Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1

Chương 39: 39: Đến Thăm - Sự Kiên Cường Được Tạo Nên Từ Sự Cố Chấp Và Ương Bướng






Tiếng mẹ này, trong thế giới của Chi Chi giống như một thứ bí ẩn.

Đó chính là đôi cánh bị giấu đi của Chi Chi.

Cô nghĩ rằng nếu mình có một đôi cánh như vậy thì cho dù phải đeo nó trên lưng cũng được.

Chi Chi chỉ dám nghĩ một chút, trên thế giới này có biết bao nhiêu người, những người trông giống mình cũng có rất nhiều. Nếu cô vô tình gặp một người giống mình đã vội gọi mẹ thì chắc sẽ là một chuyện rất buồn cười.

Chỉ là khi nhìn thấy trang quảng cáo kia, Chi Chi cảm thấy tim đập rất mạnh.

Bao nhiêu năm nay, Chi Chi đã không phải là đứa trẻ nữa rồi. Cô sẽ không để ý nghe3ngóng mấy chuyện năm đó nữa. Tuy rằng trong lòng cô, mẹ chắc cũng không mềm mại như cây bông, thế nhưng cộng với kinh nghiệm của bố năm đó, mẹ cũng có khả năng đã quen bố ở trong nhà giam? Thế nên mẹ là một người phụ nữ cá tính, trang quảng cáo hoàn toàn có thể giải thích điều này.

Một mình cô chầm chậm chạy dọc thao trường, cứ một vòng rồi lại một vòng, dường như chỉ có như vậy cô mới có thể dẹp đi những suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Chỉ huy Cao ăn cơm xong liền kéo con trai đến văn phòng, nói rằng muốn chơi một ván cờ.

Trên thực tế là ông muốn nói chuyện tâm sự với con trai.

Ông rất muốn hỏi xem, ban ngày ban mặt, nắng to vỡ đầu, một mình nó tại sao lại vừa chạy vừa lăn lộn quanh cái thao trường?

Thế nhưng ông nghĩ chắc không thể hỏi như vậy, hỏi rồi nó chắc chắn sẽ không nói. Thế nên Chỉ huy Cao gọi con trai đến chơi cờ là muốn tìm hiểu một chút manh mối.

Thế mà, mẹ nó, ông thua liên tiếp hai ván cờ...

Chỉ huy Cao không giữ nổi mặt mũi.

“Thêm ván nữa! Bố không tin, bố không thắng nổi một thằng nhãi như con.” Chỉ huy Cao trợn mắt tức giận, hoàn toàn quên mất phải tìm hiểu về việc con trai mình đang bất thường.

Ông một lòng muốn thắng đứa con trai này. Tuy rằng3nó là con ruột của ông nhưng nghĩ đến ông bố ở nhà, dương dương tự đắc nói ông cụ dạy được một đứa cháu thật giỏi, còn thông minh hơn nhiều đứa con trai của mình...

Thật sự không phục, con trai mình lại giỏi hơn bố nó là mình, ông không hề cảm thấy tự hào một tí nào.

Nhìn thấy mình lại sắp bị chiếu tướng, Chỉ huy Cao lo lắng nhìn sang phía ngoài cửa sổ. Ông nhìn thấy có người đang chạy bộ, hình như lúc đánh ván cờ đầu tiên người ấy cũng đang chạy.

“Ai da, con trai, con xem. Trên thao trường có một đứa ngốc chạy bộ một mình kìa!”

Cao Thành Triển biết bố mình sắp thua, không có mặt mũi nào9nên chuyển chủ đề. Nể tình tâm trạng của cậu hôm nay tốt nên đành phối hợp nhìn ra bên hướng cửa sổ cùng ông ấy.

Thật sự không phục, con trai mình lại giỏi hơn bố nó là mình, ông không hề cảm thấy tự hào một tí nào.

