Thường thì trong nhà có người mất sẽ phải đeo trên tay áo ít nhất là một tháng.
Cậu đứng trước cổng trường, ngẩng đầu nhìn một vòng ngôi trường quen thuộc rồi nhấc chân đi vào.
Thấy cậu đứng ở cửa lớp ba của khóa lớp mười, không gian bỗng tĩnh lặng, rồi ngay lập tức lại ổn ào lên.
Ở cái Đại Kinh này dường như không có cái gì gọi là bí mật cả, tin tức truyền đi cực kì nhanh.
Không ai là ngu ngốc cả.
Trong số những người ngồi tại lớp, người kích động nhất phải là Lục Tiểu Mãn.
Cô ta không ngờ được rằng lên cấp ba cô ta không những thoát được cái tên hũ nút Lục Thành Tuấn mà còn được học cùng lớp với anh Thành Triển.
Đây là ước3nguyện từ khi học mầm non của cô ta đến giờ.
“Anh Thành Triển.” Lục Tiểu Mãn kích động mà đứng bật dậy, gương mặt không giấu nổi nụ cười vui vẻ, chạy đến trước mặt Cao Thành Triển.
Người thiếu niên đứng trước mặt bọn họ lúc này chính là bạn cùng lớp với bọn họ, nhưng nghe nói cậu đã trở thành người thừa kế của Tập đoàn Công nghiệp nặng Thịnh An.
Trong số bọn họ, có vài người phải rất cố gắng để thi vào cấp ba, chăm chỉ học để thi vào được trường đại học ưng ý.
Sau khi thi đỗ đại học lại cố gắng để đi xin việc, hi vọng có thể được làm ở Tập đoàn Công nghiệp nặng Thịnh An - doanh nghiệp nằm trong top 100 doanh nghiệp2đứng đầu cả nước.
Còn cậu thiếu niên này giờ đã đứng ở một tầm cao khác mà có những người cả đời không với tới được.
Biết cách đầu thai thật ra cũng là một kỹ năng sống.
Tin tức Chủ tịch Tập đoàn Công nghiệp nặng Thịnh An qua đời có ở khắp các mặt báo.
Thậm chí vì sự việc xảy ra quá đột ngột mà nó càng trở nên nóng hổi hơn bao giờ hết.
Nhưng nó cũng giảm nhiệt dần khi không còn ai đưa tin nữa.
Đám trẻ ở trường này đều trưởng thành từ rất sớm.
Học ở trường này không phải trong nhà có quyền thì là có tiền, hoặc là học tập rất giỏi.
Trong số những người ngồi tại lớp, người kích động nhất phải là Lục Tiểu Mãn.
Cô ta không ngờ được3rằng lên cấp ba cô ta không những thoát được cái tên hũ nút Lục Thành Tuấn mà còn được học cùng lớp với anh Thành Triển.
Đây là ước nguyện từ khi học mầm non của cô ta đến giờ.
“Anh Thành Triển.” Lục Tiểu Mãn kích động mà đứng bật dậy, gương mặt không giấu nổi nụ cười vui vẻ, chạy đến trước mặt Cao Thành Triển.
Nhưng cô ta cảm nhận được trên người của anh Thành Triển như nhiều thêm cảm giác xa cách, ánh mắt nhìn mình như nhìn người xa lạ.
Lục Tiểu Mãn đột nhiên nhớ ra ông ngoại của anh Thành Triển vừa mới qua đời nên mình không được tỏ ra quá vui vẻ.
Nghĩ vậy, cô ta bèn cúi thấp đầu xuống: “Anh Thành Triển, nén bị thương.” Cao Thành Triển9gật đầu lịch sự, xong cũng không nói gì thêm, bước qua mặt Lục Tiểu Mãn.
Lục Tiểu Mãn ngây ngẩn cả người.
Cô ta quay đầu lại, nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp lại lạnh lùng của anh Thành Triển liền cảm thấy anh càng có sức hút.
Cao Thành Triển chọn ngồi một mình ở bàn cuối cùng.
Giáo viên cũng không có ý kiến gì.
Buổi chiều khi tan học, Lục Tiểu Mãn vốn muốn tìm anh Thành Triển nhưng chỉ vừa không để ý, cậu bạn cùng lớp nói vài câu với cô ta, quay qua cô ta đã không nhìn thấy anh Thành Triển đâu nữa rồi.
Điều này làm cô ta tức đến dậm chân.
Cô ta nhớ mẹ mình từng nói, đàn ông là người dễ dỗ nhất, đặc biệt là lúc họ yếu đuối nhất.
Nhưng3cô ta lại cảm thấy lúc này càng khó tiếp cận anh Thành Triển hơn.
Trước đây anh ấy còn khách khí chào hỏi cô ta, nhưng giờ thì không thèm để ý ai nữa luôn.
Cao Thành Triển vội vàng ra khỏi phòng học.
Thật ra cậu cũng không biết mình muốn đi đâu.
Trường trực thuộc hệ đại học ở Đại Kinh rất rộng, cấp hai cậu học ở đây, giờ cấp ba cũng học ở đây.
Chỉ là chuyển từ khu cấp hai sang khu cấp ba mà thôi, không xa lắm.
Đi qua sân thể dục, rất nhiều học sinh đang đánh bóng rổ.
Ánh nắng như chạy theo quả bóng, tự do tự tại, không lo nghĩ.
