Nơi Ấy Có Anh

Chương 23: Chương 23




Vệ Hành vươn tới, một viên đường rơi vào lòng bàn tay.

Thấy Từ Oản cứ như nhìn chằm chằm vào viên đường, hắn giơ tay bắn lên trán nàng một cái rồi cầm lấy viên đường vui vẻ nói: "Cái gì đây, cho ta ăn đường? Ngươi nghĩ ta là con nít sao?"

Từ Oản liếc hắn, mày cong cong: "Đa tạ Vệ Hành ca ca đã cho ta quả đào, đa ta huynh hôm nay còn cho ta đồ."

Nói xong, nàng lại hướng sang một người khác, tay duỗi ra phía trước, nháy mắt.

Nam tử ấy cũng với ánh nhìn nhàn nhạt, chỉ nhướng nhướng mày, không nhận lấy, cũng không để ý đến nàng.

Từ Oản cố gắng dùng ánh mắt thành khẩn nhất với khuôn mặt tươi cười hướng về phía hắn, nháy mắt: "Ca ca ~"

Triệu Lan Chi tới chỗ Từ Phượng Bạch sau lưng vẫn đang cõng Từ Vân, vì tiểu tử này mà trời đất u ám, lúc này vẫn đang khó chịu rên hừ hừ, Hoa Quế tới kéo Từ Oản bảo nàng đi về.

Vệ Hành tiến lên nói mấy lời với Từ Phượng, tay Từ Oản vẫn còn đang giơ lên, nàng chợt thấy không vui.

Hoa Quế thuận thế tới dắt tay nàng đi: "Đi thôi, chúng ta phải về rồi, lần này về không biết đại tiểu thư còn đòi đi cỡi ngựa không."

Từ Oản vâng rồi quay đầu lại.

Mới đi được hai bước, thình lình gáy nàng bị ai khẽ đẩy, người lảo đảo.

Cố Thanh Thành lướt ngang qua nàng, cứ như là không có chuyện gì.

Từ Oản trợn mắt nhìn bóng lưng hắn, thật không thể hiểu nổi.

Từ trường ngựa về đến phủ, Từ Vân đã gục xuống.

Nàng ta không chịu được giày vò, Vương phu nhân tới thấy thế, không dám nói Từ Phượng Bạch nên đóng cửa mắng Từ Cẩn Du một trận, việc trong nhà của phu thê người ta, người ngoài dĩ nhiên không thể nhúng tay vào, chỉ tội đứa bé, cũng không thể trách người khác, xảy ra chuyện như vậy, sau này tất nhiên sẽ bị nghiêm khắc dạy dỗ hơn nữa.

Tâm tình Từ Oản lại rất tốt, nàng mới phát hiện ra mình rất thích những hoạt động ngoài trời.

Trừ đọc sách ra, sau này có thể thường xuyên ra ngoài hơn.

Lúc trở về, Triệu Lan Chi nói trong phủ hắn đã dọn dẹp xong, chờ hắn hai ngày nữa sẽ tới đón nàng qua đó, nàng nghĩ nên nói trước với Tiểu Cữu Cữu, nhưng lại nghĩ hắn chỉ hứa suông d’đ/l/q’d nên không để ý lắm, cứ như vậy đồng ý luôn.

Ban đêm gió bắc càng thổi mạnh, hẳn đã có tuyết rơi.

Chỉ một trận tuyết nhỏ, hậu viện Từ gia bao nhiêu người bị bệnh.

Từ Vân ngủ liền hai ngày thì dậy ăn uống vui vẻ, ngược lại Từ Oản một thân mồ hôi, vì trúng gió lạnh nên bị cảm nhẹ, đại phu kê cho toa thuốc, lão phu tử cũng nghỉ dạy nên mấy ngày liền rảnh rỗi không ra khỏi cửa.

Nghe Hoa Quế nói Từ Họa và Từ Xúc đều ốm, còn cả người ở phía bắc lầu cũng nhiễm phong hàn. Dưỡng bệnh mấy ngày, sức khỏe đã không có gì đáng ngại, đám tiểu tỷ muội còn lại đã ra ngoài chơi, chỉ có Từ Họa còn bệnh nên không ra ngoài.

Trên mặt đất tuyết đã sớm tan, ngày hôm đó trời nắng tươi, Từ Oản mới dậy, Từ Phượng Bạch đã tới rồi.

Hai ngày nay hắn đều lui tới, thăm nom nàng rất ân cần.

Tóc dài xõa xuống vai, Hoa Quế chải đầu cho Từ Oản, nàng ngồi trước gương, nhìn cữu cữu đang đến gần, cười cười.

