Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 5: Luôn luôn đến chậm




Từ đó cho đến buổi tối, ta ở lại trong quán bar của Hasse , tính tiêu phí một chút thời gian đợi Đường Duy Cầm tới tìm ta.

Tựa hồ ta có thể tưởng tượng được ra , bộ dáng của cậu ấy khi tới tìm ta , nhất định là phải khóc nhè . Buổi chiều, ta làm cho Hasse gửi một tin nhắn cho Đường Duy Cầm , sau đó ta cũng gửi một tin nhắn cho Đường Duy Cầm, rồi sau đó Đường Duy Cầm hồi âm lại , nói buổi tối ta chờ cậu ấy .

Ta cười đưa cho Hasse xem, “Anh xem này , Duy Cầm nhà chúng tôi còn coi là thật , đứa nhỏ này thật là dễ lừa!”

Hasse không có biểu tình gì , chỉ nói: “Có thể là đùa quá đáng hay không ?”

“Một năm một lần thôi mà , không quá đáng đâu ! Buổi tối dỗ dành cậu ấy là được , cậu ấy rất ngoan, không mang thù đâu .” Ta cười hắc hắc .

Buổi tối, trong quán bar còn không có bắt đầu náo nhiệt, bất quá mới chỉ hơn bảy giờ , điện thoại của ta vang lên , ta vừa nhìn mặt màn hình liền nở nụ cười, hướng Hasse chớp chớp mắt , “Là Đường Duy Cầm! Của anh không vang lên sao?”

Hasse lắc lắc đầu, đột nhiên đè lại tay của ta nói: “Tô Nhuận…”

Anh có vẻ muốn nói lại thôi, ta không hiểu lắm anh ta đây là có ý tứ gì , “Anh làm sao vậy?”

“Tô Nhuận, tôi… thực xin lỗi.”

Một câu thực xin lỗi của anh ta làm cho ta cảm thấy kỳ lạ , nhịn không được liền đưa tay sờ lên trán anh ta, “Không phát sốt đấy chứ?”

Điện thoại lại một lần nữa vang lên, không phải của ta, mà là của Hasse .

“Ừ, tuy hôm nay là ngày cá tháng tư , nhưng tôi là còn nói thật , cậu có nguyện ý không ? Ở cùng một chỗ với tôi , cả đời. Tôi sẽ bảo vệ cậu , ở bên cậu, chỉ cần cậu thích , tôi tuyệt đối sẽ không phản đối.”

Hasse nói hết những lời thâm tình chân thành , ngay cả ta là một người đứng xem đều nhịn không được mà cảm thấy ấm áp , người bên đầu kia điện thoại cũng thật quá là hạnh phúc , lúc nào đấy cũng phải bắt Đường Duy Cầm nhà ta nói như vậy mới được .

Bất quá, anh ta cũng thật biết cách giấu diếm bản thân, quen anh ta lâu như vậy mà ta cũng không biết rằng anh ta đã có bạn gái.

Hasse tắt điện thoại, ta thò mặt qua, căn cứ vào tinh thần bát quái vinh quang, ánh mắt sáng quắc nhìn anh ta, “Bạn gái ư ? Ai a? Quen đã bao lâu? Cầu bát quái!”

Trên mặt Hasse lại cũng không có bao nhiêu thần thái hạnh phúc , anh ta cắn cắn môi, coi như hạ rất nhiều quyết tâm, cái loại bất đắc dĩ này, cái loại cân nhắc lợi hại này , bộ dáng rối bời này thật khó tả a .

Ta nhịn không được hỏi , “Anh làm sao vậy? Đau trứng à ?”

“Tô Nhuận, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện đi.” Bỗng nhiên anh ta nói.

Ta cả kinh, tựa hồ cảm giác được một ít gì đó không thích hợp , nhưng là ta không thể nói rõ ra là không đúng chỗ nào, ta cười cười: “Có cái gì nói thì nói nơi này này , xem anh như vậy cứ như là làm chuyện thực xin lỗi tôi vậy .”