Cao Thành Triển nhìn đến ngày người.
Trước đây cậu cũng sẽ tham gia đánh mấy quả, thể hiện kĩ năng ném bóng ba điểm của mình.
Vậy mà giờ cậu chỉ có thể đứng ở một bên nhìn xem mà hâm mộ.
“Anh Thành Triển.” Lục Thành Tuấn đi qua, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, không ngờ được rằng đúng là Cao Thành Triển.
Cậu không phải là người giỏi giao tiếp.
Cậu có nghe nói chuyện nhà anh Thành Triển.
Giờ nhìn thấy anh ấy đi học, Lục Thành Tuấn lại không biết nên nói gì.
Trong trí nhớ của cậu, anh Thành Triển không gì là không làm được.
Anh ấy luôn rất lạc quan, rất tài giỏi.
Không có gì làm khó được anh ấy, như là sinh ra đã có sự tự tin ở trong người.
Lục Thành Tuấn rất thích sự tự tin này của anh.
Vì vậy mà anh ấy là một trong số ít những người bạn của cậu.
Nhưng lúc này, Lục Thành Tuấn lại cảm thấy anh Thành Triển đã thay đổi rất nhiều, không nói ra được là cảm giác gì.
Đứng cạnh nhau một lúc, cậu nói: “Anh Thành Triển, em dẫn anh đến một nơi nhé.” Cao Thành Triển không từ chối, đi theo cậu, cả đường đi đều rất im lặng.
Lục Thành Tuấn dẫn cậu đến thư viện Dật Hoa, đi thang máy lên tầng 26.
Ra khỏi thang máy, Lục Thành Tuấn lại leo lên một tầng thang bộ nữa.
Tiếp đến cậu bấm mật mã mở cửa, sau khi ấn vài con số, cánh cửa tạch một tiếng rồi mở ra.
Nhìn thấy anh Thành Triển cuối cùng cũng lộ ra một chút biểu cảm khác, Lục Thành Tuấn ngại ngùng mà giải thích: “Trước đây ở đây cũng có khóa, nhưng sau này lại có người cạy mất.
Em đã quan sát rất lâu, thấy không có ai đến đây, bèn gọi người đến lắp khóa lại.” Nói rồi, cậu đẩy cửa bước ra.
Không phải là một sân thượng lộn xộn như tưởng tượng.
Nơi đây được bày trí giống như có người ở vậy.
Có bàn đọc sách, có máy tính, có mái nhà, có cốc chén, còn có cả hoa cỏ...
“Khi nào không vui, em đều thích ở đây một mình đọc sách.” Lục Thành Tuấn giải thích vài câu.
Đây là lần đầu tiên cậu dẫn người khác lên đây.
Cậu kích động lay lay tay anh Thành Triển: “Anh qua đây đi.” Ở trên sân thượng có một chiếc bàn học cũ.
Lục Thành Tuấn ngồi lên trên, tỏ ý muốn anh Thành Triển cũng ngồi lên cùng.
Ngồi ở đây có thể nhìn thấy hết các vị trí của trường học.
Có hổ, có vườn, có sân thể dục, phòng học, còn cả rừng cây.
Lục Thành Tuấn đung đưa chân.
Đây là biểu hiện khi cậu cảm thấy vui vẻ.
Gió trên tầng cao rất lớn.
Trên một chiếc bàn học cũ, có hai thiếu niên đang ngồi.
Một người có mái tóc đen láy, cao ráo.
Người còn lại có mái tóc thiền vàng, hơi gầy.
Gió thổi loạn mái tóc hai người.
Lục Thành Tuấn không nhìn anh Thành Triển mà chỉ nhìn hồ nước và vườn hoa.
“Em rất thích nơi này.
Rất đẹp đúng không?” Cao Thành Triển gật đầu: “Rất đẹp.” Cậu quay qua nhìn cậu bé bên cạnh mình.
Thiếu niên cười ngọt ngào, lắc lư đôi chân.
Không rõ vì sao, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh cô gái trọc đầu.
Cảnh tượng ấy đẹp như một bức tranh.
Giống như ngày hôm qua cậu vẫn còn là một đứa trẻ, vì một câu nói, một nụ cười của cô mà chạy, mà lăn lộn khắp thao trường.
Hôm nay cậu lại phải trở thành người lớn rồi, còn gánh trên vai tương lai của mấy chục nghìn người.
Cao Thành Triển không dám nhìn cậu thiếu niên bên cạnh mình nữa mà ngẩng đầu, đưa tầm mắt ra xa, thở dài một hơi.
Dường như tất cả nặng nề trong lòng đều theo tiếng thở dài mà bay đi.
Hai thiếu niên cứ ngồi như vậy rất lâu, ngắm nhìn bầu trời cho đến khi ánh tịch dương dần dần biến mất, chỉ còn lại những ráng đỏ từ những đám mây, đẹp như bầu trời ở Cam Tấy vậy.
Cao Thành Triển đột nhiên mở lời: “Em vẫn liên lạc với bạn qua thư của mình chứ.”
“Vẫn liên lạc ạ.” Cao Thành Triển vỗ vai cậu, cười nói: “Rất tốt.
Thích một ai đó thì hãy trân trọng người đó.” Mặt Lục Thành Tuấn nhanh chóng đỏ lên, giống màu nắng chiều ở cuối chân trời.
Cậu gật đầu một cách chắc nịch: “Vâng.”