Nỗi Bất Hạnh Của Sophie

Chương 13: Gặp bố mẹ




THƯ TỪ HỒNG KÔNG

Lâm Thăng đưa cho tôi xem bản fax mà văn phòng Songyang Hồng Kông gửi sang, hai câu đầu là mấy lời khách sáo, đại loại như kinh doanh thuận lợi, công ty phát triển, còn nhắc tới hai từ "cùng thắng", xem ra họ đã học được cả từ ngữ "mốt" nhất của Đại lục. Sau đó họ thông báo Hoàng Chính Long và Ms. Lisa sẽ tới Đại lục, xuất phát lúc mười ba giờ thứ Tư, ngày người hai, trở về lúc mười tám giờ ba mươi phút, ở dưới còn dặn dò rằng nếu có vấn đề hoặc thay đổi gì, hãy liên lạc với Ms. Lisa trước mười tám giờ ngày mười một, còn kèm theo cả số điện thoại bàn và số di dộng của Lisa. Đọc xong, tôi cảm thán, người Hồng Kông làm việc đúng là khác địa lục, chỉ một việc rất đơn giản cũng viết thật rõ ràng, chuyên nghiệp.

Tôi gọi Cảnh Phú Quý, Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vào, giơ tờ giấy ra trước mặt họ:

- Đọc đi, xem công ty quốc tế của người ta làm việc thế nào! Các cậu còn kém xa lắm!

Ba người họ cầm tờ giấy trên tay tôi, chụm đầu đọc, Cảnh Phú Quý đại diện lên tiếng:

- Cũng có thấy trình độ gì cao lắm đâu, chẳng qua chỉ là thông báo về thời gian, địa điểm, nhân vật, lịch trình, đơn giản thôi mà, chúng tôi cũng làm được.

Tôi nói:

- Được thôi, có bản lĩnh thì cậu cũng làm một bản kế hoạch đấu thầu thật đẹp cho tôi xem, hy vọng là tôi đã đánh giá thấp các cậu. - Tôi xem quyển lịch trên bàn, hôm nay ngày mồng mười tháng Mười một, còn hơn một tháng nữa là tới thời gian đấu thầu.

- Tôi cho các cậu thêm bốn ngày nữa, trước ngày mười bốn, tôi phải có kế hoạch đấu thầu, để tôi thưởng thức trình độ cao của các cậu, nhưng mà tôi nói trước, tôi không cần bảy tỏ quyết tâm bằng cách hô khẩu hiệu, nội dung phải cụ thể, có căn cứ, bằng chứng, phải phân tích cả tình hình của Nam Hưng và Ức Lập, biết chưa, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!

Gương mặt Cảnh Phú Qúy thoáng tái đi, nhận ra trong lời nói của tôi có ý không buông tha cho hắn, cũng giống như Lưu Hân từng nói xỏ hắn. Nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, nói:

- Số liệu có thể sắp xếp được, nhưng về tình hình của đối thủ thì hơi khó. - Tôi tỏ vẻ không vui:

- Chẳng phải vừa nãy cậu nói chỉ là chuyện nhỏ thôi sao? Bây giờ lại giở quẻ rồi à?

Cảnh Phú Quý giải thích:

- Khác nhau mà, đó chỉ là nói về một việc, còn thứ chúng ta cần là báo cáo điều tra.

Tôi nói:

- Chỉ dựa vào một bản fax vô cùng đơn giản này tôi tin rằng báo cáo điều tra của người ta chắc chắn làm cũng rất tốt. Hơn nữa, những thứ này bình thường các cậu cũng nên thu thập chứ không phải là đến lúc này mới cuống cả lên! Còn nữa, chính vì khó kiếm nên mới yêu cầu Trưởng phòng như cậu đi làm, mới thể hiện rõ được năng lực của cậu, nếu không vì sao tôi không bảo hai người họ làm? Cậu làm trưởng phòng không thể ngày nào cũng chỉ biết đưa họ đi trêu hoa ghẹo liễu, dạy bảo cho họ ít kinh nghiệm của cậu được không?

Vương Diệu và Bành Tiền Tiến vội vàng bày tỏ sự trung thành:

- Thực ra Trưởng phòng Cảnh cũng dạy bọn em rất nhiều thứ có ích, là thầy giáo của bọn em.

Tôi nói:

- Các cậu đừng nói đỡ cho cậu ấy trước mặt tôi, cậu ấy là người thế nào chẳng lẽ tôi còn không rõ, không làm hỏng các cậu là may lắm rồi. Bây giờ các cậu hãy soạn cho tôi một thư hẹn gặp theo quy cách chính thức, nội dung là chúng ta sẽ đưa người phụ trách của Songyang Hồng Kông gặp mặt chính thức với lãnh đạo cấp cao của Khoa Mỹ, xem ba người các cậu có làm được không? Hoàng Chính Long vừa mới nhận chức được một tháng, Lâm Thăng và ông ta chỉ mới gặp nhau hai lần, vẫn chưa hiểu rõ tính cách và khẩu vị của ông ta. Nhưng cho dù thế nào, kể cả có trúng thầu bên Khoa Mỹ, mọi việc cũng chưa OK, đảm bảo nguồn hàng phải phụ thuộc vào ông ta, huống hồ lần đầu gặp mặt, quy cách tiếp đãi phải tương đương với hàng Tổng thống.

Phương án tiếp đãi do Lâm Thăng và Lưu Hân lên kế hoạch, họ làm việc tỉ mỉ, chu đáo, đảm nhận việc này là hợp nhất, tôi nghe theo sự sắp xếp của họ.

- Tôi với Lý tổng tới đầu đường để đón, Lưu Hân đón ở cửa lớn dưới lầu, tại cổng công ty đặt một tấm biển nghênh đón, Tiểu Diệu và Lạc Lạc đứng chào hai bên, nhớ phải ăn mặc lịch sự, mỉm cười chuyên nghiệp, cười hở đúng tám cái răng, hôm nay nhớ soi gương tập trước đi. Bàn phòng họp phải có hoa tươi, giấy ăn, nước suối, bút máy và giấy trắng, tủ bên cạnh phải đặt cà phê, phải chuẩn bị sẵn cả sâm-panh và ly rượu. Tuy chúng ta chỉ là một công ty nhỏ, nhưng phải để họ cảm thấy chúng ta có khả năng trở thành công ty lớn. Còn nữa, khi chúng tôi bàn chuyện trong phòng họp, người bên ngoài không được chơi điện tử chát chít, mọi người không được thường xuyên đi lại, phải khiến điện thoại đổ chuông liên tục, phải làm ra vẻ vô cùng bận rộn, nhưng tiếng bước chân và tiếng nói chuyện điện thoại không được quá to. Đừng tưởng rằng họ ở trong phòng họp thì không chú ý tới tình hình bên ngoài, các lãnh đạo cấp cao của công ty lớn đều có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, tôi hiểu họ lắm.

Lưu Hân lấy bút và giấy ra ghi chép lại, Lâm Thăng chỉ chỗ này, trỏ chỗ kia, dặn dò, sắp xếp một hơi, sau đó ngồi phịch xuống:

- Tôi không tin là bày ra như thế rồi còn không thể ký được hợp đồng.

Tôi nhắc lại lần nữa:

- Các cậu nghe cho kỹ nhé, bình thường các cậu chát chít, chơi điện tử, chơi cổ phiếu tôi đều không can thiệp, nhưng các cậu cũng phải biết lúc nào nên, lúc nào không, ngày kia hãy thể hiện cho tôi cái dáng vẻ chăm chỉ, chuyên nghiệp ra, sắp xếp cụ thể thế nào, Lưu Hân sẽ thông báo với các cậu, nghe rõ chưa?

Còn một vấn đề quan trọng nữa, đó là tiệc tối và giải trí sau bữa tiệc nên sắp xếp thế nào? Mặc dù trong fax nói là họ sẽ ngồi tàu biển về Hồng Kông lúc mười tám giờ ba mươi phút, nhưng là chủ nhà, giữ khách lại ăn cơm là lễ nghĩa cơ bản nhất, thời cách mạng thì không phải thế, nhưng làm ăn kinh doanh buộc phải vậy. Vấn đề này khá khó khăn, Lâm Thăng nói:

- Hải sản, bào ngư, vi cá chắc chắn không được, ở Hồng Kông ngày nào họ cũng ăn các món đó, hàu sống tuy là đặc sản của Châu Hải, nhưng không cao cấp, phải chọn cái gì thật đặc biệt. - Tôi bỗng dưng nảy ra một ý:

- Thịt thú rừng, thịt thú rừng thì thế nào?

Lâm Thăng vỗ vai tôi:

- Hay lắm, cái món này ở Hồng Kông chắc chắn là không ăn được, chọn cái này đi.

Sắp xếp tiệc tối xong xuôi, sẽ đưa họ tới gặp Khoa Mỹ:

- Dùng lý do này để giữ khách, vừa thể hiện được quyết tâm của chúng ta với Khoa Mỹ, vừa khiến Hoàng Chính Long biết thực lực của chúng ta, nhất cử lưỡng tiện.

Lâm Thăng trù trừ một lát:

- Nhưng chuyện này phải thông báo trước để họ chuẩn bị.

Tôi nói để tính sau, Lâm Thăng kiên quyết không đồng ý:

- Đây là quy tắc tối thiểu, khái niệm thời gian của các công ty Nhật rất rõ ràng, kế hoạch đưa ra chi tiết, cụ thể, từng bước phải tính bằng phút để thực hiện, không thể làm “đến đâu hay đến đó”. Bản thân chúng ta không biết thì thôi, nhưng đã biết nhất định phải nói.

Tôi nói:

- Người Trung Quốc thì sao, chẳng lẽ cậu không phải người Trung Quốc? Đừng có sùng bái nước ngoài như thế được không?

