Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 25: Lời xin lỗi




Khung cảnh trước mặt hắn bây giờ chỉ toàn là màu đỏ , màu đỏ của máu,tất cả mọi thứ đều bị nhuộm bởi máu, tất nhiên hắn thừa biết thứ tạo ra cảnh tượng này là cái gì, chính là mặt trăng khuyết màu đỏ như cái lưỡi hái đang treo trên đầu hắn,nó như bắt đầu to lên nói đúng hơn là đang bắt đầu hạ xuống tiếp cận hắn, sau đó nó như tan biến đi ba bóng đen cũng từ đó bắt đầu hiện ra trước mặt hắn.

“Chào bản tôn... chúng ta lại gặp nhau rồi...”

Ba người hiện ra nhìn hắn mỉm cười nói,không ngờ lại là tam thi của hắn: Ác thi , thiện thi và tại thi,ba người phụ tá đắc lực của hắn ở hạ giới.

“... một vs một hay một vs tất cả... ba người các ngươi nói thẳng ra đi... “

Hắn cũng không tỏ vẻ kinh ngạc gì, chỉ có sự lạnh lùng cực độ của mình, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.

“Hahaha... ngươi nghĩ chúng ta là chúng ta của ngày xưa sao?... một vs một thì ngươi cũng đủ chết rồi... thiện thi ngươi đi đi... đừng giết hắn là được... để bọn ta có thể trả nợ hắn... hahaha...”

Cả ba nhìn hắn cười khinh nói, sau đó thanh niên áo trắng cầm một thanh kiếm cũng màu trắng nốt, khuôn mặt cùng hắn giống nhau như đúc, chỉ khác hắn tóc trắng dài còn main tóc trắng nhưng ngắn hơn mà thôi.

“Bành... Các ngươi bây giờ rất mạnh... nhưng... chưa đủ... “

Thiện thi một kiếm chém xuống, main một kiếm chém lên, hai bên cứ thế va chạm, nói thì đơn giản nhưng mặt đất dưới chân hắn đã sớm chia năm xẻ bảy, không gian thì bị kiếm khí đánh cho méo xẹo, khi hai kiếm va chạm thì khói bay mù mịt, hắn cứ thế bị đánh bay, không sai hắn lần va chạm đầu tiên này hắn là kẻ ở thế hạ phong, hắn ngước lên nhìn về thiện thi khuôn mặt như lạnh hơn thêm vài phần nghiêm túc, trong tay phải hắn xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ, Sát long đế hoàng kiếm, tay trái , yêu đế Kiếm

“ Vậy sao?... bành... bành... keng... kong... keng... bành...”

Thiện thi cùng hắn hai bên lại lao vào nhau,lần này không giống lần trước, thiên thi là kẻ đang ở thế hạ phong, main là kẻ chiếm thế thượng phong.

“ Rõ ràng ta mạnh hơn ngươi... ta mạnh hơn ngươi... tại sao ta phải thua chứ.. tại sao... phụt...”

Thiện thi bị đánh bay ra ngoài,trên người chằng chịt vết thương, máu tràn đầy người hắn,hắn nhìn về phía khói bụi hấp hối rống giận nói,sau đó mới nằm xuống thân thể lạnh đi, rõ ràng thiện thi bây giờ đã là một cơ thể sống không phải như hắn nghĩ chỉ là một phân phân cấp cao.

“Tiểu Thiện , ngươi cái gì cũng mạnh gấp hai lần ta nhưng... sức mạnh không phải là tất cả... trận hai ,Tiểu tôn đến lượt ngươi phải không nhỉ... “

Khói bụi tan đi, hắn hiện ra với thân thể toàn máu và hắn có một đôi mắt màu đỏ đầy sát khí và có một chút chiến khí thứ mà lâu lắm rồi hắn không có được, hắn lần lượt nhìn về phía Tiểu tôn rồi đến hai người còn lại, giọng nói lạnh lùng lãnh huyết,

“Đúng rồi... nhưng ta mạnh gấp bốn lần ngươi đấy... keng...”

