Chỉ huy Cao liếc Thủ trưởng Lục, ánh mắt uy nghiêm, còn có cả cảnh cáo...
Đã từng này tuổi rồi mà còn chơi cái trò này, đừng có mà trẻ con như vậy được không.
Tuy vậy nhưng ông vẫn nói: “Bữa cơm hôm nay đến đây thôi, chúng tôi còn có việc, phải quay về quân doanh.” Trần Hoành Phong vốn còn chuẩn bị một số cuộc vui chơi khác, nhưng nhìn thấy các lãnh đạo đều đồng ý rồi nên đành phải hủy bỏ.
Bên này, Trần Nhã Kỳ so với những người khác vẫn thành thục hơn một chút.
Chị đi lấy túi gói lại.” Trần Nhã Kỳ rất muốn cười nhạo.
Đồ ăn thừa mà còn muốn gói lại đem về thật quá mất mặt.
Nhưng vì đang có người phục vụ3ở đây nên cô ta cũng không tiện nói gì.
Cô ta rút thẻ ra trả tiền.
Trương Nhị Khang đề nghị: “Đã muộn rồi, chúng ta về bằng cửa sau đi, như vậy thì không phải đi vòng vèo, về trường sẽ nhanh hơn.
Nhưng dù sao cũng chỉ mới là học sinh cấp ba nên không ai uống rượu.
Cũng có lẽ là không quá quen thuộc hoàn cảnh như này, chỉ có Chi Chi và Lý Nhị Phán có sức ăn lớn nên chăm chú ăn đến nó.
Những người còn lại hầu như là chả ăn bao nhiêu.
Tuy giá cả món ăn ở nhà hàng Lê Viên cao nhưng lượng thức ăn rất hợp lí.
Bàn ăn vẫn thừa lại khá nhiều thức ăn.
Trần Nhã Kỳ gọi phục vụ đến để tính tiền.
Người2đến là một nữ phục vụ.
Chi Chi thoải mái mà yêu cầu: “Chị giúp em gói hai món sườn rang và chân gà ngâm rượu lại nhé.” Hướng Tiển và Tam Bình thích ăn sườn, Thúy Thúy và Mỹ Châu lại thích ăn chân gà.
Nữ phục vụ nhìn cô bé vừa nói chuyện, rất xinh đẹp, lại lễ phép, gật đầu nói: “Được rồi.
Em đợi chút.
Đồ ăn thừa mà còn muốn gói lại đem về thật quá mất mặt.
Nhưng vì đang có người phục vụ ở đây nên cô ta cũng không tiện nói gì.
Cô ta rút thẻ ra trả tiền.
Trương Nhị Khang đề nghị: “Đã muộn rồi, chúng ta về bằng cửa sau đi, như vậy thì không phải đi vòng vèo, về trường sẽ nhanh hơn.
Đúng rồi, lớp trưởng hay đến3đây nhưng không biết đi cửa sau thì nhanh hơn à.” Trương Nhị Khang tỏ ra rất đắc ý.
Trần Di nhìn cái tên ngốc Trương Nhị Khang.
Trần Nhã Kỳ dẫn mọi người đến đây là để khoe khoang.
Cửa trước xa hoa như thế, có hẳn cả hồ phun nước có tượng điêu khắc.
Cửa sau chỉ là bãi đỗ ô tô, đương nhiên là không đi cửa sau rôi.
Cả đoàn người đi ra đằng sau.
Lúc này có một người đang ôm mấy thùng lớn đi lại đây.
Đám người Trần Nhã Kỳ đều ngại bẩn nên tránh sang một bên.
Mặt của Lý Nhị Phấn trắng xanh lại.
Người đang ôm những thùng kia chính là mẹ của cô.
Tuy rằng nhiều thùng che mất mặt bà nhưng đôi bàn tay kia, cái dáng đi kia, chính là9mẹ cô, không sai được.
Cô không dám gọi mẹ, sợ lại bị chê cười.
Không phải cô sợ người khác chê cười, cô chỉ dám liếc nhìn Chi Chi.
Trước đây đã quen rồi thì không sao.
Nhưng giờ cô có bạn rồi.
Nếu phải quay lại những ngày tháng như trước, không biết cô còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Không ngờ được rằng Chi Chi lại kích động gọi: “Mẹ Tiểu Nhị.” Mẹ của Tiểu Nhị nghe thấy tiếng gọi liền bỏ các thùng xuống, mặt ngạc nhiên hỏi: “Các cháu không ở trường học, đến đây làm gì thế?” “Lớp trưởng mời bọn con ăn cơm.” Lý Nhị Phân lí nhí nói.
Đám người Trần Nhã Kỳ lại đứng cách xa hơn một chút.
Bọn họ không muốn đi ăn cơm còn phải gặp người3quen là người thu đồng nát.
Đặc biệt là còn ở nơi này, rất mất mặt.
Chi Chi nhiệt tình nói: “Mẹ Tiểu Nhị, cháu giúp cô nhé.
Cháu khỏe lắm.” Không chờ bà từ chối, Chi Chi liền quay đầu lại kêu đám người Trần Nhã Kỳ về trước, bọn họ về sau.
Trần Nhã Kỳ thật sự không hiểu được vì sao Chu Chi Chi lại vui mừng như vậy.
