Nỗi Buồn Đẹp Nhất

Chương 10: Thiên mệnh chi nữ




Edit: Fuly.

Dương Nghi đi tới viện của lão phu nhân, thỉnh an xong, không bao lâu, lão phu nhân liền đi vào vấn đề.

Lúc đến đây, Dương Nghi đã biết, kế tiếp sẽ có một trận chiến ác liệt phải đánh. Muốn đạt được sự chấp thuận của lão phu nhân, trận chiến này nàng chỉ có thể tự dựa vào sức của bản thân, không ai có thể giúp nàng. Nàng cũng không sợ, kiếp trước nàng đã từng là thiếp trong Đồng gia, kiếp này sao không thể là thê trong Đồng gia chứ?

Nhận thấy ánh mắt quan tâm của Đồng Khoát Nhiên, Dương Nghi khẽ vuốt cằm. Môi hắn hơi nhếch lên, quay đầu đi ra, những người khác cũng theo bước. Trong khoảnh khắc cửa lớn đóng lại, toàn bộ khí thế của lão phu nhân liền được triển khai, ánh mắt sắc bén như đao chiếu lên người Dương Nghi, nàng ưỡn thẳng lưng, đón nhận ánh nhìn đó, khí thế hơn nhau mấy chục năm kia thật đúng là không phải ai cũng có thể thừa nhận. Nếu không phải nàng từng sống qua một lần, sợ rằng đã sớm bị dọa đến tiểu ra quần, chứ không phải chỉ là chảy mồ lạnh như bây giờ.

Qua Vưu đại nương, lão phu nhân biết, gần hai năm qua bà đã dạy cho Dương Nghi không ít bản lãnh. Năng lực của Vưu đại nương lão phu nhân rất rõ, nếu bà ấy nói Dương Nghi kế thừa được đến bảy tám phần, dĩ nhiên sẽ không thừa hay thiếu đi phân nào.

Bà tin Vưu đại nương, có một nguyên nhân rất trọng yếu, chính là Vưu đại nương yêu thương Nhiên ca nhi như con ruột của mình, bà ấy sẽ không hại Nhiên ca nhi .

Hôm nay xem ra, bản lĩnh quản gia của Dương Nghi không thiếu, gia thế là không có cách nào thay đổi trong thời gian ngắn, lúc này chỉ có thể nhìn thử tâm ý của nàng với Nhiên ca nhi, không biết nàng có thể vì Nhiên ca nhi làm được gì?

"Gả cho người có tiếng khắc thê, dung mạo thô kệch, ngươi không cảm thấy uất ức hay sợ hãi sao?"

"Nếu không phải như thế, phần tiện nghi này cũng không đến phiên tiểu nữ." Dương Nghi hiểu rõ sự chênh lệch giữa Nhị gia và nàng, cho dù là hiện tại, muốn làm thê tử của hắn cũng là chuyện rất miễn cưỡng.

Từ khi hỏi ra vấn đề này, ánh mắt của lão phu nhân vẫn luôn không rời khỏi người Dương Nghi, bà biết những lời của Dương Nghi là thật tâm, bà chỉ cảm thấy kinh ngạc trước sự thẳng thắn của nàng: "Ngươi thật rất thẳng thắn."

"Về phần sợ? Vậy thì chưa từng. Cái đáng sợ là ở lòng người, chứ không phải là diện mạo."

Lời của Dương Nghi khiến lão phu nhân lâm vào trầm tư. Đúng vậy, cái đáng sợ chính là lòng người, chứ không phải diện mạo. Dù diện mạo có đẹp đến đâu đi nữa, nhưng nếu trái tim đó bẩn, thì còn đáng sợ hơn bất kì người có tướng mạo xấu xí nào. "Tướng sinh ra từ tâm", chẳng qua là nói đến ý này mà thôi.

"Ngươi có thể làm gì vì Nhiên ca nhi?" Lúc này, sắc mặt của lão phu nhân đã hòa hoãn hơn rất nhiều, khí thế cũng thu lại vài phần.

"Nếu chàng không bỏ tiểu nữ, tiểu nữ sẽ mãi ở bên chàng!" Dương Nghi cũng nhẹ giọng trả lời.

"Vậy ta giao Nhiên ca nhi cho ngươi, ta lấy danh nghĩa của một mẫu thân thỉnh cầu ngươi, hãy quý trọng hắn."

"Ngài yên tâm, tiểu nữ sẽ xem chàng như trân bảo."

Bước ra khỏi viện lão phu nhân, Dương Nghi xoa khẽ phần mồ hôi trên trán, cửa này xem như đã qua rồi chứ?

Đồng Khoát Nhiên vẫn luôn đứng bên ngoài đợi nàng, giờ phút này thấy nàng đi ra, liền tiến lên đón, "Trở về An viên thôi?"

"Vâng ——"

*******

"Lão phu nhân, ngài không thể để nhị thúc cưới nha hoàn được. Nếu cảm thấy thích, vậy nạp làm thiếp thôi, để nàng ta làm chính thê, thể diện của Đồng gia chúng ta biết để đi đâu chứ?" Đại phu nhân Từ thị vừa vào cửa đã ồn ào nói.