Từ Phượng Bạch đứng sau lưng nàng, Hoa Quế ngẩng mặt, đưa nắm tóc của Từ Oản cho hắn, mặt rạng ngời: "Người hãy thử xem?"

Từ Phượng Bạch tiện tay nhận lấy: "Thử thì thử."

Nói xong, làm liền.

Phải nói tay của hắn rất khéo léo, búi tóc cũng rất có thần thái.

Từ Oản cúi đầu trên bàn để đồ trang sức: "Tiểu Cữu Cữu, hôm nay người không thiết triều sao?"

Từ Phượng Bạch đáp, đẩy nhẹ gáy nàng: "Đừng động, ta rảnh được hai ngày."

Trông mèo vẽ hổ, rốt cuộc hai bím tóc rối nùi.

Hoa Quế cứu vãn, búi hai đuôi sam của nàng lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, rất đáng yêu. Tiểu Bạch đang cọ cọ vào chân nàng, kêu meo meo, Từ Oản chỉ vào cái đầu bánh bao rồi ôm lấy Miêu nhi .

Con mèo nhỏ liền rụt vào ngực nàng.

Từ Oản ôm nó, giống như ôm ấp một đứa bé, khẽ vuốt ve nắm lông trắng, xoay người đến bên cửa sổ: "Tiểu Bạch hôm nay thật ngoan, một lát cho ngươi ăn cá lòng tong khô nhé!"

Hoa Quế cùng Từ Phượng ở một bên nói chuyện, cả hai đều dán mắt vào tiểu nữ.

Từ Oản vừa đùa với Miêu nhi, vừa gióng tai nghe.

Hoa Quế ca thán: "Không phải đã nói năm sau mới đi sao, sao giờ lại đi sớm như vậy?"

Từ Phượng Bạch tựa hồ đang cười: "Đội vận lương gặp chuyện lớn như vậy, không thể làm ngơ, ta phải tự mình đi mới được, chỉ là không yên lòng với A Man, ngươi giúp phụ thân con bé chú ý một chút."

Hoa Quế dĩ nhiên là một mực đồng ý: "Yên tâm đi, lần này ta nhất định một tấc cũng không rời, nhất định bảo vệ A Man cẩn thận chu toàn."

Từ Phượng Bạch đáp: "Bên hậu viện đó xem ra cũng có để ý, hắn biết ta sắp rời kinh, mới bảo muốn nhận kết nghĩa, A Man có thêm người chăm sóc cũng tốt, Cố Thanh Thành tuyệt đối không phải vật trong ao. . . . . ."

Nói đến đây, Hoa Quế có vẻ thấp thỏm: "Nói đến việc kết nghĩa, ta nghĩ cuối cùng cũng đến lúc…"

Lời còn chưa dứt, Từ Phượng Bạch đã bật cười: "Ngươi tin cái đó? Chẳng qua cái tên điên Lý Thăng kia tự mình sắp đặt thôi, ở phủ này của ta, không ai có thể tùy tiện làm chủ hôn sự của A Man."

Nàng nói như đinh chém sắt làm Từ Oản không khỏi giật mình.

Sau đó Từ Phượng đến sau lưng, vỗ vai gọi nàng: "A Man, cữu cữu có chuyện muốn nói với con."

Từ Oản nháy mắt: "Chuyện gì ạ?"

Từ Phượng nhìn Miêu nhi trong ngực nàng hỏi: "Mèo này ở đâu ra?"

Nàng thành thật: "Cố đại công tử tặng cho tiểu nữ, hắn đều tặng quà cho các tỉ muội khác, của Từ Vân là một cái xe ngựa nhỏ, của tiểu nữ là mèo con, cữu cữu người xem, đáng yêu chứ?"

Tiểu cô nương tươi cười, gương mặt càng thêm đáng yêu.

Từ Phượng Bạch nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ, thật đáng yêu ~"

Từ Oản ôm Miêu nhi, giơ giơ: "Ôm rất mềm, cữu cữu có muốn ôm không . . . . ."

Lời còn chưa dứt, cả người đã bị ôm rồi.

Từ Phượng Bạch ôm nàng vào lòng rồi ngồi chồm hổm xuống trước mặt nàng: "A Man, hôm nay phụ thân con không phải trực ban, tối nay sẽ tới đón con...con cứ ở tạm chỗ hắn một thời gian ngắn nhé, được không?"

Từ Oản vui vẻ nhướng lông mày, còn không tin được: "Có thật không? Hôm nay phụ thân sẽ tới đón tiểu nữ sao?"

