Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1

Chương 46: 46: Gặp Lại Người Quen






Nước mắt rơi xuống.

Về nhà rồi mới phát hiện, cô thật sự rất nhớ ông và bố. Vừa vui mừng, vừa không nhịn được mà rơi nước mắt.

“Đứa ngốc này, tự nhiên lại khóc.” Lão tú tài cúi đầu lau mắt cho cô.

“Đi nào, mau vào trong nhà. Ông đã làm cho con một bát thuốc nước Đông y, hai bố con cùng xông thuốc. Con xem bố con kia, tóc cũng đã mọc dài cả ra rồi.” Lão tú tài dậm đôi chân cụt, quay người chạy như bay, đôi mắt ươn ướt.

Con gái có thân hình bé nhỏ, dựa vào lưng hổ, vẻ mặt dường như có thêm thứ gì đó khác trước.

Chi Chi như vậy khiến ông thấy hơi xa3lạ.

Trong sách nói, con gái lớn lên sẽ luôn có trong mình tâm tư riêng, không cần phải cảm thấy xa cách, mà đó là điều tất nhiên...

Thế nhưng Chu Mộc luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt đứa bé mà ông có thể ôm bằng một tay giờ đã biến thành một cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Chi Chi nghe thấy tiếng động phía sau, ngoảnh đầu lại nhìn thấy bố.

Quá kém cỏi, cháu gái chỉ đi quân sự mà thôi, mình lại có thể mất mặt đến thế. Lão tú tài rút khăn tay từ trong túi áo lau mắt.

Ông lão tuyệt đốt sẽ không giống như Chu Mộc, ngày nào cũng bám lấy cửa2nhà đợi con gái trở về. Ông lão nhiều nhất cũng chỉ đi đến cổng thôn đợi mỗi ngày.

Chi Chi đi vào sân liền nhìn thấy Tiểu Hoa to như một cái chậu ở góc sân. Nó ngó đầu sang nhìn cô, nhổ quả hạnh, cái đuôi đung đưa.

Chi Chi chạy đến kéo Tiểu Hoa, cười hi hi.

Chu Mộc ở phía sau con gái, trên mặt là sự ấm áp và yên tâm. Chi Chi trở về rồi, căn nhà sẽ bỗng chốc như được sống dậy.

Trời nhá nhem tối, ánh chiều tà, khói bếp lượn lờ, tiếng gà kêu chó sủa, tiếng trẻ con vui đùa.

Lão tú tài bận rộn nấu cơm trong phòng bếp, Chu Mộc giúp giết gà mổ cừu, hai3người đều vô cùng bận bịu.

Chi Chi ở ngoài cửa, dựa vào thân hình Nhị Hổ, nhìn thôn làng. Thật tốt, cô về nhà rồi.

Tiểu Hoa chậm rãi bò đến bên cạnh cô chủ, nhẹ nhàng vẫy đuôi…

Chu Mộc giúp đỡ việc làm cơm trong bếp, bởi con gái trở về nên dọc đường vui vẻ chạy băng băng. Ông chạy như điên từ trong bếp ra gọi con gái về ăn cơm đã nhìn thấy cảnh tượng này.

Chi Chi như vậy khiến ông thấy hơi xa lạ.

Trong sách nói, con gái lớn lên sẽ luôn có trong mình tâm tư riêng, không cần phải cảm thấy xa cách, mà đó là điều tất nhiên...

Thế nhưng Chu Mộc luôn cảm thấy thời gian trôi qua9quá nhanh. Chỉ trong chớp mắt đứa bé mà ông có thể ôm bằng một tay giờ đã biến thành một cô thiếu nữ duyên dáng yêu kiều.

Chi Chi nghe thấy tiếng động phía sau, ngoảnh đầu lại nhìn thấy bố.

Cô vẫy tay gọi to: “Bố ơi, bố đến đây ạ.”

Chu Mộc đi đến ngồi cạnh con gái.

Chi Chi chỉ ruộng lúa cách không xa phía trước mắt, cười nói: “Bố ơi, bố xem, cô Lý lại đang đuổi theo con gái Tiểu Tước Tước kìa. Tiểu Tước Tước nghịch ngợm quá, đi đến đâu cũng chạy loạn lên.”

Chu Mộc ngước mắt nhìn, thấy Lý Hữu Mai tóm được đứa con gái từ trong ruộng, đang đánh vào mông của nó mấy cái.

Đứa trẻ hét3ầm: “Bố ơi cứu con.”

Trên mặt Chu Mộc không giấu nổi ý cười. Nghiêng đầu, ông nhìn thấy con gái mình đang có dáng vẻ ngưỡng mộ. Sau đó lại nghe con gái nói: “Bố ơi, mẹ con rất đẹp đúng không ạ?”

Chu Mộc nghe thấy con gái hỏi điều này, ông im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Mẹ con, là một người rất xinh đẹp... Ông nấu cơm xong rồi, chúng ta về ăn cơm thôi.”

Chu Mộc đứng dậy, cứng nhắc chuyển chủ đề, ông không dám nhìn vào mắt con gái.

Chi Chi cũng đứng dậy, không tiếp tục hỏi mà hít vài hơi, vẻ mặt say sưa nói: “Thơm quá, thơm quá. Con ngửi được cả mùi chân giò rồi.”

Chu Mộc nở nụ cười hơi cứng nhắc. Mấy năm này, ông đã lén lút làm rất nhiều việc. Thậm chí, có một vài việc không hề đúng đắn.