Tại thi rút một thanh kiếm màu vàng ra, bá khí thổi lên,tóc và mắt của hắn biến thành màu vàng, môi của hắn nhếch lên,hướng main xông đến một kiếm khí bán nguyệt màu vàng được hắn mạnh mẽ đánh xuống.

“Keng... ngươi có thể tìm chết nếu cứ thế này...”

Main nhẹ nhàng đón đỡ được chiêu kiếm, một chiêu hồi mã thương được hắn tung ra, đem tại thi đánh bay ra ngoài,hắn lạnh cực độ nói.

“Bành... ngươi nghĩ ta như hắn sao?... “

Tại thi tốc biến đến trước mặt hắn một quyền đánh ra đem hắn đánh xuyên vào một ngọn núi, khinh thường nói.

“Muốn luyện quyền thì để ta luyện quyền với ngươi... vào đây...”

Hắn lại một lần nữa hiện ra, trong tay hai thanh kiếm đã biến mất từ bao giờ, một quyền khí thế kinh khủng được đánh ra,nhìn main chẳng khác gì thanh phồng tôm một phát chết luôn Saitama bao nhiêu.

“Bành.. yếu như sên... đùng.. bành... rầm...”

Tại thi một bàn tay ngăn lại, mỉm cười nói, cả hai bắt đầu phô diện khả năng quyền cước của mình, long trời lở đất,

“Phụt... grừ...”

Main bị đánh bay ra ra ngoài, lại một lần nữa rơi vào thế hạ phong, tuy trong trạng thái long hóa nhưng vẫn thảm hại cực kỳ, sát khí càng ngày càng hung hãn,hai mắt bắt đầu đục ngầu đi, hai tay siết chặt gân xanh nổi lên nhìn Tại thi đang trong trạng thái long hóa gầm gừ.

“Đi chết đi... Song trọng Chiến Thần long quyền “

Tại thi phóng đến song quyền hợp lại hai con rồng màu vàng hiện ra,mạnh mẽ bá đạo khí tức bá vương hoàn toàn được bộc phát trong sát chiều này.

“Pặp... Long nộ hống thiên... gào...”

Hắn hai bàn tay như còng sát kẹp chặt lấy tay của Tại thi, một chiêu” Sư tử Hống” hồng hổ vang lên,tại thi ngay lập tức thất khiếu chảy máu, hai mắt trắng dã, rõ ràng chiêu này hắn thành công trấn sát tại thi ngay tại chỗ, chiêu này của hắn rõ ràng là giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, sau chiêu này,Tại thi gánh bao nhiêu thì hắn gánh bấy nhiêu : thất khiếu của hắn cũng chảy máu thậm chí còn nhiều hơn, chiêu này của hắn chính là đánh cược vào ý chí của mình mà thôi, hắn chỉ hơn tại thi ở cái gọi là ''ý chí'' mà thôi.

“Phụt... Tiểu ác.. đến lượt ngươi rồi... chắc mạnh gấp tám lần ta nhỉ... “

hắn từ khóe miệng bắt đầu có máu chảy ra, rõ ràng hắn đã bị nội thương không hề nhẹ, nhưng hắn vẫn bình thản hướng Ác thi nói.

“Chính xác... ngươi không hỏi gì sao?... lỡ ta giết ngươi thì sao?... hỏi đi... ta giải đáp giúp ngươi... ít nhất như thế thì ngươi cũng được ra đi thanh thản... hahahaha...”

Ác thi cũng vẫn, hai tên quái vật này đã quá quen thuộc với nhau rồi,kẻ tiếp cận hắn nhất trong tam thi, phụ tá đắc lực bây giờ lại là đối thủ sống còn của hắn, điều này khiến hắn cực kỳ buồn cười.

“ha... ha... ha... tại sao?... tại sao ư... không có dấu hỏi nào trong lòng ta cả... xông vào đây... để ta xem tám lần nó như thế nào...”