Nội tâm vui vẻ, không che giấu được, Từ Phượng Bạch nhìn nàng: "Phụ thân ngươi tới đón ngươi vui mừng như vậy sao? Ở chỗ hắn có gì tốt, cũng không có tỷ muội cùng nhau đùa giỡn, ngày hắn đi làm công vụ, chỉ có buổi tối mới gặp được, còn tính tình thì. . ."

Không đợi hắn nói xong, Từ Oản đã gật đầu lia lịa: "Vui lắm! Tiểu nữ muốn đi!"

Từ Phượng Bạch cười khổ gật đầu một cái, âu yếm vuốt tóc nàng: "Vậy thì tốt, đi đi, cữu cữu có chuyện phải rời kinh, đoán chừng phải gần nửa năm mới về được, ở chỗ phụ thân cho thỏa thích đi, rồi sẽ đến lúc, thích đi đâu là đi đó, cữu cữu sẽ trở lại đón ngươi."

Trừ phụ thân ra, cữu cữu là người thân thuộc nhất.

Từ Oản gật đầu, thật ra thì cũng không muốn phải xa hắn.

Từ Phượng Bạch ngồi trong phòng nàng một lúc lâu mới đi, sắp rời khỏi phủ tướng quân rồi nên bảo Hồng Châu và Hoa Quế giúp nàng dọn dẹp quần áo, mới thu xếp được một lát thì Từ Vân tới.

Nàng ta chắc đã nghe nói Từ Oản sắp đi nên vội tới gặp.

Phải đi cáo biệt hết với mấy tiểu tỷ muội, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.

Đến viện của Vương phu nhân kiến lễ, rồi đến viện của di nương, Từ Chỉ còn bé chỉ nói một câu, cuối cùng đến chỗ Từ Xúc, từ nhỏ cũng không thân thiết mấy nên cũng không nói được mấy câu, xong tặng món quà nhỏ.

Từ Họa còn chưa khỏi ốm, Từ Vân và Từ Oản vào trong phòng nàng, nghe mùi thuốc phảng phất.

Từ Oản đưa quà cho nàng, nàng ta không có chút sức sống, miệng gọi nha hoàn Minh Thu, Minh Nguyệt, dáng vẻ cũng yếu ớt như chủ tử, vào thu dọn đồ đạc rồi đưa hai người ra ngoài.

"Đa tạ hai tiểu tỷ có lòng, tiếc là Họa Nhi vẫn chưa khỏe, không thể ra tiễn các tỷ tỷ"

Giọng nói rất nhẹ, nhàn nhạt than thở, vẻ mặt sầu khổ.

Từ Oản nhấc chân, nghe giọng liền ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái: "Không cần tiễn, khi nào khỏe thì hẹn gặp lại."

Từ Vân thấy buồn ngủ nên đi về trước, Hoa Quế ở cửa chờ nàng, Từ Oản đi ra ngoài sân nhỏ, quay đầu lại liếc nhìn thấy không có ai, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút rồi kéo tay Hoa Quế.

Hoa Quế nghĩ nàng đói bụng, hỏi nàng muốn ăn gì.

Đi ra ngoài thật xa rồi, Từ Oản kéo tay nàng, bảo nàng cúi đầu rồi nói thầm vào tai nàng mấy câu.

Hoa Quế sắc mặt nghiêm túc, trở về viện dặn Từ Oản không được ra ngoài rồi vội vã đi tới tiền viện.

Hồng Châu đang ở trong phòng ngồi khóc, đôi mắt hoen đỏ hơi sưng.

Thì ra là sắp phải đi mà nàng ta còn chưa cáo biệt với Hồng Phúc, đúng là con nít, càng nghĩ càng khó chịu, chắc đã ở trong nhà khóc thật lâu, Từ Oản vội trấn an nàng, dẫn nàng ra khỏi viện.

Là thế, muốn đi qua phía bắc lầu đó.

Hai người đi đến hậu viện phía bắc, thị vệ canh cửa nhận ra nàng liền cho nàng vào.

Một đường thông suốt thẳng vào bên trong, Hồng Phúc đang ở dưới lau dọn, nói Cố Thanh Thành hai ngày nay sức khỏe lại không được tốt dfienddn lieqiudoon nên ở trên lầu nghỉ ngơi. Hồng Châu vừa nhìn thấy nàng ta đã khóc, Từ Oản để cho họ ở dưới cùng nói chuyện rồi một mình mình lên lầu.

Trên lầu không gian yên tĩnh, Từ Oản bước đi rất nhẹ.