Ông xáo trộn thân phận của Chi Chi, gán cho con gái một thân thế thật giả lẫn lộn. Ông khiến người ta cho rằng Chi Chi là con ruột của mình. Lúc trong nhà giam, ông có ra ngoài một lần đã được ghi chép lại, vào lần đó ông gặp được một người phụ nữ. Người phụ nữ ấy mang thai đứa con của ông, rồi sau này ông mới bế Chi Chi trở về.

Cho dù có người cố ý điều tra cũng sẽ không tra ra được gì.

Chu Mộc không biết mình làm như vậy có đúng hay không. Không có ai hiểu được, đối với ông, Chi Chi không chỉ là con gái mà còn là người thân duy nhất mà ông dựa vào để sống sót.

Nếu như không có Chi Chi, ông cảm thấy bản thân sẽ lại trở về nhà giam.

Đây là một sinh mạng nhỏ bé ngọt ngào và mềm mại. Ông chăm sóc con bé lớn lên mà con bé cũng bầu bạn cùng ông đến già.

Có nói rằng ông ích kỷ cũng được.

Nhìn thấy con gái ngày ngày lớn lên, càng lớn càng xinh đẹp, Chu Mộc thi thoảng sẽ nghĩ đến ngày ấy, ông đều sẽ cảm thấy lo sợ.

Trong cái thùng rác ở con hẻm dài dằng dặc ấy phát ra tiếng khóc, ông nhìn thấy chiếc tã lót kia. Nếu như lúc ấy ông không phát hiện ra, nếu như lúc ấy ông xuất hiện rồi lại đi mất, Chu Mộc đều không dám nghĩ Chi Chi sẽ biến thành thế nào.

Bởi vì bản thân ông đã trải qua cuộc đời lận đận, ông hoàn toàn không dám tưởng tượng trên thế giới này có thể có người xấu nhất. Bởi vì ông cảm thấy, chỉ có thể xấu hơn, độc ác hơn và tàn nhẫn hơn.

Con bé xinh như thế này, có thể bị chặt đứt chân để bên vệ đường ăn xin, có thể ăn xin được rất nhiều tiền.

Con bé xinh như thế này, có thể đâm thủng họng con bé, để nó mãi mãi không nói chuyện, nghiêm túc ăn xin.

Con bé xinh như thế này, cho dù không phải ăn xin từ bé, lớn lên cũng vẫn sẽ gặp phải những việc tồi tệ.

Thế nhưng Chu Mộc thậm chí còn cảm thấy những việc này vẫn còn chưa phải là những việc xấu nhất, sẽ còn có những việc xấu xa hơn.

Lúc Chu Mộc nhặt Chi Chi về, đứa bé nhỏ nhắn như vậy, trên tay đã có một vết sẹo.

Chi Chi quay đầu, nhìn thấy bố đang đứng một cách nghiêm túc trong sân, cô gọi to: “Bố ơi!”

Giọng nói lanh lảnh cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Mộc. Chi Chi quay đầu cầm tay bố cùng đi vào phòng bếp.

Bàn tay thô ráp của Chu Mộc được con gái nắm lấy.

Ánh chiều tà chiếu chút ánh nắng qua lớp mái ngói, chiếu đến hai bố con đang dắt tay nhau, bóng hình cao xấp xỉ bằng nhau.



Lục Cẩm Hoa tham gia bữa tiệc bị bố biết, đã gọi điện mắng ông một trận ra trò.

Nếu như là trước đây, Lục Cẩm Hoa sẽ rất không vui ở trong lòng, cảm thấy bố mình ngang ngược, không biết đúng sai.

Thế nhưng lần này, ông lại hơi nhẹ nhõm.

Bố mình cũng đã nói rồi, ông đương nhiên không thể ở lại thành phố Đại Kinh được nữa.

Liễu Mạch loanh quanh tìm hiểu tin tức từ cấp dưới của chồng nhưng đều nghe được không có người phụ nữ nào. Khu quân sự Cam Tây tổng cộng chỉ có vài người phụ nữ làm nhân viên tổng đài, lại còn đều đã lập gia đình. Có vài nữ quân nhân đi trú quân cùng nhưng cũng toàn người vai to eo tròn, ở khu quân sự ấy trồng rau nuôi gà thôi.

Liễu Mạch mới yên tâm một chút. Bà ta rất hiểu chồng mình, Lục Cẩm Hoa là một người chính trực, tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với mấy người nữ quân nhân.

Hoặc là do bà ta nghĩ quá nhiều rồi. Dù cho là như vậy, Liễu Mạch vẫn quấn quýt bên chồng thêm một ngày.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay Trung Hàng thành phố Tây Hồ. Cửa máy bay mở ra, một luồng khí nóng phả vào mặt.

Lục Cẩm Hoa ngồi ở khoang hạng nhất nên ra trước tiên. Đập vào mặt là cơn gió khô khốc, ánh mặt trời trên mặt đất cũng hơi vặn vẹo. Ông hít sâu một hơi, lại trở về Cam Tây rồi.

Đến sân bay, xe của quân đội đến đón ông ta. Lúc ông ta trở về doanh trại đã là chiều tối.

Rất yên tĩnh.

Lục Cẩm Hoa kinh ngạc hỏi: “Huấn luyện quân sự kết thúc rồi à?”

“Kết thúc rồi ạ. Hôm nay các học sinh đều đã về, thủ trưởng, sư phụ Lý ở phía nhà bếp nói mới tìm được một nhà nuôi cừu mới, rất ngon. Ông ấy đã hầm lên cho ngài rồi ạ.” Anh lính lanh lợi đáp.

Lục Cẩm Hoa ngồi xuống ghế, nhìn phía sân sau.

Đống củi cao vẫn ở đó.

Bức tường cao vẫn ở đó.

Ánh chiều tà cũng vẫn ở đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.