Hắn nở một nụ cười khó khăn, hai tay thủ thế kiếm khí màu đỏ bắt đầu bao trùm lấy hắn, viền mắt bắt đầu được tô đậm bằng màu đỏ trên trán một thanh tam xoa kích hiện lên, tám mươi mốt thanh huyết kiếm được sắp xếp chỉnh tề sau lưng hắn, lời nói mang đầy sự khiêu khích hướng Ác thi vang lên.

“Ta quên nói... ngươi có gì thì ta cũng sẽ có cái đó... chỉ có đều mạnh hơn ngươi rất nhiều mà thôi...”

Ác thi mỉm cười nói,viền mắt hắn bắt đầu được tô bằng màu tím thậm chí lan ra cả khuôn mặt nhìn hắn giống Hasirama hơn là Naruto trên trán một trăng máu cũng bị nhuộm thành màu tím từ lúc nào,sau lưng tám mươi mốt thanh kiếm đen kịt, trong tay một thanh kiếm cũng màu đen nốt hiện ra.

“keng... kong... “

hai người bắt đầu hướng nhau bước tới từng bước từng bước càng lúc càng nhanh, tám mươi mốt thanh kiếm của cả hai như có linh tính bắt đầu hướng vào nhau đánh tới , không ngừng va chạm với nhau, chiến trường nhanh chóng bị chia làm hai phần, Màu đỏ của Main , màu đen của Ác thi.

“Grào... bành... crắc... cái gì... bành...”

cả hai sắp lao vào nhau thì Main nắm được tiên cơ ''tiên hạ thủ vi cường'' phóng đến long hóa được bật lên,một long trảo mạnh mẽ đánh nát thanh kiếm đen kịt đó của Ác thi ,sau đó không cho Ác thi có cơ hội phản kháng xoay người bồi thêm một đá đem hắn đánh bay về phía sau ba bước, lại một trảo được hắn hướng Ác thi bổ tới.

“Pặp... khinh thường ngươi rồi.. bành...”

Ác thi giơ tay dễ dàng bắt lấy tay hắn, giương đôi long đồng nhìn hắn khinh thường nói, một cước đánh hắn sâu vào trong ngọn núi cạnh đó.

“ ... bành... bong... hinh... keng... “

Hắn lại như tiểu cường một lần nữa phóng tới Ác thi mạnh mẽ một quyền đánh xuống,lại bị đánh bay, lại xông đến, cứ như hắn là bất tử đánh mãi không chết vậy, ngọn núi cũng bắt đầu xuất hiện những hang động hình người sâu hoắc.

“khục.. phụt... hahaha... Ngươi ăn được chiêu này thì cái mạng của ta là của ngươi... Vạn sát Lôi long trận... khởi... “

Hắn gục xuống, ho ra một bụm máu đen kịt,máu nhanh chóng hóa thành ngôi sao sáu cánh, hắn đặt thẳng bàn tay máu đó xuống đất,lấy Ác thi làm trung tâm một đồ án ngôi sao sáu cánh khổng lồ hiện lên đỏ như máu vậy,những con rồng như zombie bắt đầu từ mặt đất nổi lên, bao vây lấy ác thi một kích lại một kích được những con rồng đánh tới tấp như mưa vậy.

“ngươi nghĩ mấy con giun này mà giết được ta sao?... nực cười...”

Ác thi một trảo ẩn chứa Kiếm khí kinh khủng được hắn vung ra, đem mấy chục con huyết rồng đánh chết, tiêu tán hòa vào không khí,Ác thi bắt đầu vung đôi long trảo màu đen sắc bén của mình tàn sat những con rồng mà trong lời nói của hắn chỉ là giun dế.

“Ta có nói là chiêu ta muốn ngươi nhận sao?... chiêu ta muốn ngươi nhận là chiêu này... “

Hắn điều hòa xong thương thế xong thì ngồi dậy, hai tay xuất hiện hai thanh kiếm , nhìn Ác thi tràn ngập nói,sau đó lập tức biến mất.

“Sử dụng nó rồi sao?... ta nói rồi ngươi có cái gì thì ta có cái đó... và mạnh hơn nữa...”