“Thực xin lỗi.”

Lúc này , ta thật sự choáng váng , “Rốt cuộc là anh có ý gì a? Làm sao lại cứ luôn mồm nói xin lỗi a? Đồng chí Hasse , không thể vì hôm nay là ngày cá tháng tư, anh lại tạo ra trò đùa đầy vớ vẩn này với tôi , chúng ta là đồng minh tốt a !”

Đúng lúc này, điện thoại của ta vang lên đầy quỷ dị , nhịp đập trái tim ta đột nhiên bắt đầu gia tốc, cứ như muốn nhảy khỏi cổ họng mà ra vậy , ta có dự cảm xấu , đại khái là giác quan thứ sáu của phụ nữ , luôn cảm thấy sẽ gặp phải chuyện không may .

“Alô …” Ta nhìn Hasse, trả lời mà cứ như hết hơi.

“Tô Nhuận, tôi đã nhận được tin nhắn của cậu rồi , tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Là Đường Duy Cầm.

“Để sau rồi nói .” Ta theo bản năng nói những lời này, tựa hồ là cảm giác được cái gì đó.

“Tôi đã thuê một phòng khách sạn ở phụ cận quán bar của Hasse , tôi chờ cậu , tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu, cậu không đến tôi sẽ không đi.”

Ngắt điện thoại, ta cười cười với Hasse , “Đứa nhỏ này, chắc là đang thẹn thùng , lại còn thuê phòng hẹn tôi nữa.”

“Bà chị , thuê phòng ư ? !” Tên nhóc Tửu bảo kinh ngạc vạn phần lặp lại lời ta nói.

Đầu óc ta nhất thời hỗn độn, không phát hiện có cái gì không ổn, vì thế gật gật đầu, nói với Hasse , “Tôi đi trước, để xem Đường Duy Cầm muốn nói gì, sao tôi lại cảm thấy, ngày cá tháng tư hôm nay không được tốt lắm a? Ha ha…”

Hasse rũ mắt xuống , nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Trên đường đến khách sạn , ta có chút khẩn trương , lớn như vậy thì đây là lần đầu tiên cùng người khác đến khách sạn , tuy rằng đối phương là Đường Duy Cầm, nhưng là ta cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng a, đợi lát nữa nếu cậu ta mà xằng bậy thì ta đây liền giở ra các kiểu kỹ năng mà áp đảo luôn!

Mở cửa ra , Đường Duy Cầm đang ngồi ở trên giường, phòng này rất nhỏ, trừ bỏ giường thì cũng chỉ có hai chiếc ghế tựa một cái tivi , cậu ấy thấy ta, đứng lên, nhìn thẳng vào ta, “Cậu đã đến rồi.”

Ta cười hắc hắc , thuận tay đóng cửa lại , “Thuê phòng cơ à? Chúng ta hiện đang làm cái gì đây?”

Thân thể Đường Duy Cầm tựa hồ rung rung một chút, bị những lời này của ta làm cho sợ hãi tới vậy sao? Có lớn uy lực như vậy sao?

Lại một lúc lâu sau , cậu ta ngẩng đầu, tựa hồ hạ quyết tâm rất lớn , “Cậu nói muốn cùng tôi chia tay, thật không?”

Đúng vậy , đây là tin nhắn mà hôm nay ta đã gửi cho cậu ấy , nhìn cậu ấy như vậy , ta có chút lâng lâng , quả nhiên vẫn là ngu ngốc , thế nhưng lại tin, còn chạy tới thuê phòng, thật là, rất sợ hãi mất đi ta đây mà .

Ta đang chuẩn bị nói , chúng ta không thích hợp linh tinh gì đó , tiếp tục kích thích cậu ấy thì nghe thấy Đường Duy Cầm bình thản nói: “Được, chúng ta chia tay đi, tôi đáp ứng .”