Lâm Thăng hơi ngượng:

- Đúng, đúng, cậu nói đúng, chỉ là thói quen làm việc của mọi người khác nhau, không phân biệt thân phận cao thấp.

Tôi nói:

- Đúng vậy, như thế mới giống lời người nói. - Nói xong, trong lòng lại thấy thấp thỏm, Lôi tổng bên Khoa Mỹ có xuất hiện hay không còn chưa rõ, nếu không gặp được, Hoàng Chính Long mất mặt thì hậu quả không biết sẽ như thế nào?

TM TRẠNG CỦA GÁI GỌI

Lúc ăn cơm với Triệu Hữu Tài, tôi nhận được tin nhắn của Hoa.

Đây là tín hiệu hẹn trước giữa tôi với Hoa, ý bảo tôi tới.

Có một lần tôi đang chủ trì một cuộc họp thì một cô nàng là gái của Hoa gọi điện thoại tới, cũng không hỏi trước tôi là có tiện hay không, buông ngay một câu:

- Anh Phi, lâu lắm rồi anh không đến thăm em đấy nhé!

Giọng cô nàng rất to khiến tất cả những người tham gia cuộc họp đều nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức cúp máy, miệng lẩm bẩm:

- Suốt ngày gọi nhầm số!

Sau việc đó, tôi lập tức nổi cáu với Hoa:

- Cô dạy dỗ đàn em kiểu gì vậy? Không được gọi điện thoại bừa bãi, bảo bọn họ nhắn một cái tin đến là tôi biết bọn họ nhớ tôi rồi!

Hoa là người Đông Bắc, vốn xuất thân từ gái gọi, sau già chuyển sang làm má mì. Ấn tượng của tôi về lần quen với cô ả rất sâu sắc. Lần đó tôi uống rượu say, vào nhà vệ sinh, còn đang nhắm mắt say sưa “trả lời tiếng gọi tự nhiên” thì nghe thấy tiếng một người đàn bà đang chửi một gái gọi không chịu nổi sự dày vò của khách mà chạy ra:

- Mày còn giả vờ thanh cao? Có bản lĩnh thì đi làm hoa hậu ấy, nói một vài câu đã được cả đống tiền. Còn đây là phận của mày.

Ở nhà vệ sinh đi ra, tôi đụng ngay cô nàng đang rửa tay, trên người là đồng phục, miệng vẫn đang ngoác ra chửi, tôi đứng cạnh vặn vòi nước, nghiêng đầu khen ả:

- Em gái, nói hay lắm, anh thích em, lát nữa qua uống ly rượu?

Cô ả bất chấp bàn tay còn chưa khô nước, chùi vội vào áo rồi móc danh thiếp ra, đưa cho tôi bằng cả hai tay:

- Anh Hai, anh cười em rồi, em tên Hoa, nhờ anh chiếu cố cho!

Trước đó, tôi tới hộp đêm Kim Bích “hoạt động” đều thông qua Trân Trân, nhưng thực ra tôi không thích cô ả, cánh tay còn thô hơn cả bắp chân tôi, hai cái đùi to bằng eo tôi, hơn nữa nói năng không khéo léo:

- Anh Hai, chỉ còn mấy em này thôi, muốn chọn cũng không có nữa. - Ý cô ả là chỗ chúng tôi làm ăn tốt lắm, chẳng thiếu vài thằng các anh, muốn chơi thì chọn, không chọn thì thôi, khiến tôi mất mặt trước mấy vị khách, chỉ vì ngại với mối quan hệ của Hoàng Lực nên không tiện thay người. Quen Hoa, ả biết tôi là khách quen, thường xuyên quyến rũ tôi tìm ả đặt phòng, ngặt nỗi tính cánh đanh đá của Trân Trân nên chưa thành công. Sau đó có một lần Trân Trân không đi làm, Hoa vừa gặp tôi đã vẫy tay từ xa:

- Ôi, anh Phi, cuối cùng anh cũng đến rồi! - Giọng nói ngọt như mía lùi, mắt sáng lấp lánh, điệu đà đi tới, cái thần thái này thật giống với mấy tú bà trong phim. Hoa nắm lấy tay tôi, nói:

- Anh Phi may thật đấy, hôm nay có hàng mới, em nào người cũng ngon, chỗ nào cần to là to, chỗ nào cần nhỏ là nhỏ. - Mới nghe thôi mà chân tay tôi đã ngứa ngáy cả lên.

- Còn có một em sinh viên, đang học Đại học Sư phạm. - Hoa ưỡn ngực chạm vào cánh tay tôi, tay trái che miệng ghé tai tôi thì thầm như sợ người khác nghe thấy sẽ cướp đi mất.

- Có thật không? - Tôi liếc mắt hỏi một câu tỏ vẻ nghi hoặc, tôi biết thói quen làm nghề này chính là nói khoác, ngực nhỏ thì nói người đẹp, eo thô thì nói là vô cùng dịu dàng… Cũng giống như mấy em gái ở phòng sauna, bạn hỏi vào nghề bao lâu rồi, bọn họ đều nói hôm qua mới nhập môn làm bạn tưởng mình vừa vớ được bảo bối.

Hoa vỗ ngực đảm bảo hàng xịn:

- Lừa người khác được chứ lừa sao nổi anh.

Tôi nổi hứng, bèn bảo mau đưa đến cho tôi gặp mặt. Trước khi cô gái đó bước vào, tôi nghĩ nếu đúng là sinh viên đại học, thì có lẽ ngoại hình hơi kém, nhưng không ngờ gương mặt thanh tú, nước da trắng nõn, mái tóc dài mượt, duy chỉ có điều thân hình hơi gầy. Tôi nhìn cô gái, sau đó chỉ tay vào chỗ ngồi bên cạnh, đôi mắt cô mở lớn, há miệng chỉ tay vào mình, tôi gật đầu, cô nàng cắn môi, hai tay chắp trước bụng bước lại gần, sau đó khép nép ngồi xuống cạnh tôi. Tôi nghiêng đầu nhìn cô đánh giá từ khoảng cách gần, phát hiện ra bàn tay của cô ta không đẹp, ngắn và béo, không phải lại tay thon như tôi thích, bèn nghĩ bụng: Không chừng đôi tay này còn từng xỏ dây thừng dắt bò.

Rừng rộng chim nào cũng có, bây giờ các cô gái giả vờ ngây thơ, trong sáng quá nhiều, chẳng ai hiểu rõ người ngồi bên cạnh bạn, thậm chí là ngủ bên cạnh bạn tới từ đâu, họ có bệnh truyền nhiễm, thậm chí bị AIDS hay không, họ từng làm những việc xấu xa nào chưa, đây là một sự thực mà bạn không thể nào biết được, có nhiều lúc, bạn chỉ có thể dựa vào vận may.

- Em tên gì? Học trường nào? - Tôi dùng tăm xỉa răng cắm một miếng dưa hấu đưa cho cô nàng.

- Tiểu Ngọc, chưa học tới đại học. - Cô nàng không giống những người đã quen nghề, ngồi xuống thoải mái như ở nhà, vẫn cái vẻ thản nhiên.

- Chẳng phải Hoa nói với em là sinh viên đại học sao?

- Phải hay không quan trọng lắm ạ? Nếu phải thì có phải anh sẽ cảm thấy rất có khoái cảm không?

Thái độ cứng ngắc của Tiểu Ngọc không những không làm tôi nổi cáu mà ngược lại còn kích thích hứng thú của tôi, tôi nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng. Nếu không làm rõ điều này hà tất phải tìm cô nàng làm gì, còn đầy gái xinh đẹp hơn, thạo nghề hơn cô ta nhiều.

Tôi đề nghị chơi trò oẳn tù tì uống rượu, Tiểu Ngọc động tác chậm chạm, hơn nữa không biết gian lận, đâu phải là đối thủ của tôi, phải uống liền tù tì mấy cốc, cuối cùng cô ta ngồi không vững được nữa, gục xuống vai tôi, tôi vỗ cánh tay cô ta nói:

- Này, hỏi em một câu, từ “sư phạm” tiếng Anh nói thế nào?

Miệng cô ta lẩm bẩm một từ không rõ lời:

- Nor… normal.

Từ “sư phạm” là một từ tương đối “văn hóa”, rất xa lạ, phiên âm thế nào tôi còn không biết, bởi vậy bèn móc điện thoại ra tra, quả không sai.

CHUYẾN VIẾNG THĂM CỦA HOÀNG CHÍNH LONG

Hoàng Chính Long khoảng ngoài bốn mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, đeo kính không gọng, mặc bộ comple màu xám, thắt cà vạt màu xanh lam, trông nho nhã, thư sinh như một giảng viên đại học. Trong phòng họp, anh ta liệt kê ra toàn bộ số liệu kể từ khi chúng tôi bắt đầu hợp tác với nhau đến nay, chính xác tới từng loại sản phẩm và số liệu, cuối cùng rút ra kết luận: Lượng mua năm sau của chúng tôi đã tăng hai mươi lăm phần trăm cả năm, nếu năm sau lên tới mức một triệu hai đô-la Mỹ thì tốc độ tăng là năm mươi phần trăm, anh ta tỏ ra nghi ngờ với con số này.

