Liễu Mạch ban đầu còn hiếu kì, một lần xuống xem, hóa ra là ảnh chụp. Bà ta nói với chồng, chồng cũng cảm thấy không có vấn đề gì, ông nội cũng đồng ý, chỉ là thích chụp ảnh thôi mà, ai mà chẳng có sở thích.
Sau đó, Liễu Mạch cũng không quá quan tâm nữa, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên. Liễu Mạch vốn định làm một cái hầm rượu cực lớn ở tầng hầm bên dưới, cuối cùng lại bị con trai chiếm một nửa chỗ đấy. Điều này làm Liễu Mạch cảm thấy rất phiền muộn, cảm thấy hầm rượu không đủ xa hoa.
Cũng may là Liễu Mạch không chú ý tới con trai bằng con gái mình, nếu không thì kĩ3càng hơn chút nữa sẽ phát hiện, bên trong ngoài phòng ảnh, còn có một phòng tranh nữa.
Lục Thành Tuấn không vẽ tranh, cậu là người thích chữ số, bất kể đồ vật nào, nếu như có thể, cậu sẽ thích dùng chữ số để biểu đạt ra, chứ sẽ không vẽ.
Mỗi bức tranh là minh chứng cho sự trưởng thành của Chi Chi, từ lúc bắt đầu còn non nớt tùy ý, đến bây giờ đã trưởng thành.
Lục Thành Tuấn cảm thấy đây đều là những món quà tuyệt nhất mà cậu được nhận. So với mẹ thích đi tham gia hoạt động, làm quen với những người bạn vô nghĩa, thì cậu thích yên tĩnh ở trong phòng tranh, nhìn mỗi bức tranh, đều2khiến cậu cảm thấy vui vẻ.
Nơi này rất yên tĩnh. Không có ai làm phiền cậu cả. Cậu có thể chú tâm viết thư.
…
Chi Chi cầm lấy thư, chăm chú đọc.
Nhưng cậu rất thích tranh của Chi Chi mỗi lần gửi tới. Từ những bức ảnh đầu đã giữ lại rồi.
Dần dần, cậu sử dụng tiền tiêu vặt của mình để đóng khung tranh Chi Chi, treo vào phòng tranh.
Tiến vào tầng hầm vài trăm mét, giống như một sảnh tranh triển lãm cực lớn. Mỗi bức tranh đều được đóng vào khung cẩn thận, treo lên có cảm giác rất lần lượt.
Nơi này, có lẽ là ước mơ của các họa sĩ.
Nơi này, là nơi Lục Thành Tuấn thích ở nhất.
“Trời gần tối hôm đó,3mình đi qua một chiếc cầu, thấy mặt trời lặn rất đẹp nên chụp cho cậu.
Thích không?
Mình được phân tới lớp 1, còn chị mình được phân tới lớp 3.
Cuối cùng mình với chị đã không còn cùng lớp nữa.”
Đọc xong câu này, Chi Chi cảm thấy từ đầu đến chân đều muốn cười, Lục Thành Triển hình như bị chị gái ức hiếp à, trong đầu Chi Chi nhịn không được xuất hiện dáng vẻ một cái bánh bao nhỏ.
Thích không?
Mình được phân tới lớp 1, còn chị mình được phân tới lớp 3.
Cuối cùng mình với chị đã không còn cùng lớp nữa.”
Đọc xong câu này, Chi Chi cảm thấy từ đầu đến chân đều muốn cười, Lục Thành Triển hình như bị chị gái ức9hiếp à, trong đầu Chi Chi nhịn không được xuất hiện dáng vẻ một cái bánh bao nhỏ.
Nỗ lực học hành bao năm như vậy, dường như chỉ là để không cùng lớp với chị gái.
“Huấn luyện quân sự của bọn mình chỉ một tuần là kết thúc, mình thực sự không phải là muốn đi nhưng nghĩ tới cậu đi rồi, mình cũng nên đi thôi, nhưng mà thời tiết nóng quá, bao nhiêu lần thấy đầu óc choáng váng.”
Cơ thể Lục Thành Tuấn không phải là rất tốt à, Chi Chi cảm thấy khi mình trả lời thư mình nên nhắc nhở cậu ta phải chăm chỉ rèn luyện sức khỏe hơn.
“Đúng rồi, mình muốn tự kiếm tiền, như vậy, có thể tự có tiền đi3du dịch.”
Hai chữ “du lịch,” hình như viết không được nắn nót, có lẽ là do khi cậu viết hai chữ này tâm trạng quá phấn khởi chăng?
