không cưỡng cầu được."

"Thật ra thì đám nha hoàn vào phủ cùng các người lúc trước cũng rất có tiền đồ, Nhị thẩm tất nhiên không cần phải nói. Lăng Tiểu Thúy bên cạnh lão phu nhân kia cũng đã gả cho Đại Quản Sự Đồng Dịch Đức, hôm nay là một nương tử quản sự đắc lực. Còn Hồ Thị này, mặc dù không thể so với người, nhưng cũng có thể coi như là người của Đồng gia rồi. Ba người, nhất là Nhị thẩm, chính là đối tượng hâm mộ của toàn bộ nha hoàn trong Đồng phủ chúng ta đấy."

Nói hết một vòng đều luôn không quên nhắc đến thân phận nha hoàn của nàng, không phải là cố ý muốn châm chọc nàng sao? Ắt hẳn đây chính là mục đích mời nàng tới đây hôm nay rồi? Dương Nghi có chút không rõ tại sao La thị phải làm như vậy.

Uông thị thấy Dương Nghi vẫn mang dáng vẻ điềm nhiên, liền biết kế hoạch của bà bà nhà mình đã thất bại, có dùng hết toàn lực cũng chỉ như đánh vào một tấm bông mà thôi, Nhị thẩm người ta hình như chẳng thèm để ý đến xuất thân, mặc cho ai nói thế nào cũng không buồn đáp trả.

Bà bà này của nàng cũng thật là. Ngươi nói xem, nhị thúc cũng đã ra riêng rồi, bà còn tính toán với Nhị thẩm chi nữa? Nếu Đồng phủ có xảy ra chuyện gì, người có thể giúp, sợ vẫn chỉ có Nhị thúc, Nhị thẩm mà thôi. Trông cậy vào mấy người ngày thường bà hay kết giao kia sao? Đừng có mơ mộng viển vông.

Chớ trách sao hôm nay La thị lại như thế, vì La thị là cháu họ của Từ thị, nên tự nhiên sẽ nghe theo nàng ta.

Uông thị chen vào: "Tam đệ muội, nói những chuyện không đâu này làm chi? Thật chẳng có gì hay, còn không bằng nói về việc gần đây Vĩnh Phúc Lâu ở Kinh Thành mới cho ra mấy cây trâm hoa, ta cũng nhận được hai cái, là do nhà nương ta đưa tới, khá tinh xảo đấy."

Thật ra thì La thị cũng có chút bực mình, mặc kệ nàng ta có nói gì, Nhị thẩm cũng giống như nghe không hiểu, đừng nói đến việc mặt biến sắc, ngay cả biểu tình cũng chẳng có chút gì khác.

Nếu nói là Dương Nghi không thèm để ý ánh mắt của người khác đó là giả, dù sao nàng cũng chỉ là một con người. Nhưng nếu vì vài lời nói linh tinh của mấy người không đâu mà hao tổn tinh thần hay thậm chí ăn năn hối hận, thì đó chính là hành vi ngu xuẩn. Hơn nữa, biết rõ có người chờ xem kịch vui, nàng còn làm, đó không phải đầu óc có bệnh vậy là cái gì.

"Đại tẩu, là cây trâm hôm nay tẩu cài đây sao?" Khương thị vẫn giả làm cọc gỗ nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng.

"Đúng vậy ——"

La thị kêu lên: "Đến đây, mời dùng trà, không phải vừa rồi mọi người vẫn chờ sao?"

"Hồ Thị, mau mang trà lên cho khách đi!"

"Vâng, tam thiếu phu nhân."

"Bang!" Ly trà rớt xuống mặt đất, vỡ tan, La thị vỗ bàn một cái: "Ngươi dâng trà kiểu gì vậy? Chỉ nói ngươi hai câu, trong lòng ngươi liền không phục phải không?"

"Tam thiếu phu nhân, không có, ta không có." Hồ Hạnh lắc đầu, cố gắng phủ nhận.

Dương Nghi nhìn sang, thấy cả bàn tay phải của Hồ Hạnh đều sưng đỏ, có nhiều chỗ còn bị lột da, ắt hẳn bị phỏng không nhẹ.