Chỉ dùng số liệu để nói chuyện và đưa ra suy đoán, phương thức này nắm ngoài dự đoán của tôi, khiến tôi kinh ngạc. Nói thật lòng, những tài liệu này đến tôi còn không nắm vững, chỉ nhớ là mỗi năm mua sắm khoảng bao nhiêu, bao gồm cả một triệu hai đô-la Mỹ cũng là tôi buộc miệng nói ra trong lúc kích động, không ngờ anh ta tưởng thật, còn nhiều lần lấy ra làm dẫn chứng. Chờ Hoàng Chính Long nói xong, tôi mới cảm thán:

- Tổng giám đốc Hoàng làm việc nghiêm túc, nói chuyện có căn cứ khiến mọi người đều khâm phục, chúng tôi phải học theo mới được. - Khi nói câu này, tôi chuyển ánh mắt sang phía Lâm Thăng, ý của tôi rất rõ ràng, sau đó lại quay về chủ đề chính. - Những phân tích của Hoàng tổng rất có lý, nhưng tình hình năm sau đặc biệt hơn một chút, mục tiêu của Khoa Mỹ là hai triệu tám chiếc điều hòa, mức tăng trưởng là sáu mươi phần trăm, nếu chúng tôi chiếm được một nửa là chắc chắn rồi, thêm vào đó năm nay có thêm mấy khách hàng mới ký hợp đồng, bởi vậy chúng tôi chắc tới chín mươi phần trăm là có thể lên tới mức một triệu hai đô-la Mỹ. Hơn nữa, sân vận động Olympic đang được hoàn thiện, các chuyên gia quốc tế cũng đã dự đoán điều này, bởi vậy chỉ dựa vào mấy số liệu này sẽ không thể nào phán đoán chính xác được.

- Còn Khoa Đạt thì sao, nghe nói sắp phá sản, phía các anh sẽ bị tổn thất không ít. - Hoàng Chính Long không tha cho tôi, tin tức của anh ta thật nhanh nhạy. Tôi động não thật nhanh, đang nghĩ nên trả lời câu hỏi này như thế nào thì Lâm Thăng lên tiếng:

- Hoàng tổng, Khoa Đạt mặc dù là khách hàng lớn nhất của chúng tôi, nhưng thực tế tổng lượng hàng của họ đã giảm xuống ba mươi phần trăm, cho dù họ có phá sản thì chúng tôi cũng hoàn toàn có thể lấy lại được từ Khoa Mỹ, thế nên chuyện này Hoàng tổng cứ yên tâm. - Lâm Thăng dừng một lát, sau đó cầm tờ giấy mà hắn ghi chép lên. - Vừa nãy Hoàng tổng nhắc tới một số liệu mua bán năm 2004 không đúng, ít hơn một trăm tám mươi nghìn đô-la Mỹ so với thống kê của chúng tôi, bởi vì số hàng này khi đó chúng tôi đặt mua dưới danh nghĩa của một công ty khác nên quý công ty đã thống kê thiếu, nhưng chuyện này cũng không thể trách Hoàng tổng, ngài mới nhận chức, nắm được những số liệu đó đã là tốt lắm rồi. Ngoài ra, hiện tại tôi còn có một nhóm số liệu nữa muốn thảo luận với Hoàng tổng.

Lâm Thăng thần thái tự nhiên, thong thả lấy ra hai tờ giấy từ cặp tài liệu để trên bàn:

- Ngày mười lăm tháng Ba và ngày hai bảy tháng Chín năm nay có hai đơn đặt hàng không được giao đúng hạn, ảnh hưởng tới việc giao hàng cho khách, khiến chúng tôi bị Khoa Đạt phạt năm mươi nghìn tệ, khoản này nên tính thế nào? Tôi muốn nghe cao kiến của Hoàng tổng.

- Trí nhớ của Lâm tổng rất tốt, nhưng đơn hàng tháng Chín là do việc qua cửa khẩu của Tần tổng có vấn đề.

Khi Hoàng Chính Long và Lâm Thăng nói chuyện với nhau, tôi chỉ ngồi quan sát, không nói thêm một lời nào. Trước đó tôi chỉ quan tâm tới việc tiếp đón, không hề chuẩn bị tới nội dung cuộc họp, mặc dù lẽ ra là do Lâm Thăng đứng ra lo liệu, nhưng ít nhất chúng tôi cũng nên chuẩn bị trước phương án đàm phán, nhưng lại không làm. Lần này không ngờ lại có nhiều vấn đề nhỏ như thế, Lâm Thăng không những trả lời rất có đầu có cuối mà còn kịp thời chuyển chủ đề bất lợi của chúng tôi đi, quả thật tôi đã coi thường hắn, cái lớp MBA chuyên ngành kinh tế học của hắn đúng là không tồi.

Hàng mà Songyang gửi cho chúng tôi sẽ được giao cho Tần tổng ở Hồng Kông, Tần tổng sẽ giúp chúng tôi thanh toán bằng đô-la Mỹ qua hình thức T/T hoặc LC, chúng tôi thường đặt trước một triệu tệ mỗi năm ở đó, sau mỗi một đơn hàng, chúng tôi sẽ kết toán với Tần tổng. Đây là phương thức thanh toán tiền hàng giữa ba công ty chúng tôi. Lần này Hoàng Chính Long lại nêu ra một điều kiện, ngoại trừ việc tổng tiền hàng trong năm không được ít hơn tám mươi nghìn đô-la Mỹ. Tôi hiểu ý của anh ta, nếu việc mua hàng không cân bằng thì kế hoạch của họ cũng rất khó thực hiện. Người Nhật Bản rất thận trọng trong khoản này, thường sẽ lên kế hoạch trước ba tháng. Nhưng điểm này hiện nay cũng chưa phải việc gì phiền phức, bọn Cảnh Phú Quý đã đề nghị chuẩn bị kho trữ hàng để thuận tiện trong việc giao hàng, tôi với Lâm Thăng cũng đã bàn bạc với nhau chuyện này, bây giờ Hoàng Chính Long chủ động nhắc tới, thì cũng có thể đồng ý với anh ta ngay.

Tôi nắm ngay lấy cơ hội thể hiện này:

- Hoàng tổng, mỗi tháng tám mươi nghìn đô-la Mỹ không có vấn đề gì, khó khăn hơn nữa chúng tôi cũng sẽ ủng hộ anh, đúng không, nhưng về kiểu dáng, loại sản phẩm phải căn cứ theo yêu cầu của chúng tôi, chúng tôi sẽ thông báo trước. Tiểu Diệu, danh mục mà cô liệt kê ra đâu?

Tiểu Diệu ngẩng đầu lên trả lời ngắn gọn:

- Làm xong rồi ạ! - Sau đó vừa lấy tài liệu ra vừa nói, - Đây là một danh mục mua hàng, dùng để tham khảo trước, cụ thể sẽ căn cứ vào đơn hàng từng tháng làm tiêu chuẩn.

Cuộc họp kéo dài ba tiếng đồng hồ, hầu như đã bàn tới mọi chi tiết, giữa chừng Hoàng Chính Long đi vệ sinh hai lần, tôi dùng khóe mắt để quan sát anh ta, thấy khi đi qua hành lang, anh ta ngó Đông ngó Tây, dọc đường còn không ngừng giả bộ buộc lại dây giày, tôi liếc Lâm Thăng một cái, hắn cũng đang quan sát, sau đó hai chúng tôi nhìn nhau cười đầy ẩn ý. Cuối cùng hợp đồng cũng được ký đúng như dự đoán, mặc dù có thêm điều kiện nhưng chúng tôi vẫn rất hào hứng, sau một hồi vỗ tay chúc mừng, tôi nói:

- Tối nay nhất định phải uống rượu với Hoàng tổng vài ly. - Lâm Thăng cũng nhảy ra nói:

- Chỗ chúng tôi có rượu Richard Hennessy hàng sưu tầm, chỉ chờ anh đến hôm nay để uống thôi.

Sau đó hắn còn ghé tai Hoàng Chính Long nói vài câu gì đó. Hoàng Chính Long trợn tròn mắt rồi vội vàng xua tay:

- Không được, không, cảm ơn!

Tôi biết Lâm Thăng nói gì, vội vàng bổ sung thêm:

- Không sao đâu, tuyệt đối yên tâm!

Dùng bữa xong, Hoàng Chính Long định ngồi tàu chuyến chín rưỡi đêm để về Hồng Kông, tôi giữ lại:

- Hoàng tổng, chiều mai chúng tôi đã hẹn gặp bên Khoa Mỹ, hay đêm nay đừng về Hồng Kông nữa, chúng tôi đã đặt sẵn khách sạn cho anh với cô Lisa rồi.

Hoàng Chính Long nhìn Lisa nói:

- Tối nay cô ấy có thể ở đây. - Sau đó nhìn tôi, - Còn tôi buộc phải quay về, ngày mai ở bên Hồng Kông còn có việc, chẳng phải là hẹn lúc ba giờ chiều sao? Trước hai giờ tôi sẽ đến Châu Hải.

Thấy vậy tôi cũng không tiện giữ lại, bèn nói:

- Hoàng tổng, được quen với anh thật là vinh hạnh, tới hộp đêm tốt nhất của Châu Hải ngồi một lát, trước mười hai giờ từ Macao về Hồng Kông được không?

Hai tay tôi nắm chặt Hoàng Chính Long, gương mặt thể hiện sự chân thành, không ngờ phản ứng của Hoàng Chính Long vô cùng mạnh mẽ:

- Không, không, No, No! - Sau đó rụt mạnh tay về rồi quay người bỏ đi, khiến tôi được phen bẽ bàng. Lâm Thăng đứng cạnh khẽ giật áo tôi, nói nhỏ:

- Bỏ đi, đừng ép người ta.

Lưu Hân và Lisa mới gặp nhau lần đầu nhưng đã như bạn thân lâu ngày gặp lại, lúc đi đường, hai người nắm tay nhau, tiễn Hoàng Chính Long về, Lưu Hân chủ động nói:

- Hai sếp về nhà sớm nghỉ ngơi đi, tôi đưa Lisa tới Củng Bắc làm mặt thư giãn.

Lisa quay về phía tôi cười:

- Lý tổng, đừng giận nhé, anh Hoàng của chúng tôi không bao giờ tới mấy chỗ vui chơi, giải trí.