Nhìn thấy mình lại sắp bị chiếu tướng, Chỉ huy Cao lo lắng nhìn sang phía ngoài cửa sổ. Ông nhìn thấy có người đang chạy bộ, hình như lúc đánh ván cờ đầu tiên người ấy cũng đang chạy.

“Ai da, con trai, con xem. Trên thao trường có một đứa ngốc chạy bộ một mình kìa!”

Cao Thành Triển biết bố mình sắp thua, không có mặt mũi nào nên chuyển chủ đề. Nể tình tâm trạng của cậu hôm3nay tốt nên đành phối hợp nhìn ra bên hướng cửa sổ cùng ông ấy.

Mẹ nó... Người đang chạy bộ trên thao trường không phải là cô bạn trọc đầu đấy chứ.

Mặt trời đã xuống núi, tuy bên sân thao trường vẫn có đèn đường nhưng vẫn khá là tối tăm. Thế nhưng nếu là bóng dáng của cô bạn trọc đầu thì Cao Thành Triển cảm thấy mình không thể nhìn nhầm được.

“Bố ơi, ván này coi như bố thắng. Con đi ra ngoài một lát.” Cao Thành Triển vội vã chạy mất.

Chỉ huy Cao nhìn đứa con vội vội vàng vàng của mình, nhìn bàn cờ mà bí bách, coi như bố thắng... Ta cố thêm tí nữa là thắng rồi đấy nhé!

Cao Thành Triển chạy đến thao trường, cậu muốn chạy ngay đến trước mặt cô bạn trọc đầu chào một tiếng, thế nhưng lại cảm thấy giống như cố ý. Vì vậy cậu cũng bắt đầu chạy bộ, chạy hướng theo phía của cô bạn trọc đầu.

Chạy được nửa vòng cậu mới gặp được cô.

Cao Thành Triển cười: “Trùng hợp thế, cậu cũng đến chạy bộ à?”

Chi Chi nhìn thấy bạn Thành Triển, gật đầu.

Cao Thành Triển vì vậy mà hợp tình hợp lý chạy cùng với Chi Chi.

“Cậu chạy được mấy vòng rồi?”

Chi Chi lắc đầu: “Tớ không nhớ nữa.”

Hình như cô bạn trọc đầu có chút tâm sự. Bình thường cô ấy đều rất có tinh thần, bây giờ trông cô ấy có vẻ ỉu xìu.

“Chúng mình lên trên thao trường ngồi đi, nghỉ một lát nhé?” Cao Thành Triển đưa ra ý kiến.

Bị nói như vậy, Chi Chi cũng nhận ra mình hình như cũng rất mệt. Chân cô đều có chút run run, bước chân dần chậm lại, cô đi cùng với Thành Triển.

Cao Thành Triển dẫn theo Chi Chi cả con đường lại đi đến tận đầu bến kia của thao trường. Nơi đó có một sườn núi nhỏ.

Chi Chi nghĩ ngợi trong lòng, không hề chú ý mà chỉ đi theo đến đó.

“Đến đây, ngồi xuống đây này.”

Chi Chi ngồi xuống mới phát hiện, bình thường mình không đi qua chỗ này. Đây thế mà lại là nơi có thể nhìn thấy toàn bộ thao trường của doanh trại, tầm mắt rất rộng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời rộng lớn đầy sao. Hơn nữa ở đây chỉ là một doanh trại quân đội lẻ loi, cả bầu trời đều tối đen, những ngôi sao cực kỳ sáng rõ.

“Nơi đây đẹp thật.”

“Ừ, đương nhiên rồi. Tớ tìm rất lâu mới thấy được nơi này. Cậu có thể nằm xuống ngắm bầu trời đầy sao, sẽ cảm thấy nó đẹp hơn.” Cao Thành Triển nằm trên bãi cỏ, nhìn bầu trời rộng lớn. Trên sườn núi có gió thổi quần áo kêu loạt xoạt, trừ tiếng đó ra thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Chi Chi cũng nằm xuống, ngắm nhìn bầu trời đầy sao, từng ngôi sao sáng. Bầu trời có vô vàn các vì sao, nhưng lại chẳng có ánh trăng.