Trong lòng Dương Nghi nổi lên cảm giác chán ghét, từ khi tới Đồng phủ, những người này chưa từng có thời khắc nào để nàng yên.

Uông thị để ý thấy Dương Nghi lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, trong lòng cũng bực mình: "Được rồi, Tam đệ muội, ngươi muốn dạy thông phòng cũng nên chờ chúng ta đi rồi hãy làm. Khiến tâm tình muốn thưởng trà của chúng ta đều mất, có phải ngươi sợ chúng ta dùng nhiều nên cố ý vậy không?"

"Đại tẩu, muội nghe lời tẩu." La thị phát tiết xong, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, liếc Hồ Hạnh một cái: "Không nghe đại thiếu phu nhân nói gì sao? Mau đi pha lại ly khác?"

Dương Nghi ngồi ở Ngô Đồng viện hơn một giờ, mới có người hầu vào báo Nhị gia tới. Tạm biệt mọi người xong, vừa ra khỏi Ngô Đồng viện liền thấy Nhị gia chờ ở đó.

"Chàng chờ lâu chưa?"

"Chỉ vừa tới thôi."

"Chúng ta về nhà đi." Thật là mệt chết nàng.

Thấy vẻ mặt mệt mỏi của Dương Nghi, Nhị gia cũng không nói thêm gì, nắm tay nàng bước về hướng cửa chính, cả một đường rước lấy không ít ánh mắt hâm mộ của đám nha hoàn, Dương Nghi muốn rút tay lại, nhưng bị Nhị gia nắm chặt.

Về đến nhà, hai người đổi thường phục, rồi vùi ở trong phòng nói chuyện. Được một lúc, bất tri bất giác nhắc đến vấn đề cần chuẩn bị mấy ngày nay.

"Những người làm ký văn tự bán đứt ở Vân Châu đều dẫn đi hết đi, bọn họ đều dùng được, mang đi là có thể làm việc, đến Khâm Châu khỏi cần phải tìm người mua." Tiền là chuyện nhỏ, nhưng việc dạy người mới lại rất phiền toái.

Dương Nghi nghĩ đến An gia, chần chừ một chút: "An gia cũng không mang đi, được không?" Hai người con trai của An gia đều đang dốc sức ở doanh trại Vân Châu, chia rẽ gia đình nhà người ta cũng thật không tốt.

Nhị gia ngạc nhiên: "Không phải nàng rất thích An Tiểu Nhu sao?"

"Thiếp thích."

"Thích thì mang theo, về phía An gia nàng không phải lo, mang tất cả theo là được."

"Ai nói thích thì nhất định phải mang theo?" Dương Nghi buồn cười,

Không phải ai cũng nguyện ý làm lại từ đầu, hai huynh đệ An gia ở quân đội Vân Châu mấy năm, ít nhiều cũng đã xây dựng được chút căn cơ rồi, lúc này bảo bọn họ từ bỏ, chưa chắc họ đã vui lòng.

Huống chi thân phận không giống nhau, thì không còn khả năng giống như trước kia được nữa. Dẫn theo thì có thể thế nào? Chủ tớ khác biệt, nếu nàng vẫn đối xử với An Tiểu Nhu như khi ở Vân Châu, thì không cách nào phục chúng, bất lợi cho việc quản gia. Còn nếu như đối xử công bằng, trong lòng An Tiểu Nhu ít nhiều cũng sẽ có chút không thoải mái. Nghĩ thử xem, vốn cùng là nha hoàn, nhưng trong nháy mắt Dương Nghi lại trở thành chủ tử, đổi lại là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Phần tình cảm đó của các nàng cũng xem như chấm hết. Không bằng dừng lại ở đây, bọn họ còn giữ được chút quá khứ tốt đẹp.

Dương Nghi buồn bã, trong cuộc sống luôn sẽ phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, có lựa chọn thì có lấy hay bỏ.

"Chuyện này ta sẽ an bài thỏa đáng ."

"Khi nào chàng phái người đi thì nói với thiếp một tiếng, thiếp muốn gửi vài thứ về cho Tiểu Nhu." Tặng cho nàng ấy một bộ trang sức bốn món bằng bạc, xem như là thêm trang trước giúp nàng, cũng vẹn toàn phần tình nghĩa trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.