Lâm Thăng vỗ vai tôi, nói:

- Cuộc họp chiều nay lẽ ra phải gọi người của phòng Bán hàng tới nghe, để họ hiểu một cuộc đàm phán chính thức nên như thế nào. Không nên cả ngày chỉ biết dưới gầm bàn, còn trên mặt bàn cái gì cũng không biết. - Tôi gật đầu nói phải, đầu óc có vẻ trì trệ, không nghĩ được chuyện này.

Mọi người chia tay nhau ở Cửu Châu, tôi gọi điện thoại cho Dương Hùng Vĩ, hỏi hắn chuyện gặp gỡ ngày mai, câu trả lời của Dương Hùng Vĩ rất rõ ràng:

- Chuyện ông anh dặn, tôi đâu dám không làm? Yên tâm đi!

Tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, chơi với cái gã này thực là vui vẻ, không giống Hoàng Lực, chỉ là đồ thùng rỗng rêu to, mang được hàng đi rồi là không nhắc gì tới chuyện tiền nong nữa.

Về việc vì sao Hoàng Chính Long thường từ chối những buổi tiếp khách trong giới làm ăn thì sau đó tôi đã biết đáp án: Nghe nói ngày trước Hoàng Chính Long cũng ăn chơi điên cuồng lắm, cho đến một ngày anh ta tới hộp đêm, điện thoại di động tắt máy, đúng lúc anh ta đang chơi điên cuồng nhất thì người nhà bị nạn. Vợ anh ta cùng hai cô con gái sinh đôi ngồi xe từ Tiên Thủy về nhà, vì trời tối, đường mưa trơn trượt nên đến đường Hương Đảo thì xe bị lật, hai cô gái chết ngay tại chỗ, người vợ chết trên xe cứu thương. Sau đó, Hoàng Chính Long kiểm tra điện thoại của vợ, trong vòng năm phút sau khi xe bị lật, vợ anh ta đã gọi cho anh ta năm cuộc, ngoài ra có một cuộc gọi cấp cứu. Tuy rằng Hoàng Chính Long có nghe điện thoại cũng không thể thay đổi được sự thực rằng họ bị lật xe và qua đời, nhưng anh ta luôn cho rằng chính vì mình ham chơi, hơn nữa lại tắt máy nên anh ta mới mất đi ba người thân thiết nhất trong cuộc đời, đây là sự trừng phạt mà Thượng đế dành cho anh ta. Để chuộc tội, từ đó về sau anh ta tin vào Thiên chúa, không còn ra vào những chốn ăn chơi, thời gian rảnh rỗi, anh ta nghiên cứu về các giáo điều trong Kinh Thánh, hạn chế tối đa các bữa tiệc làm ăn.

Chuyện này do Lisa kể cho Lưu Hân, Lưu Hân có thời gian rảnh đã gọi điện thoại báo cáo với tôi. Tôi biểu dương Lưu Hân:

- Đám nhân viên nghiệp vụ của công ty lẽ ra phải học theo cô, mới gặp nhau lần đầu đã khiến người ta tâm sự nhiều chuyện thế rồi.

Lưu Hân trả lời:

- Cũng là vì bình thường anh luôn cổ vũ cho em, thế nên em nhất định phải làm tới mức tốt nhất mới được.

Đang định cúp điện thoại tôi bỗng nhận ra một vấn đề:

- Sao lại đặc biệt thông báo cho tôi?

Lưu Hân im lặng một lát rồi nói:

- Lần trước em gọi điện thoại nói với anh là vợ anh ở quán cà phê Thượng Đảo gặp một người đàn ông, anh không chê em lắm chuyện chứ?

Tôi nói:

- Đâu có, tôi còn phải cảm ơn cô vì đã cung cấp tin tức tình báo. - Lưu Hân lại im lặng:

- Thực ra em cũng không có ý gì khác, em không muốn phá hoại gia đình anh, chỉ hy vọng anh học theo Hoàng tổng, đi chơi ít thôi, chăm sóc hơn cho gia đình! - Lưu Hân nói một lèo, không chờ tôi trả lời đã cúp điện thoại. Đặt điện thoại xuống, tôi ngây người như khúc gỗ, chìm vào suy tư, những lời này của Lưu Hân xuất phát từ đáy tim hay chỉ là nói ngược lại lòng mình.

Nhất thời không thể nghĩ ra nên tôi cũng lười nghĩ tiếp, tôi kể chuyện của Hoàng Chính Long cho Cảnh Phú Quý và nói rõ với hắn ý của tôi:

- Quý này, vợ của Hoàng Chính Long trước khi chết mà được nghe giọng nói của chồng có lẽ sẽ đi thanh thản hơn, nhưng lại không được. Lần trước tôi cảnh báo cậu không sai chứ, đàn ông cho dù đi tới đâu cũng không được tắt máy, đây là nghĩa vụ tối thiểu với gia đình.

Sau đó Thanh Thanh từ Thanh Đảo trở về, chúng tôi ngồi ở đầu giường nói chuyện, tôi kể cho cô ấy nghe chuyện gặp Hoàng Chính Long, luôn miệng khen ngợi tố chất và trình độ của anh ta, ai ngờ Thanh Thanh chỉ nhớ chuyện khác:

- Cả ngày anh rượu chè bên ngoài không có nhà, nói không chừng có ngày em cũng như vợ anh ấy.

Sự trêu đùa của số phận lúc nào cũng tàn khốc, vô tình như thế, chuyện tôi bảo người khác đừng làm lại xảy ra với đúng bản thân tôi, tôi đùa Cảnh Phú Quý, không ngờ nhân vật chính trong trò đùa đó sau này lại là tôi, hơn nữa, lời nói trong lúc vô tình của Thanh Thanh đã ứng nghiệm, điều tôi không muốn xảy ra nhất, cuối cùng cũng đã xảy ra.

GIẢI TỎA NGHI NGỜ VỚI LM THĂNG

Ký hợp đồng với bên Hồng Kông, Lâm Thăng rất đắc ý, mấy lần hỏi tôi bên Khoa Mỹ thế nào rồi, tôi chỉ trả lời qua quýt. Mấy hôm nay ánh mắt hắn nhìn tôi có vẻ bất thường, nói chuyện cũng kỳ kỳ quái quái, nói là đừng suốt ngày đóng cửa bàn bạc với người khác, có chuyện gì cứ nói trắng ra. Tôi nghiến răng, nói đã thể thì tôi nói thẳng luôn, cú điện thoại đó có phải anh gọi hay không?

Câu này lẽ ra tối hôm Hoàng Chính Long tới tôi đã định hỏi Lâm Thăng, nhưng sau đó uống nhiều rượu nên quên mất, rượu đúng là thứ hại người, chuyện này không biết tôi đã làm bao nhiều lần rồi.

Lâm Thăng hừ một tiếng:

- Tôi biết anh nghi ngờ tôi! Phi, con người tôi có xấu xa đến đâu cũng không làm cái chuyện đó. Thần kinh à, câu như thế mà anh cũng nói ra được. - Sau đó đập cửa ra ngoài.

Không lâu sau hắn lại đẩy cửa bước vào:

- Tôi cảm thấy bây giờ tâm tư anh ta nên đặt vào chuyện của Khoa Mỹ, kệ con bà nó là ai gọi!

Lâm Thăng nói thế là tôi có thể khẳng định không phải hắn gọi điện thoại, bình thường hắn rất trân trọng danh dự của mình, tuyệt đối không dùng từ “con bà nó”, mặc dù con người hắn nhỏ nhen, ích kỷ, nhưng không bao giờ làm những trò hạ đẳng, cũng giống như hắn từng đánh giá về tôi với hắn, nói là hắn bề ngoài không tốt, nhưng cũng chẳng xấu, còn tôi thì ngược lại, những lời đánh giá này cũng tương tự như kết luận mà Cảnh Phú Quý dành cho tôi. Còn về thái độ lén lén lút lút của hắn sau này cũng có đáp án, đúng là hắn muốn lập công ty mới, nhưng không phải là rút cổ phần từ Phi Thăng mà muốn kinh doanh cái khác, hành động này chẳng qua cũng chỉ là muốn kiếm thêm tiền. Không nói với tôi là vì thời cơ chưa chín muồi!

Chỉ có điều vì sao cái gã này không chịu nói ra sớm làm phí mất tế bào não của tôi! Trong phút chốc, tôi cảm thấy bầu trời thật rộng lớn.

Lần đầu gặp mặt, sự hào sảng của Lâm Thăng đã để lại cho tôi ấn tượng tốt, phản ứng đầu tiên của tôi khi biết hắn là người Thượng Hải chính là “Anh chẳng giống người Thượng Hải chút nào”. Với lời khen ngợi thốt ra từ miệng một người tỉnh lẻ như vậy, có lẽ người Thượng Hải sẽ không thích, khi bạn khen ngợi một người nào đó nghĩa khí, rộng lượng “không giống người Thượng Hải”, rất có khả năng anh ta sẽ cho rằng mình không đủ thông minh, sang trọng.

Hồi học đại học, phòng ký túc của tôi có bảy người, trong đó có một người là người Thượng Hải, tên là Dương Cương. Ngày đầu tiên nhập học, Dương Cương nói với bạn cùng phòng:

- Tương Tây là ở đâu? Chỗ nào? - Khi đó tôi tức tới mức suýt thổ huyết.