Hai người nằm song song nhau, không gần cũng chẳng xa.

“Tối nay tâm trạng cậu không vui à?”

“Vừa nãy thì hơi hơi, bây giờ thì cơ bản là vui rồi. Mỗi lần có chuyện gì, tớ rất thích chạy bộ. Lúc chạy tớ thấy giống như mọi việc không vui cũng đang chạy rồi biến mất vậy.”

“Tớ cũng thích chạy bộ, nhưng lúc tớ vui vẻ, tớ mới thích chạy bộ. Chạy bộ giống như tâm trạng được trở lại yên tĩnh. Bởi vì tớ thấy lúc tớ vui thì rất ngốc.” Cao Thành Triển có chút ngại ngùng, lúc trước cậu chưa từng nói với người khác điều này, ngay cả bố mẹ mình cũng không được nghe đến chuyện này.

“Vậy lúc tớ vui vẻ, tớ thích tìm bố và ông để nói chuyện.”

“Mẹ cậu đâu?” Cao Thành Triển xoay đầu nhìn cô. Cậu có thể nhìn thấy vai của cô nằm ngang so với vai của cậu, không có đeo thắt lưng nhưng eo của cô vẫn rất nhỏ. Bộ ngực phẳng, cái cổ dài và thon. Vì cô thấp hơn cậu nên vị trí của chân cũng ngắn hơn cậu một chút.

“Ừ, tớ không biết. Tớ cũng không biết mẹ tớ ở đâu. Tớ nghe người khác nói, mẹ tớ sinh tớ xong liền bỏ rơi tớ và bố đi mất.”

Cảm thấy Thành Triển đang nhìn mình, cô cũng quay đầu sang nhìn cậu.

Chi Chi bình thường không nói đến mẹ mình, bởi vì trang quảng cáo kia mà không chịu được muốn nói ra. Hoặc do cô muốn nói ra một tiếng, mẹ.

“Tớ muốn đợi mình lớn lên rồi đi tìm bà ấy.” Chi Chi nói ra câu này liền thở phào một hơi.

Trước đây cô chỉ âm thầm nghĩ, nhưng nhìn thấy trang quảng cáo kia, cô quyết định phải thực hiện ý nghĩ này. Cô phải đi tìm mẹ, cho dù không phải mẹ thì cũng đã là đi tìm mẹ.

“Ừ, cậu nhất định có thể tìm thấy bà ấy. Cậu tốt như thế, mẹ cậu chắc chắn không nỡ bỏ cậu.” Cao Thành Triển đột nhiên vươn tay cầm lấy tay của Chi Chi, vẻ mặt động viên nhìn cô.

“Cố lên.”

Chi Chi được cầm tay, gật đầu đầy kiên quyết: “Tớ sẽ cố gắng. Cảm ơn cậu.”

Tay của cô rất mềm, lòng bàn tay lại có vài vết chai. Cánh tay thon nhỏ, tay của cậu to hơn tay của cô nhiều, chỉ một nắm tay là hoàn toàn có thể nắm trọn bàn tay cô.

Cao Thành Triển đột nhiên không muốn buông tay.

Cậu quay đầu nhìn về cô, nói: “Cậu có lạnh không?”

Chi Chi quay đầu nhìn cậu: “Hơi lạnh. Trên núi lạnh hơn ở phía dưới một chút, chênh lệch nhiệt độ bắt đầu lớn hơn rồi. Chúng mình phải về rồi à?”

“Không cần, tớ đưa áo khoác cho cậu.” Cao Thành Triển cầm tay Chi Chi, tay kia cởi áo khoác ngoài. Cả chiếc áo khoác đều cởi ra, duy chỉ còn mỗi tay áo...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.