“Cậu… cậu nói cái gì?” Bây giờ thì đổi ngược lại là ta trợn mắt há hốc mồm.

“Tô Nhuận, tôi muốn chia tay với cậu .” Đôi mắt cậu ấy đầy kiên định , thân thể đầy kiên định , kiên định làm cho ta cơ hồ cảm thấy, đây không phải là Đường Duy Cầm .

Ta cố gắng trấn định, mỉm cười nói, “Hôm nay là ngày cá tháng tư a, tôi nói đùa với cậu thôi , có phải cậu cũng thấy rõ hay không, cho nên cậu cũng đùa tôi như vậy hả ? Quên đi quên đi, chúng ta đều thông minh giống như hòa thượng , ai cũng đừng đùa kiểu này nữa , dừng lại ở đây , chúng ta về nhà đi!”

Ta đi kéo tay cậu ấy, cậu ấy không có né tránh giống như trước kia , không có ngượng ngùng cúi đầu giống như trước kia , cậu ấy cầm lấy tay ta, ta thế mới phát giác, kỳ thật tay cậu ấy không lớn, nếu so sánh với ta thì cũng chỉ lớn hơn một chút mà thôi , không giống tay của một đứa con trai .

Cậu ấy giữ chặt ta, “Tô Nhuận, cậu có biết tôi không nói đùa với cậu mà , tôi quyết định , tôi muốn chia tay với cậu.”

“Cậu lặp lại lần nữa!”

“Tôi muốn chia tay với cậu , Tô Nhuận, chúng ta căn bản là không thích hợp, vẫn là chia tay đi, mấy năm trước chúng ta cùng một chỗ căn bản chính là sai lầm, chúng ta làm bạn bè đi , cậu vẫn là cây mơ của tôi , ta cũng vẫn là ngựa tre của cậu .”

“Tôi nhổ vào ! Cậu đừng ở trước mặt bà đây khoe khoang văn thơ , tôi mới là người tốt nghiệp hệ tiếng Trung !” Ta kéo cậu ấy , ý đồ muốn đem cậu ấy mang đi.

Nhưng Đường Duy Cầm nhu nhược kia , giờ phút này lại rất kiên định , “Tô Nhuận, tôi muốn chia tay với cậu !”

“Cậu ăn no rửng mỡ a! Gần đây cậu hay chơi với ai mà học toàn điều xấu , đừng đang yên đang lành lại đem hai từ chia tay dính vào bên miệng , sống cho tốt vào chứ !”

“Tôi nói là thật , tôi chỉ cần nghĩ đến mẹ tôi cùng mẹ cậu buộc chúng ta kết hôn, thì tôi liền cảm thấy sợ hãi, nghĩ đến phải trải qua cả đời với cậu, tôi đều cảm thấy thế giới này sụp đổ , tối như mực nhìn không tới ánh sáng ! Tô Nhuận, tôi không thương cậu, cho tới bây giờ cũng không yêu, cậu cũng không yêu tôi , vì sao chúng ta còn phải ở cùng một chỗ chứ ?”

Cơ hồ là cậu ấy khóc nức nở, thanh âm run run , làm cho ta cũng đi theo rung rung , không thương , cái gì kêu là không thương? Cảm tình hai mươi mấy năm , như thế nào lại nói là không thương cơ chứ ? Trên thế giới này , còn có người hiểu biết Đường Duy Cầm hơn ta sao? Trên thế giới này , còn có người hiểu biết ta hơn cả Đường Duy Cầm sao?

Thực hiển nhiên, đáp án là không. Như vậy thì vì sao, hai người thanh mai trúc mã , lại nói là không yêu nhau cơ chứ ?