Mấy ngày sau tôi đã học hút thuốc, uống rượu, tàn thuốc gạt bừa bãi, vỏ chai rượu vứt lăn lóc, chăn không bao giờ gấp, bát lúc nào cũng dùng mới rửa, thường xuyên đưa bạn đồng hương về phòng uống rượu, còn Dương Cương, cứ bạn của tôi đến là hắn vặn loa nghe nhạc tới mức to nhất, trong đó toàn là những bài hát tiếng Anh nổi tiếng như “Sailing”, “Yesterday once more”, nói theo cách của hắn thì “phải dùng tiếng nhạc kỳ diệu át đi những tiếng chửi thô lỗ”. Không những vậy, hắn còn thường xuyên chế nhạo tiếng Tương Tây của tôi, “khăn tay” nói là “mùi soa”, “quần lót” nói là “quần con”; có một lần tôi nói “nhà vệ sinh” thành “hố xí” khiến mọi người không biết nó là cái gì, nghiêm trọng nhất là một lần tôi nói “bơi” thành “tắm” khiến hắn cười nghiêng ngả. Trước khi tới Thượng hải, cứ tan học là bọn chúng tôi đều nói “xuống sông tắm”, chưa bao giờ nói “xuống sông bơi”, trong khái niệm của tôi, “bơi” với “tắm” chẳng có gì khác nhau.

Bao nhiêu oan ức tích lũy quá lâu rồi cũng có ngày bùng phát.

Tối hôm đó sau khi ký túc xá tắt đèn, mọi người đang tranh nhau nói quê hương mình có cái gì tốt, kích động tới mức giọng nói cao dần lên, thành giường kêu ken két. Vương Tiểu Sơn ở Đại Liên nói người Đông Bắc chúng tôi là trọng tình anh em nhất, uống rượu vô địch, bóng đá giỏi nhất, còn có những cô gái da trắng, cơ thể khỏe mạnh. Hầu Kình ở Nam Thông nói tự cổ Tô Bắc đã nổi tiếng với các văn nhân mặc khách, với các bậc đế vương, nếu không có người Tô Bắc chúng tôi, lịch sử sẽ phải viết lại. Đỗ Thành Quế nói quê hương Trùng Khánh của tao vô cùng bình yên, các em gái ngoan phải biết. Tôi đã không nhịn được từ lâu, ngồi bật dậy khỏi giường, kích động nói Trương Gia Giới kì mĩ và thành Phượng Hoàng được ca ngợi là đẹp nhất Trung Quốc, còn có hai người là Thẩm Tùng Văn và Hoàng Vĩnh Ngọc mà người Tương Tây đi đâu cũng lấy làm tự hào. Lúc này chắc anh bạn Dương Cương đã không chịu nổi nữa, từ góc tối bắn ra một câu:

- Sao mày không nói ở nơi đó có nhiều thổ phỉ? Đúng là đồ A Phi!

Lúc này bộ phim “Thổ phỉ Ô Long Sơn” đã nổi tiếng khắp cả Trung Quốc, hình tượng của Toàn Sơn Báo và Điền Đại Bảng đã trở thành đại chiến cho người Tương Tây, bình thường tôi cũng hay bị bọn bạn trêu trọc vì chuyện này.

Người khác nói không sao, nhưng những lời nói độc ác của Dương Cương khiến tôi không chịu nổi, liên tưởng tới mấy bao diêm, bật lửa của tôi với Hầu Kình bình thường mất tích vô duyên vô cớ, thù mới hận cũ cộng lại với nhau, tôi nhảy xuống giường lao vào cái bóng trong góc tối. Người Tô Bắc Hầu Kình cũng ghét người Thượng Hải giống như tôi, sau việc đó đã đánh giá hành động của tôi:

- Đấu chiêu với đối thủ phải tránh thực, dùng hư, gặp phải thằng miệng lưỡi độc địa mày phải dùng nắm đấm, gặp phải đứa cao to khỏe mạnh mày phải dùng súng, nói một cách đơn giản là võ công cao đến đâu cũng sợ đao kiếm, trí tuệ giỏi đến đau cũng sợ gạch đá.

Nỗi oán hận của tôi với người Thượng Hải đã sâu, nhưng nực cười một chỗ là mười năm sau, tôi lại kết hợp với người Thượng Hải Lâm Thăng cùng lập công ty kinh doanh.

Có một lần chúng tôi đi dạo tại Siêu thị Raffles gần Quảng trường Nhân dân, sự nhiệt tình của nhân viên bán hàng làm chúng tôi giật mình, trong ấn tượng của tôi, thái độ của nhân viên phục vụ người Thượng Hải với người nói tiếng Thượng Hải và người nói tiếng phổ thông hoàn toàn khác nhau:

- Có phải bây giờ quan niệm của người Thượng Hải thoáng hơn không, bao dung hơn với người tỉnh lẻ? - Tôi hỏi Lâm Thăng, Lâm Thăng nói không phải:

- Là vì mắt họ tinh tường hơn, bây giờ những người ăn mặc sang trọng mà nói tiếng phổ thông chắc chắn còn giàu hơn người Thượng Hải. - Lâm Thăng lại cười cười nhìn tôi, nói tiếp, - Bây giờ một số chỗ sang trọng ở Thượng hải dùng nhiều tiếng Anh và tiếng Nhật, sau đó đến tiếng phổ thông kiểu Hồng Kông và tiếng phổ thông kiểu người miền Nam, tiếng Thượng Hải không linh nghiệm nữa.

Tôi bất giác thầm khen ngợi sự thông minh và tiến bộ của người Thượng Hải, hiểu rằng đúng là họ có chỗ để kiêu ngạo.

Cả đời này tôi cứ dây dưa với người Thượng Hải, bây giờ lại có một người Thượng Hải nữa xuất hiện trong mắt của tôi, Lôi Anh Minh, tôi không biết gặp phải chị ta là phúc hay họa.

HOÀNG CHÍNH LONG GẶP MẶT LÔI TỔNG

Có thể là vì sự khích lệ cùng với áp lực tôi gây ra đã có hiệu quả, bức thư hẹn gặp mặt mà Cảnh Phú Quý và Bành Tiền Tiến đưa ra cùng không tồi, thời gian, địa điểm, số người tham gia và mục đích đều được trình bày rõ ràng, đầy đủ, ngôn từ cũng hợp lý, vừa thể hiện được lập trường, vừa thể hiện được thiện ý, tất cả là nhờ công của những tháng mài đũng quần trước màn hình máy tính để chát chít với gái.

Bên Khoa Mỹ cũng chuẩn bị rất đầy đủ cho chuyến viếng thăm của chúng tôi. Lôi tổng đích thân chủ trì, các lãnh đạo phòng kỹ thuật mua hàng, chất lượng, tài vụ đều có mặt, tôi tin là việc “chiếu cố đặc biệt” trước đó cho Dương Hùng Vĩ đã có tác dụng.

Hình tượng của Lôi tổng cũng tương tự như những gì tôi tưởng tượng. Mái tóc chấm vai, uốn xoăn, trên cổ là sợi dây ngọc trai màu trắng, ăn mặc chỉnh tề, không nhận ra quần áo nhãn hiệu gì nhưng nhìn màu sắc và kiểu dáng cũng biết là hàng cao cấp, dù sao cũng là người sinh ra ở đô thị quốc tế Thượng Hải, hơn nữa lại gánh vác trách nhiệm Phó Tổng Giám đốc một doanh nghiệp đa quốc gia, ngồi xuống ghế cũng đã có một phong cách khác người, tôi quét mắt toàn hội trường, trung tâm của cả hội trường này không cần nói cũng biết chính là chị ta, ngoại trừ Hoàng Chính Long ra, còn chúng tôi chỉ là một đám vô danh tiểu tốt.

Vừa mới ngồi xuống Lôi tổng đã đi thẳng vào vấn đề:

- Hoan nghênh mọi người tới đây. Hôm nay tôi không muốn vòng vo Tam quốc, tất cả những người phụ trách ở các bộ phận có liên quan đều đã đến đủ, hoàn toàn có thể nhận ra thành ý của chúng tôi. Tại đây, tôi có thể đảm bảo rằng, tôi sẽ cho các anh một kế hoạch cung cấp hàng dài kỳ từ ba năm, thậm chí là năm năm, tôi hy vọng giữa chúng ta không chỉ đơn thuần là quan hệ mua bán, mà là mối quan hệ hợp tác làm ăn lâu dài, xuất phát từ mục đích này để bàn chuyện đấu thầu. Lý tổng là người có thể đưa ra quyết định cuối cùng, huống hồ ông Hoàng ở Hồng Kông cũng tới, hy vọng mọi người có thể đưa ra điều kiện ưu đãi nhất để chúng ta bàn bạc cụ thể.

Đã có bài học về việc không chuẩn bị đầy đủ khi đàm phán với Hoàng Chính Long, cả đêm qua tôi không ngủ, suy nghĩ rất nhiều về việc ngày hôm nay. Tôi khẽ hắng giọng, định thần lại, cho dù thế nào cũng phải dĩ bất biến ứng vạn biến, giữ lại chút phòng bị là kế sách bất bại, nếu ngay lập tức căn cứ theo tư duy của chị ta để xòe bài, nói không chừng sẽ trúng kế, chuyện này đã gặp quá nhiều trên thương trường, huống hồ hôm nay có bao nhiêu người tham gia cuộc họp, ai dám đảm bảo rằng trong số những người này, không ai tiết lộ kế hoạch của chúng tôi ra ngoài?

- Tôi rất tán đồng suy nghĩ của Lôi tổng, đối với chúng tôi mà nói, đây là điều chúng tôi mong mỏi, thế nên chắc chắn cũng sẽ thể hiện thành ý lớn nhất của mình, nếu không đã không đặc biệt mời Hoàng tổng từ Hồng Kông sang đây. Chỉ có điều việc đảm bảo số lượng trong ba năm tới năm năm có số liệu cụ thể hơn không, như thế chúng tôi sẽ thuận tiện hơn trong việc đưa ra các phương án cung cấp hàng tương ứng?