Ác thi khinh bỉ cười nói, trong tay Ác thi xuất hiện hai thanh kiếm một trắng một đen nhưng đáng tiếc cho Ác thi đối mặt với Ác thi là một con người khác, một kẻ phi thường,đón chào Ác thi đó là một khuôn mặt tràn ngập sự ''vui vẻ'',trong tay thanh kiếm màu đen được hắn trở ngược lui sau, hai thanh kiếm được hắn đặt song song với nhau, dưới đất nhưng sợi xích màu đen lao lên khóa chặt lấy Ác thi.

“Lốc... xoáy... “

Hắn quay người xoay một vòng, vượt qua người Ác thi, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn bây giờ cực lạnh như để che dấu điều gì đó,

“Bản tôn... khục... ngươi thắng rồi... chúc mừng ngươi vượt qua thử thách... ta làm phân thân của ngươi cũng không uổng... ta mong lúc nào đó ta có thể làm phân thân của ngươi... Một lần nữa... bịch...”

Những sợi xích biến mất, Ác thi đổ gục quỳ xuống,những lời từ đáy lòng hắn đượ hắn khó khăn nói ra,Ác thi nhắm mắt lại ngã xuống trên môi vẫn giữ một nụ cười mãn nguyện, cả người hắn bắt đầu có một luồng khí bay lên ngưng tụ thành một tiểu mặt trăng khuyết màu đỏ cao năm mét, không chỉ có Ác thi mà cả hai thì còn lại cũng vậy hướng về phía trung tâm bắt đầu, chậm rãi ngưng tụ thành một đại mặt trăng máu hai mươi mét cao.

“Ta cũng rất vui vì có một phân thân như các ngươi... phụt.. khục... khục...”

Hắn khó khăn đứng dậy, lần lượt nhìn Tam thi của mình lạnh giọng nói, sau đó khó khăn lê thân hình của mình hướng về nơi đó đi tới nhưng hắn vừa bước được vài bước thì bị ngã nhưng được Lion xuất hiện đỡ được, hai mắt ông tràn ngập sự lo lắng, ông là một trong những khán giả bất đắc dĩ của hắn, quan trọng là ông hiểu tình trạng của hắn bây giờ như thế nào,

“Để ta giúp ngươi đến đó... tình trạng của ngươi bây giờ... thì dù kẻ yếu nhất ở đây cũng đủ sức giết ngươi cả trăm lần... “

Lion lắc đầu đỡ hắn dậy,nghiêm túc như tiền bối chỉ bảo hậu bối vậy nói.

“Để ta một mình đi được rồi... ông tiếp tục làm công việc là khán giả là được.. đại nạn này là của ta... ông cứ để ta giải quyết... “

Hắn gạt tay của lion ra, bắt đầu chống kiếm bước tiếp,thân thể nhỏ nhắn gầy gò của hắn bây giờ trong mắt Lion như to lớn hơn rất nhiều,nó chiếm toàn bộ ánh mắt của ông,

“Vậy ta làm hộ pháp giúp ngươi cũng được...”

Lion cũng chỉ biết lắc đầu làm cho mình tỉnh táo lại sau đó mới nhìn thân hình của hắn ngao ngán nói rồi biến mất đi, ông chính thức chịu thua sự kiên định của hắn,

Hắn cứ như vậy, một bước lại một bước, một bước lại một khó khăn,cứ thế đạp xuống mà đi tới, dưới chân hắn như toàn bộ khó khăn mà hắn đã đi qua, bây giờ hắn đã ở dưới đại mặt trăng khuyết màu đỏ đó.

“Tiểu Trần, con làm tốt lắm... con bước vào đạt tầng hai rồi... nhưng như vậy thì chưa đủ con vẫn chưa hết nguy hiểm đâu... ngồi xuống cố gắng dùng ý chí của mình, tuyệt đối không được để nó điều khiển... nếu thành công thì sẽ có đại cơ duyên đấy... ta sẽ giúp con liên kết với nó...”