Không khí trên lầu như thể không có hơi người, nàng lên lầu hai, nhìn xung quanh, vẫn chưa thấy người nào.

Đến bên giường, nàng thấy Cố Thanh Thành đang đắp chăn ngủ thiếp đi.

Hai tay hắn để ở ngoài chăn, nàng liền liếc mắt nhìn.

Nam tử như đang trong mộng, lông mi dài như hai quạt hắc liêm, sắc mặt hắn hơi tái, môi cũng nhợt nhạt, nhìn chung là sắc mặt của người bệnh thật.

Nàng khoác tay lên trước ngực, nghiêng người, cố lấy can đảm tới xoắn tay áo của hắn.

Chỉ một chút thôi, chỉ một chút thôi.

Vì nàng vẫn còn nhỏ nên căn bản là với không tới.

Hết cách rồi, tiểu Từ Oản đành quỳ bên giường, cẩn thận vén tay áo của hắn lên.

Thấy có động tĩnh, nam tử liền mở mắt ra.

Đầu ngón tay nàng vừa mới đụng tới tay áo người ta, liền bắt gặp ánh hắn nhàn nhạt của hắn.

Từ Oản khom lưng, tay run run vẫn để trên cổ tay hắn.

Cố Thanh Thành vẫn không nhúc nhích, chỉ là nhìn nàng: "Ngươi ở đây làm gì?"

Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, ngượng ngùng: "Ta...ta, ta nói ta mang đường cho ca ca, ca ca có tin không?"

Nói xong xoay lại tháo túi gấm ra, lấy một viên đường rồi bỏ vào tay hắn, nhìn hắn với ánh mắt vô cùng thành khẩn.

Cố Thanh Thành ngồi dậy, nhìn viên đường trong lòng bàn tay, liếc về hướng nàng: "Ta không ăn ngọt."

Từ Oản nhanh nhảu nhảy xuống giường, đứng ngay ngắn: "Đó là tấm lòng thành của ta, đã là huynh muội, có đồ ngon dĩ nhiên là nghĩ tới huynh."

Những thứ này hư tình giả ý qua loa, không đáng tin lắm.

Nam tử vô ý giả bộ hồ đồ: "Cữu cữu của ngươi hai ngày nữa sẽ phải rời kinh rồi, hắn có ân cứu mạng ta, vì trả ân ta mới nhận huynh muội. Lúc hắn không ở đây có chuyện gì có thể tới tìm ta, nếu như ngươi không thích, không cần phải cố ý thân cận."

Hắn nói với giọng điệu thâm trầm, tựa như không hề để tâm.

Đang nói, hắn nhấc cánh tay, mấy viên đường rơi xuống giường, dáng vẻ bất cần.

Ra vậy, nam tử đã trưởng thành, sẽ không thích những thứ như thế này!

Ở bên cạnh Từ Vân một thời gian dài, tự nhiên lại bị ảnh hưởng, mình vẫn là đứa con nít.

Từ Oản nhìn xuống, đưa tay nhặt: "Được rồi, không thích thì thôi, ta thật sự muốn thân thiết hơn với ca ca, nghe nói ca ca cũng không có dieendaanleequuydonn người thân, ta chỉ muốn ca ca có thêm nhiều muội muội, ta có nhiều ca ca, thế thì tốt biết mấy."

Khi nàng nhặt đến viên cuối cùng thì mấy ngón tay thon dài trước mắt nàng đưa tới nhặt lấy.

Nàng ngẩng đầu, sắc mặt Cố Thanh Thành hơi tươi tỉnh hơn: "Ngươi thật sự nghĩ như vậy?"

Kiếp trước Từ Oản đã không có phụ mẫu ở bên, tự nhiên trải nghiệm được nỗi khổ ấy, nam tử trước mắt sắc mặt tái nhợt, thấy dáng vẻ của hắn hôm nay so với mình đều rất đáng thương, nàng tự nhiên gật đầu.

Nàng nói giọng rất nhẹ: "Ta rất vui vì có huynh trưởng, thật sự."

Dĩ nhiên, nếu như người huynh trưởng này cũng nghĩ như vậy.

Từ Oản tự bổ sung thêm một câu trong lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Thành hẳn là thấy buồn cười, hắn nắm viên đường, nghiêng người gõ lên trán nàng một cái.

Đương nhiên là không đau, Từ Oản ngước mắt ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn.

Nam tử cũng chỉ là cười một tiếng: "Đường thì ta nhận nhưng ngươi phải nhớ, tuy là kết giao huynh muội nhưng nếu không có gì liên quan thì không cần phải gọi nhau huynh muội."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.