- Về số lượng tôi nghĩ thế này, năm 2005 tổng sản lượng tiêu thụ của chúng tôi là một triệu sáu máy, năm nay tính tới tháng Mười một, chúng tôi đã làm được hai triệu hai máy, hoàn thành chỉ tiêu hai triệu tư máy chắc không vấn đề gì, chúng tôi lên kế hoạch mỗi năm tăng trưởng với tốc độ không dưới bốn mươi phần trăm, năm sau làm ba triệu ba máy, tới năm 2008 làm bốn triệu rưỡi máy. Anh có thể tính xem như thế sẽ dùng hết bao nhiêu sản phẩm của các anh. - Lôi tổng mỉm cười.

Tôi tin rằng lời của Lôi tổng khá đáng tin cậy, tôi còn chưa kịp nói Lộ Cường đã chen vào:

- Mặc dù chíp mẫu giao cho chúng tôi không có vấn đề gì, bao gồm cả lô hàng nhỏ làm thử, nhưng theo nguồn tin cho biết, sản phẩm của Songyang gần đây ở Thâm Quyến có vấn đề về chất lượng. Lý tổng có thể giải thích được không?

- Chuyện này là thế này, - Hoàng Chính Long lập tức lên tiếng, ra dấu tay với tôi và Lộ Cường. Tôi là người hiểu rõ nhất, xin cho phép tôi được giải thích, đúng là chuyện mà Trưởng phòng Lộ nói có tồn tại, nhưng hôm kia chúng tôi đã xác nhận là lỗi xảy ra trong quá trình viết phần mềm, không phải do chất lượng con chíp có vấn đề. Hơn nữa loại chíp bên Thâm Quyến sử dụng khác với của bên Khoa Mỹ, xin cứ yên tâm, chất lượng của sản phẩm Songyang chúng tôi tuyệt đối không có vấn đề gì.

Tôi đánh mắt ra hiệu cho Cảnh Phú Quý, hắn lập tức hiểu ý, nói tiếp:

- Chúng tôi nghe nói gần đây sản phẩm của mấy nhà máy ở Thanh Đảo cũng có vấn đề, hơn nữa không phải trong phòng thí nghiệm mà là chất lượng của một số lô hàng không tốt, gây ảnh hưởng lớn trong ngành, đương nhiên, vì nguyên nhân tị hiềm nên chúng tôi không nói tên nhà máy đó ở đây. - Chiêu này của Cảnh Phú Quý rất kịp thời, không những thay đổi mục tiêu mà còn có thể hiện được thái độ rộng lượng của chúng tôi, không cần chỉ tên nhưng ai cũng biết đó là Ức Lập.

Lôi tổng gật đầu, quay sang Dương Hùng Vĩ ngồi cạnh:

- Trưởng phòng Dương, bình thường người giao tiếp với các nhà cung ứng nhiều nhất chính là anh, anh cảm thấy công ty Phi Thăng thế nào?

Dương Hùng Vĩ dĩ nhiên không ngờ Lôi tổng sẽ giở chiêu này, khựng lại một chút rồi nói:

- Ừm, chuyện này… sản phẩm của Phi Thăng hiện nay chúng ta không dùng nhiều, nhưng việc giao hàng và thái độ phục vụ của họ rất tốt. Họ đã làm ăn với Khoa Đạt nhiều năm, hình như chưa từng có vấn đề gì.

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, ngoại trừ việc bày tỏ thái độ, cuối cùng vẫn chưa đưa ra được kết quả, đây là điều nằm trong dự kiến của tôi. Với một cuộc hợp cao cấp thế này, mọi người sẽ không mặc cả với nhau, chỉ cần thăm dò được thái độ của đối phương đã là tốt lắm rồi.

Tôi giữ Hoàng Chính Long ở lại dùng cơm, nói là có mấy vấn đề và phương pháp muốn thỉnh giáo anh ta. Hoàng Chính Long vội vàng xua tay nói không dám, phải về Hồng Kông gấp để xử lý mấy việc khác, nhưng lần sau chắc chắn sẽ sắp xếp thời gian để giao lưu. Tôi tranh thủ thời gian bày tỏ với anh ta:

- Hôm nay anh cảm thấy thế nào, Khoa Mỹ cũng coi trọng chúng tôi phải không?

Hoàng Chính Long vội vã gật đầu:

- Đúng thế, đúng thế, các anh sắp xếp rất tốt, năm sau hợp tác toàn diện chắc chắn là OK!

Sau đó tôi mới biết, Hoàng Chính Long chỉ nói mấy câu khách sáo, anh ta không hoàn toàn chỉ nghe lời từ một phía chúng tôi, sau khi tôi đi Thanh Đảo, anh ta lại âm thầm tới Châu Hải, thông qua Trưởng phòng Kỹ thuật của Songyang Nhật Bản để tìm Lộ Cường, tìm hiểu thêm một lần nữa về Khoa Mỹ và tình hình của chúng tôi cũng như Nam Hưng, Ức Lập. Nghĩ cũng đúng, người ta là công ty đẳng cấp quốc tế, có lịch sử kinh doanh mấy chục năm, đường nào chưa từng đi qua, sóng gió nào chưa từng trải qua, đâu phải chỉ dựa vào vài lời nói của chúng tôi mà họ dễ dàng tin ngay được. Sau khi Lộ Cường nói với tôi, tôi nhớ lại câu mà bố mẹ từng dạy: “Cốc đầy nước không kêu”. Thế mới gọi là cao thủ vô hình, bình thường tôi khoe khoang, còn thường xuyên lên giọng dạy đời các nhân viên của mình, thực ra chỉ như ếch ngồi đáy giếng.

Trên xe, tôi hỏi Cảnh Phú Quý:

- Có nhận ra điều gì không?

Hắn buộc miệng nói Khoa Mỹ rất coi trọng chúng ta, chúng ta có kịch để diễn! Tôi nói còn gì khác không? Cảnh Phú Quý trợn mắt nhìn tôi, thế là tôi bắt đầu lắc đầu phân tích:

- Thứ nhất, Lôi tổng đưa bao nhiêu người tới nghe phương án của chúng ta, chẳng lẽ chị ta không biết trong trường hợp như thế này là không thể, vì chị ta không hiểu quy cách hay vì có mục đích khác? Thứ hai, cậu phải để ý một chút câu Lôi tổng hỏi Dương Hùng Vĩ, đột nhiên chị ta hỏi câu đó, có phải vì nghi ngờ Dương Hùng Vĩ có quan hệ mờ ám với chúng ta? Có phải sự nhiệt tình thái quá của Dương Hùng Vĩ đã khiến chị ta nghi ngờ?

Cảnh Phú Quý mơ mơ màng màng gật đầu một cái, nói:

- Đúng vậy. Mặc dù Dương Hùng Vĩ và Nam Hưng có quan hệ rất sâu sắc, nhưng hôm nay lại nói đỡ cho chúng ta, ngược lại chỉ có Lộ Cường tỏ vẻ khúc mắc với chúng ta.

Tôi gọi di động cho Lộ Cường, câu đầu tiên tôi hỏi là “Có tiện nói chuyện không?”, ý là bên cạnh có người thứ ba không. Đây là thói quen nghề nghiệp, bất kể là nói chuyện gì về câu kết không chính đáng, trước tiên sẽ phải thăm dò môi trường xung quanh. Giọng của Lộ Cường có vẻ gấp gáp:

- Giờ tôi bận lắm! - Chưa chờ tôi trả lời, hắn đã cúp điện thoại, chắc bên cạnh không chỉ có người thứ ba, mà còn có một người rất quan trọng. Tôi hơi bực mình, Cảnh Phú Quý nói:

- Dừng xe, xuống hút điếu thuốc.

Chưa hút xong điếu thuốc Lộ Cường đã gọi điện thoại tới, giọng điệu rất bình thường, “A lô” một tiếng, tôi biết là lúc này đã tiện nói chuyện, chưa chờ hắn “A lô” xong đã hỏi thẳng hắn là có chuyện gì mà trong cuộc họp lại nhắc tới chuyện đó. Hắn dừng lại mấy giây rồi hạ thấp giọng nói:

- Tôi đã sớm biết chuyện này không phải là vấn đề của chíp nên mới cố ý nhắc đến. Trước cuộc họp, Lôi tổng đã hỏi tôi, tôi không giải thích cho chị ta để tránh chị ta nghi tôi nói đỡ cho các anh, để các anh tự giải thích trong cuộc họp có phải tốt hơn không?

Tôi ừ một tiếng trong điện thoại, trong lòng thấy dễ chịu hơn. Lộ Cường nói tiếp:

- Tôi giẫm các anh một cái, sau này sẽ dễ dàng nói đỡ các anh hơn, chiêu này chẳng phải là anh dạy tôi sao, quên rồi hả? Tôi nói xấu các anh trước mặt rồi nói tốt sau lưng, không giống một vài người, nói tốt trước mặt rồi nói xấu sau lưng, bình thường anh thông minh tuyệt đỉnh sao bây giờ đầu óc hoạt động chậm chạp thế!

Tôi cười ha ha hai tiếng, nói là không nhận ra không những anh đối xử tốt với tôi mà lại còn học hỏi nhanh nữa. Nhưng trong lòng thầm nghĩ, lời hay nói hết, chuyện hay cũng chiếm hết, đúng là có tiến bộ. Chỉ tiếc rằng bốn chữ “thông minh tuyệt đỉnh” từ miệng hắn phun ra nghe cứ kỳ cục làm sao, không hề khiến tôi xúc động như khi Tiểu Phương nói.

Lúc lên xe, đột nhiên Cảnh Phú Quý nói:

- Tiến này, tôi phát hiện ánh mắt Tiểu Phương nhìn cậu không bình thường.

Bành Tiền Tiến nói:

- Chắc không phải đâu. Giữa em với cô ấy có gì hay không anh lại còn không biết? - Cảnh Phú Quý vẫn lắc đầu:

- Đúng là có chút không bình thường, lúc cậu ghi chép, tôi đã quan sát cô nàng, cứ nhìn cậu chằm chằm. - Tôi định trêu là vì sao Cảnh Phú Quý cứ nhìn Tiểu Phương chằm chằm, nhưng vừa nghĩ là có hỉ sự cả công lẫn tư, bèn lên tiếng:

- Tiến này, cậu đẹp trai như thế, lại thông minh, bọn con gái thích cậu cũng là bình thường thôi.