Cô ta nghĩ mình để cho Chi Chi và Lý Nhị Phán chơi với nhau, để những người khác cô lập hai người bọn họ.
Vì sao mà cậu ta lại không cảm thấy khác thường.
Não có vấn đề chăng? Tuy vậy nhưng cô ta vẫn nhanh chóng bước chân rời đi.
Kết quả là đi được mấy bước, đến lượt Trần Nhã Kỳ ngạc nhiên.
“Bố, sao bố lại ở đây?” Trần Hoành Phong cũng không nghĩ rằng sẽ gặp con gái mình ở đây.
Ông ta dẫn đoàn lãnh đạo xuống dưới.
Dù sao đây cũng là trung tâm thành phố, không được bí mật cho lắm nên đoàn người đi ra bằng cửa sau.
Xe ô tô cũng dừng ở đằng sau.
Chủ tịch thành phố Trần cùng Chỉ huy Cao đi phía sau, vừa đi vừa nói chuyện.
Những người còn lại thức thời đi xuống trước.
Đi đầu là Trần Hoành Phong.
Hai bên của Lục Cẩm Hoa đều có người đi cùng.
Địa vị của Trần Hoành Phong vốn không nên đi đầu, nhưng ông ta lại là người sắp xếp bữa ăn hôm nay nên đành đi trước dẫn đường.
Đúng lúc này lại nhìn thấy con gái làm ông ta giật mình.
Từ trước đến nay Lục Cẩm Hoa không quá để ý người khác.
Nhưng nghe thấy giọng nói này làm ông nhận ra.
Đây không phải cô nữ sinh bị cô bé trọc đầu đẩy vào thùng nước rửa bát hay sao.
Sau đó ông quay qua nhìn người đàn ông đi bên cạnh.
Cả bữa tối cũng không làm ông nhớ được tên của người này.
Gọi là Tiểu Trần ư? “Hôm nay con được làm lớp trưởng nên mời các cán bộ lớp ăn một bữa cơm.” Trần Nhã Kỳ kiêu ngạo nói.
“Vậy mấy đứa mau trở về đi, đừng về muộn quá.
Bố còn có chút việc.” Trần Hoành Phong dặn dò.
Đám người đứng sau Trần Nhã Kỳ không dám mở miệng nói chuyện.
Đoàn người này hình như đều là các lãnh đạo lớn.
Đợi đoàn người đi xa rồi, Trương Nhị Khang mới tò mò hỏi: “Lớp trưởng, bố cậu là lãnh đạo à.
Thật là giỏi.” Giọng nói của cậu ta cũng không bé nên Lục Cẩm Hoa nghe thấy được.
Điều này làm ông tự nhiên nhớ đến cô nữ sinh kia ra vẻ thực tình có lý nói bổ cô bé trọc đầu là tội phạm cải tạo...
Lại nhìn cái tên bụng lớn bên cạnh với gương mặt tươi cười, tóc để ngôi lệch, đi đôi giày da bóng loáng.
Ông nhớ đến lần trước nhìn thấy người đàn ông ăn mặc giản dị, khuôn mặt thật thà, đứng ở sân sau lấy khăn tay cẩn thận lau nước mắt cho con gái.
Lục Cẩm Hoa đột nhiên cảm thấy rất chướng mắt với người đàn ông bên cạnh này.
“Này! Mấy người đang bê đồ phía trước đi nhanh lên!” Trần Hoành Phong đi trước dẫn đường.
Cửa sau của nhà hàng Lê Viên lại không quá rộng rãi.
Ai ngờ được lúc này lại gặp mấy người thu đồng nát.
Nhìn thấy ngoài cửa còn có một chiếc xe gom đồng nát thì ông ta lại càng cảm thấy buồn bực.
Nếu như ở hồ giữa đảo của mình thì làm sao gặp những chuyện như vậy? Bị quát một tiếng, Lý Nhị Phân bị dọa, chiếc thùng đang ôm trên người cũng nghiêng ngả mà ngã xuống đất.
Mẹ của Lý Nhị Phán xin lỗi liên tục: “Xin lỗi các vị lãnh đạo.
Thật xin lỗi, con gái tôi sức yếu, chúng tôi chuyển đi ngay đây.” Chi Chi đi ở phía sau.
Vì muốn thể hiện ra bản thân rất khỏe nên một mình cô khiêng ba thùng cũng không cảm thấy nặng.
Nhưng vì các thùng xếp chồng lên che mất tầm nhìn, nên chỉ nhìn thấy mặt nghiêng của cô.
Lục Cẩm Hoa còn đang sốt ruột nghĩ thầm sao lão Cao mãi chưa xuống, vừa ngẩng đầu thì lại nhìn thấy Chi Chi...
Ngày nào ông cũng nhìn ảnh nên vừa nhìn là có thể nhận ra cô, cùng là một bộ đồng phục.
Đoàn học sinh vừa nãy ở trong này ăn cơm, vui vẻ, hạnh phúc, mà cô bé trọc đầu lại ôm vài thùng đồng nát đi đằng sau, đến nỗi mặt cô còn cọ phải mấy cái thùng.
Cái xe gom đồng nát kia, rồi cả đống rác đầy đất...
Cô đang vác những chiếc thùng đựng đầy đồ người khác vứt đi, những chai rượu trống không...