Với tư cách là bạn qua thư lâu năm, Chi Chi nhìn chung có thể thông qua nét chữ mà nhận ra cảm xúc của bạn mình có một chút thay đổi.
Đúng vậy, lúc ngồi trong phòng tranh viết thư, Lục Thành Tuấn muốn nói là cậu tự kiếm tiền rồi thì sẽ có thể tói Cam Tây du lịch.
Cam Tây, một nơi có vẻ nghèo nàn và lạc hậu, nhưng đối với cậu mà nói, nó lại có một ý nghĩa khác. Hai từ này vốn không liên quan đến cuộc sống của cậu, tất cả chỉ vì một người, mà cậu lộ rõ vẻ thân thiết và đáng yêu.
Chi Chi đọc xong câu này, hai mắt sáng lên, nếu như mình cũng có thể kiếm tiền, vậy thì có phải lúc nghỉ hè không cần ở nhà giúp gia đình chăn dê nữa, cũng có thể đi du lịch rồi.
Lục Thành Tuấn thật là giỏi, nhìn tiếp thấy cậu viết cậu còn đang nghiên cứu cổ phiếu, kể ra một đống số liệu, Chi Chi đọc mà đầu óc quay vòng vòng.
“Ông mình nói, mình rất nhạy bén với tình hình kinh tế thế giới, vì thế nên rất ủng hộ mình, vì vậy còn đầu tư cho mình một chút tài chính, thật là vui, mình sẽ cố gắng Chi Chi ạ.”
Thật là hâm mộ, Chi Chi nghĩ, ông của Lục Thành Tuấn thật sự là người tốt.
…
Tại thành phố Đại Kinh, trong đại viện Trung Hải, Lục Bái Đông đang ngồi trong phòng sách đọc sách, cách ông không xa là Lục Thành Tuấn cũng đang đọc sách.
Từ lúc nhỏ, qua việc gõ cửa nhờ ông dạy viết thư, nên mỗi cuối tuần Lục Thành Tuấn qua nhà ông nội đã thành thói quen.
Ông nội càng lúc càng bận, nhưng mỗi tuần cơ bản đều dành thời gian có một ngày như vậy, Lục Thành Tuấn cảm thấy rất trân trọng.
Lục Bái Đông cũng rất trân trọng, cảm thấy cùng giúp cháu đọc sách, là một việc rất quan trọng.
Lúc này, Lục Bái Đông đột nhiên cảm thấy tai có chút ngứa, không biết ai đang nhắc tới mình.
Ông ngẩng đầu, nhìn qua chỗ thiếu niên cách đó không xa, cảm thán, thời gian thấm thoát như thoi đưa.
“Thành Tuấn, lại đây, nói chuyện với ông, tiền ông đưa cho đầu tư như thế nào rồi?” Lục Bái Đông hỏi.
Lục Thành Tuấn đem cái laptop trước mặt cầm tới chỗ ông, bình tĩnh nói: “Cháu dùng tiền chia ra bốn cái tài khoản, thử ba cái tài khoản trước, cháu chọn cổ phiếu …”
Lục Bái Đông chăm chú nghe, thỉnh thoảng gật đầu, trong lòng cảm thán: Thực sự là không tồi, thằng nhóc này quá lý trí, mình cho nó 20 vạn, đối với một đứa bé mà nói thì đây là một khoản không nhỏ, nhưng thằng bé lại không chút lung tung, coi chỗ đấy như một con số. Như vậy thì không biết sau này tên nhóc này lúc yêu đương phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Lục Bái Đông cảm thấy lại mù quáng quan tâm rồi, thằng bé với bạn qua thư liên lạc với nhau cũng gần 10 năm rồi, quan hệ hai bên rất tốt, rất nhiều thư tới. Lục Bái Đông cũng đọc rồi, thấy đối phương cũng là một cô bé rất tốt, nên cũng có cảm giác lơ là.
Nhưng con cháu tự có phúc phần của con cháu, không cần ông già này phải nhọc lòng.
Bây giờ hai đứa đều là bạn bè viết thư, đợi một thời gian nữa, bỗng một ngày phát hiện ra thích đối phương, xem chừng cảm giác sẽ không giống nhau nhưng chắc cũng sẽ rất ngọt ngào. Cuộc sống rất tươi đẹp, có những tình cảm phải tự mình trải qua thì mới cảm nhận được.
Lão đồng chí Lục Bái Đông có chút ngưỡng mộ, tình cảm của bọn trẻ tuổi dậy thì đẹp như một khúc ca ca tụng.