Bành Tiền Tiến vẫn không chịu hé răng:

- Con gái bây giờ chỉ thích người có tiền thôi, làm gì đến lượt em!

Cảnh Phú Quý lại nổi hứng lên:

- Ý cậu là đang chê lương Lý tổng trả cho cậu thấp quá hả? Muốn Lý tổng tăng lương sao?

Bành Tiền Tiến hơi hoang mang, vội vã xua tay:

- Không phải đâu ạ, em không có ý đó!

Tôi biết Bành Tiền Tiến chắc chắn không dám có ý đó, chỉ là Cảnh Phú Quý đang nhân cơ hội này để được cái tiếng là biết nói đỡ cho cấp dưới thôi. Tôi nói với Bành Tiền Tiến là chưa chắc, có tiền không có nghĩa là có tất cả, với lại Tiểu Phương là cô gái trong sáng, không phải loại phụ nữ thực dụng chỉ biết đến tiền. Bành Tiền Tiến hơi ngượng ngùng, cúi đầu không biết trả lời tôi thế nào. Nhìn tình hình đó, biết nếu cứ ghép đôi tiếp cũng không có gì thú vị, có khi còn gây tác dụng ngược, thế là tôi lại chuyển chủ đề về chuyện đấu thầu.

TIẾP CẬN LÔI ANH MINH

Lôi Anh Minh, nguyên quán Trừ Châu, An Huy, tốt nghiệp khoa Quản lý Đại học Phúc Đán, giảng viên kiêm chuyên gia quản lý doanh nghiệp, từng là Phó Tổng Giám đốc cao cấp của công ty trách nhiệm hữu hạn Điện tử Phổ Huệ (Thượng Hải), năm 2006 tới Quảng Đông làm Tổng Giám đốc cho một công ty nào đó. Sở thích không rõ, có một con trai đang học tại Mỹ, tình hình của chồng không rõ.

Đây là những tài liệu liên quan tới Lôi tổng mà tôi nhận được qua e-mail, không rõ ràng lắm, đặc biệt là sở thích, con trai học ở nước ngoài, tình hình của chồng để trống, không biết nên bắt tay từ đâu. Với một người có thân phận như vậy, không thể dùng phương thức lôi kéo Hoàng Lực trực tiếp tới nhà chị ta, như thế chỉ khiến người ta sợ hãi mà chạy mất, chắc chắn ở giữa phải có một người bắc cầu, chỉ có điều, người trung gian này là ai tôi vẫn chưa nghĩ ra. Lâm Thăng nói để Dương Hùng Vĩ bắc cầu, nhưng tôi lập tức phủ quyết, như thế chẳng khác nào không đánh mà khai, trực tiếp lộ ra Dương Hùng Vĩ là người của chúng ta, phạm vào đại kỵ. Lâm Thăng lại nói tìm đồng nghiệp của chị ta ở Thượng Hải hoặc đi theo con đường về chồng con. Tôi nói có thể thử, nhưng đi một đường vòng xa như vậy không biết có kịp không?

Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một người phù hợp nhất, Dương Hồng Năng. Giờ hắn có quan hệ làm ăn với cả Khoa Đạt và Khoa Mỹ.

Ngược lại với sự khiêm tốn và dè dặt của Triệu Hữu Tài, cái bệnh lớn nhất của Dương Hồng Năng là thích bốc phét, hơn nữa đã mở miệng ra nói phét là không cần phải nói nháp:

- Trưởng phòng Vương? Mấy hôm trước còn chơi mạt chược với nhau, cái gã này vận may chán lắm, còn nợ tôi ba nghìn tệ.

- Đội trưởng Lý của đội cảnh sát giao thông? Không cần phải nói, hôm qua vừa uống rượu với nhau, hẹn cái là ra ngay.

Thấy hắn nói y như thật, tôi còn tin là thật, lần đó bị cảnh sát giao thông kiểm tra, quên mang bằng lái, tôi nhờ hắn giúp, hắn vừa nghe thấy thế đã ấp a ấp úng, nói là để thử xem thế nào, năm phút sau hắn gọi lại, nói là Đội trưởng Lý tắt máy rồi, chắc là đang ở Mỹ, bên đó giờ là nửa đêm. Tôi suýt ngất! Sau khi bị tôi vạch mặt, hắn còn mặt dày cười lớn:

- Con người đi lại trên giang hồ, ai mà không diễn kịch, việc gì phải nghiêm túc thế, anh cứ coi như tôi nói bừa là được rồi.

Ngay lúc đó tôi đáp trả hắn lại một câu:

- Nói thế có thể coi anh là người trong giới diễn viên, nghệ sĩ rồi.

Nửa tháng trước trên bàn mạt chược có nói chuyện với Lôi tổng, Dương Hồng Năng nói:

- Lúc nào cũng có thể hẹn đi ăn cơm!

Tôi liếc mắt buông một câu:

- Lại bốc phét hả?

Dương Hồng Năng ghé sát người tôi nói một câu:

- Lần này nói thật!

Sau lần mất mặt vụ đội trưởng đội cảnh sát giao thông lần trước, tôi đoán chắc hắn không dám bốc phét với tôi nữa, huống hồ máy nén mà hắn làm là bộ phận quan trọng ở điều hòa, nếu nguồn hàng cần gấp, nói không chừng Khoa Mỹ cũng phải nhờ tới hắn. Lúc gần hết giờ làm, tôi gọi điện thoại cho Dương Hồng Năng, nói là lâu lắm không gặp, tối nay tôi mời anh ăn cơm và chơi bài, trong điện thoại hắn ấp ấp úng úng, một lúc lâu vẫn chưa trả lời.

- Chẳng phải anh định hỏi chuyện tiền của Khoa Đạt sao?

Tôi lập tức buông mồi câu. Dương Hồng Năng như con cá đang khát mồi, nay ngửi thấy mùi tanh, thái độ lập tức thay đổi, nói thẳng:

- Anh mời làm gì có chuyện không đi, ở đâu?

Để ngăn Dương Hồng Năng thắng tiền rồi rút lui, Lộ Cường chặn hắn trước:

- Hôm nay không được thắng tiền là rút lui đâu, đừng mang bà vợ của anh ra để lừa chúng tôi. - Lộ Cường nói không sai, Dương Hồng Năng rất giảo hoạt. Lúc nào trong cốp xe của hắn cũng có mấy chai rượu, mỗi lần về nhà khuya, để câu chuyện mình kể thật hơn một chút, cứ đi đến lầu dưới là hắn uống vài ngụm rượu, sau đó nhỏ vài giọt lên quần áo, lúc vợ ra mở cửa, hắn sẽ cố ý lẩm bẩm một câu:

- Hây a, bọn khách hàng bây giờ đúng không phải người, kiếm được đồng tiền mệt quá.

Kết quả buổi tối hôm đó là tôi mời hắn ăn cơm hết năm trăm tệ, nhưng chơi mạt chược thắng được năm nghìn tệ, lúc tàn canh, Dương Hồng Năng chửi tôi xảo quyệt, rõ ràng có việc nhờ hắn nhưng lại dùng con mồi hắn đã biết để câu:

- Thằng ranh này thật biết làm ăn, lại còn biết cách dùng mồi câu nữa chứ.

Chơi đến khoảng hai giờ sáng là giải tán, về nhà ngủ vùi một giấc. Lưu Hân gọi điện thoại tới làm tôi thức giấc, nói mười giờ có cuộc họp thường lệ mà sao giờ mười giờ mười lăm phút tôi còn chưa tới?

Tôi giật mình vội vàng nhỏm dậy, bất chấp cái đầu đang ong ong lên của mình, lập tức đi đánh răng rửa mặt rồi lái xe ngay tới công ty, vừa lái xe vừa tự chửi: Sao đêm qua đi ngủ không chịu đặt chuông báo thức? Cứ mười giờ sáng thứ Hai hàng tuần là cuộc họp thường lệ, trừ phi tôi đi công tác. Mặc dù bình thường tôi rất thoải mái, nhưng vào những lúc quan trọng lại vô cùng bình tĩnh. Hai mươi phút sau, tôi tới công ty, tất cả mọi người đang ngồi trong phòng họp, vừa thấy tôi bước vào, tiếng nói cười ngừng bặt, không khí trở nên nghiêm túc.

- Trước tiên tôi xin lỗi mọi người vì đã đến muộn, tôi tự nguyện phạt mình năm trăm tệ mời mọi người ăn sau khi tan làm. - Chút tiền nhỏ này không là gì so với khoản tiền tôi thắng được tối qua.

Nghe tôi nói vậy, mọi người trở nên nhốn nháo hẳn. Vương Diệu nói:

- Lý tổng mời là trưa nay em không ăn cơm nữa, để tối ăn cho bỏ. - Lưu Hân ngồi cạnh nói:

- Cậu đừng giả vờ đói khát, có món gì ngon mà cậu chưa từng được ăn?

Là Tổng Giám đốc, tôi cho rằng lỗi của mình là mình phải nhận, phải có sự độ lượng và lòng tự tin như thế, nếu không hôm nay anh lấy cái cớ uống rượu say ra để làm lý do, ngày mai bọn họ sẽ lừa anh rằng mẹ bị bệnh để trốn việc, nhất là đám người làm công việc bán hàng, ngày nào cũng lăn lộn ở bên ngoài, muốn hư rất nhanh, không thể để họ mang mấy chiêu đối phó với khách hàng về để đối phó với công ty. Về điểm này tôi thường xuyên rất mâu thuẫn, khi dạy bọn họ làm thế nào để “giở trò” với khách hàng, trong lòng thầm lo một ngày nào đó, bọn họ cũng áp dụng ngược lại để đối phó với tôi. Thực ra lo lắng như thế cũng không thừa, sau đó Vương Diệu đã làm một việc suýt khiến cả công ty sụp đổ.