"Om sòm cái gì, ta còn chưa có chết đâu!"

"Chuyện này ta tự có chủ trương, ngươi không phải cần phải nhiều lời."

Từ thị nghe xong lời này, liền biết lão phu nhân cũng không phản đối, trong lòng nàng ta căng thẳng, giống như có thể thấy vẻ mặt giễu cợt của Triệu thị trong buổi tiệc trà của các phu nhân sắp tới.

"Lão phu nhân, nếu nhị thúc thật muốn lấy thê tử, cháu gái Hương Lan nhà nương con là một cô nương rất tốt. Chỉ cần con trở về, nói vun vào mấy câu, dựa vào thể diện của lão phu nhân, con có thể nắm chắc đến bảy phần."

Bằng vào tính tình cháu gái kia của ngươi? Người như vậy cũng dám đem ra chà đạp con trai của bà? Lão phu nhân giễu cợt nhìn nàng một cái: "Không cần phiền toái nhà thông gia."

Lão 'tú bà' đáng chết, việc đã đến nông nỗi này còn dám ghét bỏ cháu gái của nàng? "Lão phu nhân, nhị thúc làm như vậy, thể diện của đại lão gia biết đặt ở đâu chứ?"

"Nếu lão đại cảm thấy bất mãn với chuyện này, vậy thì ra riêng đi." Lão phu nhân lạnh nhạt nói.

Từ thị ngạc nhiên, nàng ta không ngờ lão phu nhân lại dễ dàng nói ra chuyện ở riêng như vậy, mặc dù việc này đã là ý định trong lòng nàng ta từ lâu.

Những năm gần đây, lão Nhị bị uất ức nhiều rồi. Bà tận mắt thấy lão đại con cháu đầy đàn, đường thăng quan rộng mở, mà lão Nhị bên kia vẫn độc thân, trừ một chút tài sản được chia ra thì gì cũng không có, mà những sản nghiệp đó, một phần còn do bà âm thầm thêm vào, ngay cả quan chức hôm nay cũng đều dựa vào chính năng lực của hắn lấy được.

Hắn cũng là cốt nhục của bà, trừ thân phận con thứ ra, những cái khác cũng chẳng kém gì đại ca hắn. Nhiều năm như vậy, vẫn không tranh không đoạt, ngoan ngoãn đến khiến người ta đau lòng.

Huống chi thời gian của bà đã không còn nhiều, bà mong hắn có người trong lòng, có người khiến hắn nhớ thương. Như vậy, cho dù lâm vào tuyệt cảnh khó khăn nhất vẫn sẽ vì một tia hy vọng này mà đấu tranh với hiểm nguy, với chết chóc.

Đối với việc ở riêng, Đồng Khoát Nhiên không có dị nghị gì. Đồng Uẩn Nhiên khuyên đôi câu, thấy tâm ý lão phu nhân đã quyết, cũng liền đồng ý. Vì vậy, dưới sự chứng kiến của Tộc trưởng Đồng gia cùng lão phu nhân, chia làm hai nhà. Thật ra thì tài sản đã sớm phân ra rồi, chỉ còn thiếu nghi thức mà thôi.

Chuyện ở riêng chẳng mấy ảnh hưởng đến Đồng Nhị gia cùng Dương Nghi, thời gian này, hai người vì chuyện thành thân mà bận đến tối tăm mặt mũi. Thật ra thì chủ yếu là Nhị gia vội, Dương Nghi cũng chẳng phải nhúng tay vào việc gì, trừ đo mấy bộ quần áo, thì chính là bị Vưu đại nương bắt đi điều dưỡng thân thể.

Đối với hôn sự của Dương Nghi, trừ Lâm thị lo lắng nữ nhi sẽ bị khắc ra, Dương Đại Dũng thấy Dương Nghi vẫn kiên trì, cũng liền thuận theo, cuộc sống sau này là của con bé, con bé cảm thấy vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.

Ngày thành thân, có không ít người tới xem. Thật ra thì từ khi hôn sự được ấn định, đã có không ít người nói Dương gia thật quá lớn gan, đều chờ nhìn thử xem khi nào thì Dương Nghi bị khắc chết. Đáng tiếc mãi đến ngày thành thân, Dương Nghi vẫn bình an vô sự, khiến không ít người thất vọng.

Từ khoảnh khắc chiếc khăn voan trùm lên đầu kia, cả người Dương Nghi liền cứng đơ như rối gỗ, toàn bộ hành trình đều do hỉ nương ra hiệu, bà bảo đi thì đi, bảo dừng liền dừng, bảo lạy liền lạy. Đợi đến khi âm thanh "đưa vào động phòng" vang lên, nàng mới khẽ thở phảo nhẹ nhõm.

Ngồi ở trong tân phòng, chờ thời gian trôi qua. . . . . .

Hỉ nương thấy Nhị gia đi vào, vội lên tiếng chúc mấy lời cát tường.