“Tôi sẽ không chia tay với cậu, cậu về nhà ngủ một giấc, suy nghĩ lại đi , tôi coi như cậu uống nhiều nói hươu nói vượn , về nhà đi.” Ta nghiến răng nghiến lợi lôi kéo cậu ấy, cậu ấy lại bùm một tiếng rồi ngã xuống, ôm lấy chân của ta , làm ta trợn mắt há hốc mồm, “Cậu làm sao vậy ?”

“Cậu hãy để tôi nói cho hết đã! Từ nhỏ, cậu đã hay bắt nạt tôi , từ lúc tôi có trí nhớ tới nay, Tô Nhuận cậu chính là ác ma, quần áo đẹp đẽ của tôi bị cậu cướp đi, đồ ăn vặt của tôi bị cậu đoạt đi, cậu còn đánh tôi , không cho phép tôi nói cho bất luận kẻ nào. Trước đây cậu thật to lớn , tôi không thể phản kháng cậu, chỉ có thể chịu đựng. Lúc sáu tuổi , nghe nói phải đi học, tôi ngây thơ nghĩ rằng, thế giới của tôi sẽ tràn ngập ánh sáng , tôi nghĩ rằng cậu không cần đến trường , nhưng kết quả là , chúng ta cùng lớp, cậu lại mạnh mẽ đánh chạy một bạn nữ khác , đòi ngồi cùng bàn với tôi .”

Cậu ấy gần như khóc kể, ta nghe mà ngây người, có chuyện này sao? Trí nhớ của cậu ấy cũng thật tốt quá đi .

Cậu ấy nói tiếp : “Khi đó tôi sợ nhất là cô giáo giao nhiều bài tập , bởi vì phần của cậu cũng bắt tôi phải làm , tôi làm không xong thì cậu mắng tôi , chữ tôi viết không giống của cậu thì cậu đánh tôi . Đến cấp hai, tôi ngây thơ nghĩ rằng , lần này có thể tách cậu ra , nhưng là ông trời trêu cợt, lại cùng lớp với cậu , cậu ngồi đằng sau tôi , bộ đồng phục của tôi đều bị cậu vẽ vô số con rùa ! Làm cho tôi mất mặt trước mọi người .”

Ta ngạc nhiên, vì chính mình biện giải, “Cậu đây là vì nghệ thuật hiến thân.”

“Tiếp theo là trung học, tôi ngây thơ nghĩ rằng , tôi học lớp chuyên , thành tích của cậu không tốt , nhưng kết quả là , mẹ cậu dựa vào quan hệ, đưa cậu vào được . Cậu càng trầm trọng hơn , chơi với một đám nữ sinh , thế là bài tập của cả nhóm cậu đều từ tôi đến làm , Tô Nhuận cậu biết không, cho đến bây giờ, tôi còn có thể một tay viết ra hai mươi mấy loại chữ cơ đấy !”

“Thư pháp gia! Cậu phải cảm ơn tôi !”

“Chính cậu bắt nạt tôi còn chưa tính, cậu còn kéo theo nhiều nữ sinh như vậy bắt nạt tôi , tôi chịu không nổi nhất là các cậu luôn véo mặt tôi , tôi là con trai , các cậu có biết không ? !”

“Này… Có giấy chứng nhận sao?”

“Tô Nhuận , vì sao cậu cứ như là âm hồn không tiêu tan vậy? Lên Đại học, tôi thực ngây thơ nghĩ rằng , tôi thi đỗ vào trường chuẩn quốc gia , có tiền cũng mua không được, thế nhưng cậu cũng tức giận phấn đấu, cũng thi đỗ vào được . Từ khi gặp cậu , tôi vốn không có một chút thời gian dành cho chính mình , tôi sống hộ cậu hai mươi mấy năm rồi , Tô Nhuận, tôi đã chán ghét những ngày tháng như vậy , tôi không nghĩ lại sống cho cậu nữa, tôi muốn tự sống cho mình !”