Lâm Thăng cũng nói tiếp:

- Tối tôi sẽ ủng hộ một chai XO, coi như chúc mừng vì đã ký hợp đồng được với Songyang.

Mọi người đều hoan hô rộn rã. Tôi nhìn hắn một cái, gã này ủng hộ là giả, thực ra là muốn khoe khoang, không bao giờ quên thể hiện công lao của mình, rõ ràng là đang muốn thị uy với tôi. Với phong cách của hắn, hắn hoàn toàn không sợ bị người ta nói sau lưng rằng Lý tổng phóng khoáng, chỉ có hắn là keo kiệt nhất, nếu có người nói với hắn trước mặt hắn cũng sẽ tự hào nói:

- Keo kiệt cái gì? Nên thế! Tiêu xài hoang phí là việc làm không đúng đắn.

Có một lần hắn còn ca thán với tôi, mỗi tháng đã trả lương cho bọn họ đúng ngày, chưa bao giờ nợ một tháng nào, vì sao còn phải mời ăn cơm?

Đây đúng là chỗ ngu dốt của Lâm Thăng. Chút ân huệ nhỏ không làm hại gì bản thân mà còn lôi kéo được lòng người. Mà lòng người và khả năng kêu gọi là mấu chốt ảnh hưởng tới sự tồn vong của một công ty. Trong sự việc xảy ra sau đó, Vương Diệu suýt nữa khiến công ty sụp đổ, nhưng cũng lập được một công lớn. Quy củ và linh hoạt, cái nào quan trọng hơn? Trung thành và năng lực, cái nào quan trọng hơn?

Nhắc tới trung thành và năng lực, tôi vẫn luôn phân vân đoán bên trọng bên khinh. Bao nhiêu năm nay, tôi đã cố gắng tìm kiếm những nhân viên vừa trung thành đáng tin, vừa thông minh tài giỏi để bồi dưỡng, nhưng sau thời gian dài và nỗ lực, tôi phát hiện chỉ là công cốc, những người này không phải không có, có, nhưng làm không được bao lâu đã bị người khác tài giỏi hơn “đào” mất hoặc là tự mình tách ra ngoài làm ông chủ, thế nên sự thực vô tình ép tôi chỉ được chọn một thứ. Tôi và Lâm Thăng từng nói chuyện với nhau về vấn đề này, nhưng không tìm được đáp án cái nào quan trọng hơn. Chỉ có một điều tôi rất tỉnh táo, bọn tôi là doanh nghiệp tư nhân, đơn đặt hàng mới là quan trọng nhất, tất cả đều phải dựa vào thành tích, chỗ chúng tôi còn giản đơn hơn nhiều, tác phong sống tự có vợ quản lý, ai định làm việc vi phạm pháp luật có công an điều tra, hoàn toàn không cần tôi lo lắng, giống như Polanski, kẻ từng cưỡng hiếp phụ nữ, trẻ em, bị truy nã trên toàn thế giới nhưng lại nhiều lần nhận được giải thưởng lớn, các giám khảo đã nói rất đúng:

- Chúng tôi coi trọng tác phẩm, còn về việc anh ta là người như thế nào không liên quan gì tới chúng tôi.

Điểm này tôi vô cùng tán đồng. Trong vấn đề dùng người ở công ty tôi cũng áp dụng thái độ như thế. Bành Tiền Tiến hồi mới vào công ty, vì quá nóng nảy nên Cảnh Phú Quý và Vương Diệu không thích hắn, nói hắn “tà môn ngoại đạo”. Nhưng Lâm Thăng kiên quyết cho hắn làm bán hàng, nói là đầu óc hắn nhanh nhẹn, là một nhân tài, có thể bổ sung cho sự thật thà của Vương Diệu. Lý do này rất chắc chắn, dần dần tôi phát hiện ra thằng nhãi này cũng rất đáng yêu. Sau đó có người phản ánh với tôi, nói Bành Tiền Tiến trước mặt lãnh đạo giả vờ ngoan ngoãn, nhưng trước mặt người khác lại hỗn láo, thích chỉ tay năm ngón, thấy ai không vừa mắt là chửi ngay người ta. Nghe thấy vậy, tôi làm ra vẻ lắng nghe rất chăm chú, nhưng thực ra trong lòng rất bực mình, chỉ cần làm tốt công việc, mặc kệ hắn là quân tử hay tiểu nhân, tôi là ông chủ chứ có phải bố nó đâu. Thế nên tôi luôn rất khoan dung với sự ngang ngược của Bành Tiền Tiến. Hôm nay hắn lại là người đầu tiên lên tiếng:

- Nhóm bọn em vừa có được đơn đặt hàng với xưởng điện tử Long Huy ở Thâm Quyến, số tiền hàng một năm là hai triệu tệ. - Nói đến đây hắn giơ đơn đặt hàng trong tay lên, nhìn người khác bằng ánh mắt đắc ý.

Thực ra các nhân viên đều hiểu được tình cảnh khó khăn hiện nay của công ty, chỉ có điều không ai dám nói ở những nơi công cộng mà thôi. Càng vào lúc khó khăn càng phải củng cố lòng tin của mọi người, tôi biểu dương Bành Tiền Tiến, sau đó hỏi Vương Diệu về tình hình khoản tiền bên Khoa Đạt. Mấy hôm trước Vương Diệu đã cùng Trưởng phòng Cảnh tới Khoa Đạt quậy một hồi, nghe nói Khoa Đạt nhận được khoản tiền khoảng hơn mười triệu tệ, nhưng giờ Khoa Đạt không chỉ nợ mỗi công ty chúng tôi, chút tiền nhỏ này làm sao đủ dùng. Tôi vỗ bàn nói:

- Lập tức kiếm cho tôi kế hoạch thanh toán của phòng Mua hàng bên đó, xem họ định trả chúng ta bao nhiêu tiền, nếu không có trong kế hoạch cũng phải đút bằng được vào! - Tôi đưa tay phải ra làm một tư thế chém.

Cảnh Phú Quý nãy giờ ngồi cạnh không nói lời nào bỗng dưng bật cười, mọi người không hiểu, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ hắn đang nghĩ gì. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía hắn, rồi dần dần hiểu ra, tôi dùng ánh mắt lướt qua một lượt, Bành Tiền Tiến và Vương Diệu mím miệng cười, Lưu Hân, Tiểu Diệc và Lạc Lạc cúi đầu xuống, mặt không biểu cảm.

Tôi chuyển chủ đề về Bành Tiền Tiến:

- Tiến, quan hệ của cậu với Tiểu Phương thế nào rồi?

Bành Tiền Tiến không biết tôi định nói gì:

- Vẫn bình thường ạ, bọn em đồng hương Trùng Khánh. - Câu này không nói là tốt, cũng không nói là không tốt, tiến thoái đều được, sau khi hiểu rõ dụng ý của tôi rồi sẽ nói kĩ hơn. Đây là điểm thông minh của hắn, biết quan sát sắc mặt người khác hơn là Cảnh Phú Quý và Vương Diệu, Cảnh Phú Quý mặc dù làm bán hàng bao nhiêu năm nhưng không học được điều này, tôi từng nói với hắn:

- Cậu phải học cách quan sát sắc mặt người khác mới phát ngôn, người khác bốc phét chỉ tin một nửa thôi, lãnh đạo phê bình phải nhân đôi lên.

Hắn không hiểu ý tôi nói, có vẻ bất cần:

- Quan cái gì mà quan, sống mệt bỏ cha, tôi là người thô lỗ, thẳng thắn quen rồi, đâu có như cậu, sống giả dối.

Trước đó tôi từng nói với hắn kinh nghiệm nghe lời nên nghe nửa lời sau, hắn vẫn chẳng học được tí nào khiến tôi cũng bó tay. Tôi tỏ thái độ với Bành Tiền Tiến:

- Đồng hương là phải qua lại thường xuyên, công ty sẽ hỗ trợ chi phí cho cậu!

Bành Tiền Tiến lập tức rướn thẳng lưng:

- Dạ vâng, Lý tổng.

Tan họp, tôi gọi Cảnh Phú Quý lại, nói sau này ở những trường hợp như thế nên nghiêm túc một chút, Cảnh Phú Quý nghe vậy bèn nói:

- Tôi không nói cậu thì thôi, cậu còn nói tôi, tôi không hiểu cậu sao? Lúc cậu nói là đút vào còn dừng một lát, thực ra là cũng nghĩ đến chuyện đó, chỉ có điều cậu biết giả vờ, nhưng tôi không giả vờ được mà thôi!

Bị hắn vạch mặt đầu óc đen tối, tôi hơi thấy mất mặt, nhưng miệng vẫn không chịu thường nhận, làm thế càng khiến Cảnh Phú Quý cáu tiết:

- Đừng tưởng chỉ có mình thông minh còn người khác ngu, ban đầu khi Lâm Thăng tìm cậu hợp tác mở công ty, cậu còn giả vờ là không thích lắm, tôi còn không hiểu cậu định làm gì sao? Cậu muốn có điều kiện tốt, chỉ tiếc là chỉ có một gã ngu luôn tưởng mình thông minh như Lâm Thăng mới trúng kế của cậu. Tôi khuyên cậu sau này trước mặt người khác muốn giả vờ thế nào tôi mặc kệ, nhưng trước mặt tôi tốt nhất là hãy thật thà một chút.

Tôi vỗ vai hắn nói, bật cười:

- Quý, kích động làm gì, cậu đánh giá tôi cao quá rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.