Nơi Ấy, Có Nắng

Chương 23: Nila ơi! Đại tỉ về rồi đây! (part 1)




CHƯƠNG 19

Tống Lâm vội vàng chạy lại giữ chặt tay Thu Nhi, nói với lão giả: “Hắn là người nhà của ta, ngài có chuyện gì?”.

“Hắn đi lạc, ta định đưa hắn đoạn đường.” Lão giả kia tái mặt cười run rẩy, cúi gằm đầu liền nhanh chóng ly khai. Thu Nhi khó hiểu, nghi hoặc nhìn Tống Lâm.

“Ngu ngốc, ngươi xém nữa thì bị người ta bán, có biết không hả!” Tống Lâm quát.

“Lão bá kia nói biết nhà Yến thái y!”.

Tống Lâm tức giận kéo tay Thu Nhi: “Nhà Yến thái y ở hướng ngược lại, hắn định dụ dỗ ngươi thôi!”.

“Hắn dụ dỗ ta làm cái gì? Ta thì có thể làm được cái gì?”.

“Trở về mà soi gương, ngươi liền hiểu được hắn dụ dỗ ngươi vì cái gì! Ngươi không biết trên đời này có rất nhiều nam nhân đều giống như hoàng…” Từ hoàng vừa thốt ra Tống Lâm lập tức phát hiện không ổn, liền lập tức nuốt trở lại bụng, im lặng kéo tay Thu Nhi đi.

Thu Nhi nghe xong mới vỡ lẽ, hận không thể một phát tát tỉnh chính mình, mới qua vài ngày yên ổn thế nào lại thiếu cảnh giác như thế!

Tống Lâm lại cứu hắn thêm lần nữa, lúc này tâm tình Thu Nhi có một phần kinh sợ lại thêm vài phần cảm kích, những cảm xúc khó hiểu vừa nảy sinh chợt hỗn loạn trong lòng.

Thái y gia cách Tướng quân phủ cũng không xa, tầm ba con phố. Thái y gặp Thu Nhi và Tống Lâm đến đây thì thập phần cao hứng. Đây cũng là lần đầu tiên Thu Nhi gặp Thái y phu nhân, quả nhiên giống hệt miêu tả của Yến thái y, nhiệt tình lại thân thiết, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng giọng nói và trang phục tạo cảm giác rất trẻ trung.

Thu Nhi cùng Thái y vào phòng, Tống Lâm với Yến phu nhân ở lại bên ngoài nói chuyện phiếm. Thái y xử lý cho Thu Nhi xong mới nói chuyện cùng hắn: “Ta mỗi ngày đều nhìn Hoan Nhi. Tiểu tử kia đã biết ngồi, ăn cũng nhiều lắm, thân thể phổng phao, cũng may không giống ngươi điểm này, ngươi cứ yên tâm! Hiện tại Tiểu Đông Tử đang chăm sóc nó, sau khi ngươi ra cung Tiểu Đông Tử trở nên rất tiều tụy, hắn vẫn áy náy với ngươi!”.

Thu Nhi cũng không để ý, nói: “Thực ra không cần áy náy, đếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ làm như thế. Vì một nam sủng mà đắc tội nương nương là không đáng, ở trong cung giữ cho mình được cái mạng là may rồi!”.

“Vậy với Hoan Nhi ngươi đã có tính toán gì chưa?”.

Mỗi khi nhớ tới đứa nhỏ này Thu Nhi liền tràn ngập mâu thuẫn. Nói không nhớ nó là giả, nhưng nhìn hoàn cảnh hắn hiện tại làm sao có thể chăm sóc tốt cho hài tử đây?

Thu Nhi mắt nhăn mày nhíu, suy nghĩ thật lâu mới lại mở miệng nói chuyện: “Ta cũng không rõ nữa, trước tiên không nói tới chuyện làm thế nào mang nó xuất cung, cho dù là mang ra rồi, nó đi theo ta liệu có thật sự tốt? Trước khi ta đi Phúc tổng quản từng cam đoan, nói là chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút sẽ đưa hắn đi làm thị vệ. Nếu thật sự có thể làm thị vệ, so với đi theo ta có lẽ tốt hơn nhiều!”.

“Vậy cũng được.” Vừa nói tới Tiểu Hoan Nhi, trên mặt Thu Nhi một chút cao hứng cũng chưa có, Thái y liền hảo tâm khuyên giải Thu Nhi: “Ngươi trước tiên lo liệu tốt cho bản thân, chờ khi nào ổn thỏa ngươi lại tính chuyện Hoan Nhi sau, dù sao đứa nhỏ ở trong cung cũng không thiếu cái ăn cái mặc.”

Thu Nhi phiền não thở dài: “Ta chỉ sợ đứa nhỏ xa cách lâu ngày ngay cả hình dáng ta thế nào cũng quên mất, tựa như ta với nương…”.

“Không có việc gì đâu Thu Nhi, lão phu hứa với ngươi, chờ ngươi suy nghĩ chu đáo, quyết định muốn đem Hoan Nhi ra, đến lúc đó lão phu nhất định giúp ngươi. Hiện tại đừng suy nghĩ nhiều quá, không tốt cho thân thể!”.

Thu Nhi cảm kích nở nụ cười, nhưng trong lòng càng thêm lạnh, hắn sao có thể ích kỉ để Thái y thay hắn mạo hiểm? Quả nhiên đứa nhỏ cách hắn càng ngày càng thêm xa!

Yến phu nhân nhiệt tình giữ Thu Nhi và Tống Lâm ở lại ăn cơm tối, nhưng cả hai đều còn nhiều việc phải làm nên đành từ chối. Trên đường về, Tống Lâm nhận thấy cảm xúc Thu Nhi không được tốt, liền cố ý đi đường vòng, dẫn hắn qua chợ coi như đi dạo.

Thu Nhi sống từng đấy năm nhưng đây là lần đầu hắn nhìn thấy chợ, hai bên là các quầy hàng, ở giữa là dòng người nườm nượp không ngớt, nhìn qua thật náo nhiệt!

Thu Nhi không quen chốn đông người, trong lòng có chút sợ hãi mà níu chặt cánh tay Tống Lâm, để hắn dẫn mình đi qua dòng người chen chúc.

Không được bao lâu, Thu Nhi liền nhanh chóng bị cuốn hút. Đủ loại kẹo màu, đủ loại tượng đất nặn như thật lại rực rỡ, đủ loại kiểu dáng trang phục, đồ ăn, cái mặc, vật phẩm hàng ngày cái gì cũng không thiếu, hắn xem mà hoa cả mắt. Nhất là khi thấy những phục trang bé xíu dành cho trẻ con, Thu Nhi chỉ hận không thể ôm toàn bộ về nhà cho bảo bối Hoan Nhi nhà hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.