Đồng Khoát Nhiên cho bà ta một bao tiền lì xì, bà ta nhận lấy rồi thức thời lui ra ngoài.

Đồng Khoát Nhiên dùng gậy hỷ đẩy khăn voan đỏ ra, cảm thấy rất hài lòng với đám người giúp Dương Nghi trang điểm. Ngày thường, ngũ quan Dương Nghi vốn đã rất khá, sau khi điểm trang lên, nhan sắc lại càng mặn mà thêm vài phần, khiến Nhị gia rất tự đắc, tân nương xinh đẹp như vậy, sau này sẽ là thê tử của hắn rồi.

Trong khoảnh khắc khăn đỏ bị vén lên, ánh sáng bất ngờ trong tân phòng xông vào mắt làm Dương Nghi có chút khó chịu, chớp mi một lúc mới trở lại bình thường.

Nhị gia thừa dịp Dương Nghi nháy mắt, ôm nàng đặt lên đầu gối, đôi tay rắn chắc vòng quanh eo thon của nàng, thân mật chống cằm lên cổ nàng, khẽ cảm thán: "Rốt cuộc đã cưới được nàng về nhà rồi."

Dương Nghi không ngờ hắn lại phóng túng như vậy, cả người nàng cứng lại, cảm nhận được đôi chân rắn chắc dưới mông mình, nàng bất an khẽ vùng vẫy.

"Ahhh, đừng động ——"

Dương Nghi tự nhiên hiểu được thứ đang để dưới mông mình là gì, mặt nàng đỏ bừng, thân thể căng thẳng, khẽ cúi đầu nhỏ giọng kháng nghị: "Chàng buông người ta ra đã ——" nàng không phải là tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu. Nhớ năm đó, của Đồng Văn Nóc cũng rất lớn, lúc vừa mới biết mùi đời cũng khiến nàng chịu không ít đau khổ, sau mấy lần mây mưa, nàng mới khá hơn. Hôm nay, chỉ dựa vào cảm giác, nàng cũng biết của Đồng Khoát Nhiên còn lớn hơn nhiều. Nàng không khỏi lo lắng, tối nay hẳn là không tránh được đau khổ rồi.

Nhị gia cười lên ha ha, đưa bàn tay to lớn khẽ vuốt lưng nàng "Đói bụng không?"

"Ừm!"

Đồng Khoát Nhiên ôm nàng đến ngồi xuống cạnh bàn: "Muốn ăn cái gì? Ta lấy cho nàng." Cho nàng ăn no, lát nữa nàng mới có sức cho hắn "ăn" no chứ.

Dùng bữa xong, tẩy rửa thân thể, mặc y phục, dù chậm thế nào, cũng đến lúc nghỉ ngơi. Nàng dùng dằng như vậy, cũng chỉ vì xấu hổ thôi.

Trở lại tân phòng, Dương Nghi thấy Đồng Khoát Nhiên đang dựa vào đầu giường ngủ say, cuốn sách trên tay xiêu vẹo. Trong lòng nàng vui mừng, rốt cuộc không dây dưa nữa, đi tới bên giường, buông màn xuống, vừa định vượt qua người hắn nằm vòng trong. Eo đột nhiên bị người ta ôm lại, một hồi thiên hoàn địa chuyển, nàng đã bị người khác đặt dưới thân.

Thân hình to lớn của Đồng Khoát Nhiên ẩn hiện trong trướng, có vẻ cực kì to lớn.

"Chàng giả vờ ngủ!" Dương Nghi trừng mắt nhìn hắn.

"Ha ha, Binh Bất Yếm Trá, nếu ta không giả vờ ngủ, không biết nàng còn định dùng dằng tới khi nào." Nói xong, Đồng Khoát Nhiên yên lặng nhìn tiểu thê tử dưới thân "Nghi Nhi, ta cảm thấy rất vui khi có thể lấy được nàng."

"Thiếp cũng thế." Dương Nghi dịu dàng nói.

Dưới ánh nhìn tràn ngập dục vọng cùng xâm lược của Đồng Khoát Nhiên, mặt Dương Nghi dần dần nóng lên, trong lòng tê dại, muốn dời mắt đi, rồi lại cảm thấy không bỏ được.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lộ ra một mảnh hồng nhuận, lông mi thon dài, mũi xinh mượt mà, phía dưới là đôi môi đỏ mọng đang khẽ nhếch, giống như mời gọi người thưởng thức.

Đầu Đồng Khoát Nhiên càng cúi càng thấp, dần dần chạm đến môi nàng, trằn trọc một lúc rồi tiến sâu vào trong, giống như khẽ dò xét, rồi trực tiếp cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, quấn quýt triền miên. Đôi tay hắn chu du trên người nàng, dần dần cởi bỏ mọi chướng ngại, của nàng và cả của hắn.

Tay Dương Nghi cũng chẳng biết đã đặt lên cổ Đồng Khoát Nhiên tự lúc nào, khẽ đáp lại hắn. Hành động của nàng, càng khiến Nhị gia như điên cuồng hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.