Atula hiện ra vui vẻ nói nhưng bàn tay nhỏ nhắn đó bắt đầu kết ấn,ttốc độ thì không cần nói cũng biết cực kỳ kinh khủng, hắn chẳng nhìn ra mô tê gì cả, nhưng sợi xích đen bắt đầu trói chặt lại huyết nguyệt.

“vâng...”

Hắn cũng không suy nghĩ gì nữa ngồi xuống xếp bằng lại,vừa điều chỉnh thương thế vừa đề phòng xem chuyện gì sắp xảy ra với mình.

“Brừm...”

Từ mặt trăng những sợi linh lực màu đỏ hướng thức hải của hắn từ từ tiến vào, bắt đầu công việc của mình, nó bắt đầu muốn triển khai ý đồ của mình, thao túng hắn,đơn giản bản thể của nó đã bị Atula khống chế khóa chặt mất rồi.

Trong thức hai của hắn như bị chia làm hai một phòng một thủ,bờ đê và nước lũ tất nhiên ý chí của hắn là bờ đê thì Linh lực màu đỏ được mặt trăng máu đưa vào chắc chắn là nước lũ, chỉ cần linh lực vượt qua thì lập tức bị hắn thôn phệ.

“ Cố lên... nhất định phải thành công... chắc chắn phải thành công...”

Atula nhìn toàn bộ quá trình, hai tay nắm tay chặt lại không ngừng cổ vũ hắn,lão lo lắng cũng phải, linh lực màu đỏ cực kỳ cuồng bạo, không ngừng tàn phá thức hải của hắn, mà nói thẳng ra thì Atula chẳng khác gì quản gia của hắn là bao nhiêu,luôn cho hắn những thứ cần thiết với hắn, luôn bảo vệ hắn nếu có thể , cũng chính là lúc này, lão nhìn thì đang nhìn trò vui, ra sức cổ vũ cho hắn thật chất thì là ông vừa giữ chặt nó lại vừa phải đang điều khiển linh lực của mình xây dựng lại thức hải giúp hắn.

Thời gian cứ thế vô tình trôi qua,thân thể của Atula bắt đầu nhạt đi khuôn mặt cực độ mỏi mệt, Huyết nguyệt bên ngoài cũng đã từ hơn hai mươi mét bây giờ đã nhỏ lại hơn trước rất nhiều chỉ còn năm mét thân cao ,linh lực cũng đã không xâm nhập vào thức hải của hắn nữa rồi, thức hải của hắn bây giờ cũng mở lớn ra rất nhiều so với lúc trước,

“Sư phụ người không sao chứ?...”

Hắn tỉnh dậy nhìn thấy tình trạng của Atula thì hốt hoảng nói.

“Ta không sao... không cần lo lắng... sau này giết người nhiều nhiều một chút là được... nó sẽ như vậy trong mười phút... lúc này mới thực sự quan trọng... ấn ký của con sẽ kết hợp với nó... sẽ rất đau đớn đấy cố gắng lên..”

Atula nở một nụ cười gượng gạo, mệt mỏi nói.

“vâng...”

Hắn cũng không làm phiền sư phụ hắn nữa , lập tức nhập xác tiếp tục hoàn thành bước cuối, Dung hợp Huyết nguyệt với ấn ký của hắn.

“Bặp...”

Hai chắp hai tay lại, khuôn mặt cực độ lạnh lùng, cắn chặt lấy răng mình,sau lưng của hắn một con cự long từ lưng của hắn đã sống dậy, cao đến năm mét, đôi cánh bằng kiếm dài đến mười mét, đôi mắt nó nhìn về phía huyết nguyệt như kẻ thù, những sợi xích đen kịt được nới lỏng sau đó được tháo xuống, biến mất trong tầm mắt.

“Grào... brừm... “

Con rồng hống lên một tiếng hướng huyết nguyệt lao tới, cuộc chiến của hai ấn ký bắt đầu, một ấn ký nhân tạo vs một ấn ký được tự nhiên tạo ra, ai sẽ là người phải quỳ gối trước người còn lại.... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.