Cậu ấy dõng dạc, ta lại hỗn loạn , ta từng bắt nạt cậu ấy ư ? Còn nhiều lần như vậy sao ? Cậu ấy vẫn thực ngốc thực ngây thơ , vậy còn ta thì sao ? Trước đây ta vẫn cảm thấy đây là đương nhiên, thanh mai trúc mã nên như vậy mới đúng, cậu ấy là con trai thì phải nhường ta, kỳ hạn là cả đời, đây là mẹ ta nói a, làm sao có thể sai cơ chứ ?

Cậu ấy vẫn ôm chân ta , khóc nức nở , trong miệng vẫn lẩm bẩm nhắc tới thương tổn mà những năm gần đây ta tạo ra , ta từ kinh ngạc đến ngạc nhiên, cuối cùng đã chết lặng, ta đối với những chuyện mà mình đã làm hoàn toàn không nhớ rõ , mà cậu ấy từ khi còn nhỏ như vậy đã nhớ rõ, nghĩ có một ngày sẽ lôi cả ruột non cho ta xem .

Lúc Đường Duy Cầm khóc , ta không rên một tiếng, cậu ấy ôm ta, thân thể còn có chút ấm áp, ta bắt đầu hồi tưởng , Đường Duy Cầm còn chưa từng chủ động ôm ta bao giờ , đây xem như là lần đầu tiên đi, chỉ tiếc cậu ấy ôm lại là chân của ta , ta thật muốn nói cho cậu ấy , eo của bà đây cũng là rất mảnh khảnh, cậu ôm cũng sẽ thực thoải mái .

“Cho nên, Tô Nhuận, chúng ta chia tay đi, coi như là tôi cầu cậu vậy .” Cậu ấy đè nặng cổ họng nói.

Ta lắc lắc đầu, “Đừng cáu kỉnh , đều là vợ chồng già rồi , chia cái gì tay a. Đã là ngày mùng hai tháng tư rồi , đã qua ngày cá tháng tư rồi , chúng ta đừng nói đùa nữa.”

“Muốn tôi nói mấy lần nữa thì cậu mới hiểu, tôi là thật sự muốn chia tay với cậu !” Cậu ấy hét vào tai ta , dùng sức như vậy , tuyệt không giống như phát ra từ thân hình gầy yếu kia .

Ta cười cười, “Đây thì tính là lý do gì a, ai mà cả đời chả từng bắt nạt vài người a, chẳng lẽ là cậu ngoại tình ? Cậu có người con gái khác rồi sao ?”

Mặt cậu ấy đột nhiên đỏ bừng lên , đây mới là Đường Duy Cầm mà ta quen biết , động một cái là lại đỏ mặt , đây là nét đặc sắc của cậu ấy .

Cạch một tiếng, khóa cửa vặn vẹo, âm thanh giày da vang lên trên sàn nhà , ngay sau đó là thanh âm của một người đàn ông từ sau lưng ta, “Cậu ấy không có người con gái khác , nhưng là cậu ấy có người đàn ông khác .”

Ta dại ra, giống nhau căn đầu gỗ vậy .

Đường Duy Cầm đột nhiên đứng bật dậy, ngồi chồm hỗm trong thời gian dài làm cho cậu ấy đi đứng run run, một cái lảo đảo, suýt nữa thì ngã sấp xuống, lại bị người đàn ông kia ôm lấy, Đường Duy Cầm đẩy ra , “Ai cho anh đến! Anh về đi ! Tôi sẽ nói với cậu ấy .”

“Tôi sẽ cùng đối mặt với cậu.”

“Hasse! Anh trở về cho tôi !”

Ta ngơ ngác xoay người, nhìn kia hai người đàn ông đang ôm nhau kia, một người là bạn trai thanh mai trúc mã của ta , một người là bạn tốt của ta , ta nở nụ cười, “Ngày cá tháng tư đã trôi qua rồi , đừng gạt tôi nữa , tôi không tin, tôi cũng không phải kẻ ngốc.”

Hasse cầm lấy tay Đường Duy Cầm , mà Đường Duy Cầm thì dùng sức giãy dụa , chính là sắc mặt kia bắt đầu ửng hồng, thuyết minh cậu ấy thẹn thùng.

Hasse nói: “Tô Nhuận, ban ngày khi cô bảo tôi gửi cái tin nhắn thổ lộ kia , trong lòng tôi đã thực giãy dụa, tôi biết tôi thương cậu ấy , sớm muộn gì thì tôi cũng muốn ở cùng một chỗ với cậu ấy , nhưng hôm nay nhìn cô cười đầy vô tâm như vậy , tôi do dự , tôi nghĩ làm sao để quên những điều này , nhưng là Tô Nhuận… Thực xin lỗi.”

Ta lắc đầu, vẫn là mỉm cười, “Hai người các anh thật là quá đáng , vì gạt tôi , thế nhưng lại giả vờ là GAY!”

“Tôi thương anh ấy .” Đường Duy Cầm ngẩng đầu lên nhìn ta, ánh mắt kiên định kia là ta chưa bao giờ gặp qua .

“Tôi còn có việc, tôi về nhà trước .” Ta ngẩng đầu ưỡn ngực, đi qua giữa bọn họ , đem bọn họ tách ra.

“Tô Nhuận!” Đường Duy Cầm gọi ta một tiếng.

Ta cũng không có dừng lại bước chân.

Chỉ nghe đằng sau Hasse nói: “Để cho cô ấy yên lặng một mình đi.”

Ta quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Hasse một cái, “Tôi yên lặng con bà anh ấy !”

Ngay sau đó, ta nhấc chân bỏ chạy, căn phòng chật chội này cho dù một giây ta cũng không thể ở nổi nữa , đứng ở giữa hai người kia ta trở thành dư thừa, ta tin , ta rốt cục tin tưởng cái gì gọi là đam mỹ, một sự thật vô cùng thật đã phát sinh ở bên cạnh ta . Ta cố gắng vọng tưởng chính mình có thể nghĩ ra một đống lý do chứng minh bọn họ là đang lừa gạt ta, nhưng mỗi một ánh mắt của bọn họ , mỗi một động tác của bọn họ , đều lộ ra hương vị không thuần khiết.

Thân là hủ nữ , vì sao trước kia ta lại không nhìn ra cơ chứ ? Hay là cho dù ta ngửi thấy được hương vị , nhưng cũng bởi vì người nọ là thanh mai trúc mã của ta , cho nên vẫn không thèm nghĩ đến vấn đề này nữa ?

Ta chạy không có mục đích ở trên đường cái , tùy tiện leo lên một chiếc xe taxi, ta đem chính mình chôn ở trong đầu gối, ánh mắt chua sót .

“Cô gái , đến rồi , tổng cộng ba mươi đồng .” Lái xe nhắc nhở ta.

Ta đần độn bỏ tiền cho ông ấy , lần đầu tiên không có cảm thấy đau lòng vì tiền.

Mở cửa xuống xe, chiếc taxi phi thẳng đi giống như cuồng phong , ta ngẩng đầu lên, nhìn lên bầu trời đêm nay , thành thị này vào ban đêm, nhìn không tới ánh sao sáng ngời , bởi vì ánh đèn đường đã che khuất , cũng bởi vì trong không khí có nhiều hạt bụi đục ngầu.

Có người nói, khi bạn muốn khóc , chỉ cần ngẩng đầu lên, nước mắt sẽ chảy ngược vào trong , như vậy sẽ không ai biết bạn đang khóc, không ai chê cười bạn .

Ta cũng làm như vậy, đi về phía trước , sau đó, “A! Không biết tên trộm mất dạy nào thế này! Mày có năng lực thì đi cướp tiền ngân hàng đi , trộm nắp cống thì gọi gì là hảo hán!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.