Noah Bệnh Lịch Ký Lục Bộ 1

Chương 11: 11: Bar - Bàn Công Việc




Bịch ~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Cao Văn Vũ mang theo vẻ mặt đầy bất cam và cay độc rơi ngã xuống đất, đôi mắt mở trơ ra chết không nhắm mắt.

Nếu như nói hận đám cương thi và nhóm Hoàng Dung năm phần, lúc này hắn đã hận tam công chúa hết mười phần rồi.

Chỉ là cho dù căm phẫn hay bất cam ở nào, hắn vẫn mãi mãi nằm xuống biến mất khỏi thiên địa, không còn cơ hội để hối hận hoặc báo thù nữa rồi.

Kẻ mạnh Nguyên thần còn có cơ hội cướp xác trùng sinh, nhưng Cao Văn Vũ chỉ là một tông sư, thể xác chết đi là chết đi, không còn chút cơ hội gì giành cho hắn nữa, cho dù hắn là con cháu nhà ai, phía sau có gia tộc hùng mạnh tới cỡ nào chống lưng đi nữa.

Con cương thi sau khi móc tim của Cao Văn Vũ ra, nhanh chóng bỏ vào miệng mình nhai ngấu nghiến, máu thịt là thứ thức ăn ngon bổ nhất trong cuộc đời của cương thi mà.

Chỉ là nó không dám hưởng thụ một mình, chỉ dám hưởng thụ xong trái tim của con mồi, nguyên cái xác còn lại nhanh chóng vác tới trước mặt Thiên An đại đế và dâng lên dưới ánh mắt đầy ngưỡng mộ của hai tên đồng bọn còn lại.

Phập ~~~~~~~~~~~!!!

Thiên An đại đế không chút khách sáo, cặp răng nanh dài sắc nhọn canh ngay cổ của con mồi trực tiếp trao cho đối phương “ nụ hôn tình ái”, lộ ra vẻ mặt đầy phấn khích và hưởng thụ hút sạch máu trong cơ thể của Cao Văn Vũ.

Bị nhốt trong nơi phong ấn hơn hai ngàn năm, máu tươi là thứ xa xỉ đối với Thiên An đại đế, lúc này hắn hưởng thụ một cách từ từ và chậm dãi, cảm giác lâng lâng sảng khoái và ấm áp khi máu thịt truyền vào trong cơ thể, còn sung sướng hơn cả việc con nghiện được hút ma túy nữa là.

“ Chạy ~~~~~~~~~~~~~~~!!!!”

Tranh thủ đám cương thi đã thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn ở phía xa, Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá đưa mắt nhìn nhau một cái, lập tức hiểu ý không chút do dự vác lấy Cửu thúc vẫn còn đang nằm bất động trên mặt đất, quay đầu bỏ chạy không chút chần chừ.

Sở dĩ lúc nãy không bỏ chạy ngay tức khắc là vì trong đội còn một tên vướng chân bận cẳng như Cao Văn Vũ, tuy tên khốn này đụng việc gì hỏng việc đó, mang tới bao rắc rối cho cả nhóm, nhưng nếu như bảo Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá bỏ mặc hắn thì tuyệt đối không thể, mà mang theo hắn thì trước sau gì cũng bị đám cương thi đuổi kịp tóm cổ, thay vì chạy trong vô vọng, chẳng thà ở lại giao chiến, hy vọng tìm được thời cơ thích hợp để bỏ chạy.

Lúc này thì khỏe rồi, tên vướng chân bận cẳng nhất đã không còn, còn không quay đầu bỏ chạy chẳng lẽ ở lại đợi đám cương thi mời ăn tối nữa sao?

Tuy trong lòng cảm thấy có lỗi khi không thể cướp lại xác của Cao Văn Vũ để mang về, nhưng tình thế hiện giờ không cho phép cả nhóm do dự không quyết, rút lui trước tính sau, đợi sau này thực lực lớn mạnh, quay lại tìm đám cương thi trời đánh này trảm sát để trả thù cho Cao Văn Vũ cũng chưa muội mà.

Vụt ~~~~~ vụt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Trước khi đám cương thi kịp phản ứng, Hoàng Dung đã vác lấy Cửu thúc lên lưng, Tiêu Dao Du thi triễn tới cực đỉnh, nhanh như một tia chớp lao thẳng về hướng chạy trốn, Lý Nguyên Bá cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau, tốc độ hoàn toàn không thua kém gì so với Hoàng Dung cả.

Tuy Lý Nguyên Bá không có kỹ năng bỏ trốn, nhưng với “ cặp giò vàng” của mình, hoàn toàn tự tin vào tốc độ di chuyển của bản thân.

Nên nhớ rằng cặp song chùy của Lý Nguyên Bá nặng trên ngàn cân, khi bước lên chiến trường có con chiến mã nào chịu cho nổi, nên mỗi lần xông pha mặt trận chỉ còn cách dựa vào “ cặp giò vàng” của mình, riết rồi thành quen, “ cặp giò vàng” đã luyện tới cảnh giới hoàn toàn không thua kém gì bốn chân của ngựa chiến, thậm chí còn có phần nhanh hơn nữa là.

Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Nhìn thấy con mồi bỏ chạy, ba con cương thi gào thét phẫn nộ vô cùng, lập tức lao tới đuổi theo nhất quyết không cho con mồi trốn thoát.

Con được thưởng thức qua trái tim của Cao Văn Vũ còn lỡ, ít ra cũng đã được hưởng thụ qua rồi, còn hai con còn lại, đừng nói là máu thịt, ngay cả miếng da còn chưa được chạm tới, sao có thể cam tâm được chứ, không đuổi thục mạng mới là lạ á.

Thiên An đại đế vẫn nhắm mắt hưởng thụ máu tươi của con mồi nằm trong tay, hoàn toàn không chút vẻ bận tâm với việc bỏ chạy của nhóm Hoàng Dung cả.

Hắn tự tin rằng đám thuộc hạ của mình đủ sức cầm chân được lũ chuột nhắt đang bỏ trốn đó, nên không cần phải vội vàng gì cả, đợi thưởng thức xong món khai vị trước mắt xong mới quay sang món chính cũng chưa muộn mà.

Nên nhớ rằng ba con cương thi có thực lực không thua kém gì so với Lý Nguyên Bá, cộng thêm ưu thế về sức mạnh cơ bắp và tốc độ của cương thi, Thiên An đại đế không cho rằng nhóm Hoàng Dung có thể bỏ chạy được dưới sự truy sát gắt gao của ba tên thuộc hạ mình, bị chắn đường hay thậm chí tóm gọn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Gào ~~~~ gào ~~~~ gào ~~~~ …….!!!

Và dường như Thiên An đại đế thêm lần nữa đánh giá sai lầm tốc độ bỏ trốn của nhóm Hoàng Dung, với kỹ năng thánh giới Tiêu Dao Du, chỉ cần không lớn hơn Hoàng Dung trên mười cấp, tuyệt đối không tài nào đuổi kịp tốc độ đáng sợ của cô ta, và rõ ràng, ba con cương thi tuy lớn mạnh hơn Hoàng Dung, nhưng tuyệt đối không quá mười cấp, nên khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng kéo dài ra, ba con cương thi đuổi theo ở phía sau chỉ biết căm phẫn gào thét trong vô vọng mà thôi.

“ lũ phế vật ~~~~!!!” Vứt bỏ cái xác đã khô héo tới nỗi ba mẹ cũng không nhận ra của Cao Văn Vũ, thậm chí vỡ nát ra thành trăm mảnh ngàn mảnh, trở thành phân bón cho đại địa, Thiên An đại đế tỏ ra bất mãn với đám thuộc hạ vô cùng của mình, có chút việc cũng làm không xong, nếu như không phải lúc này bên cạnh không có người sử dụng, e rằng đã một chưởng ấn xuống đánh tan xác hết lũ phế vật nuôi chỉ tốn cơm tốn gạo đó rồi.

Vụt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Cơ thể của Thiên An đại đế tựa như biến thành một tia chớp lao vụt về phía trước, chỉ trong tích tắc đã vượt qua ba tên thuộc hạ, đồng thời mỗi tên tặng cho một cú tát trời giáng vào mặt để chứng tỏ cho sự bất mãn của mình, khà khà cười lớn áp sát ngay sau lưng Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá đang bỏ chạy ở phía trước.

Tốc độ của xuất khiếu tuyệt đối không phải nguyên thần có thể so sánh được, cho dù Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá có tốc độ không tệ đi nữa, đuổi kịp tóm gọn cả nhóm cũng chỉ là vấn đề thời gian đối với Thiên An đại đế mà thôi.

“ không hay rồi ~~~~~!!!” hơi thở đầy hôi thối sặc mùi máu tanh của Thiên An đại đế đã gần như phả thẳng vào sau gáy, nếu như Hoàng Dung không cần phải vác theo Cửu thúc, ít nhiều vẫn giữ được lợi thế, nhưng lúc này thì hoàn toàn bị bắt kịp bởi con quái vật đáng sợ ở phía sau.

Còn Lý Nguyên Bá, thực ra với “ cặp giò vàng” hoàn toàn có thể tăng tốc hơn thế nữa, chỉ là nếu bản thân mình tăng tốc, còn Hoàng Dung thì sao???

“ Biến ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” Lý Nguyên Bá đang cắm đầu bỏ chạy đột nhiên quay người lại, song chùy vẫy múa trong tay quét thẳng về phía Thiên An đại đế đã đuổi gần sát tới sau lưng hắn.

Booooong ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Thiên An đại đế phản ứng cực nhanh, tay tạo thành chảo vung ra quét thẳng vào song chùy của Lý Nguyên Bá.

Phực ~~~~~~~~~~!!! Rầm ~~~~~~~~~~!!!Á ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Lý Nguyên Bá bị uy lực cú quét cực mạnh của kẻ địch đánh bật ra sau, trực tiếp tông thẳng vào người Hoàng Dung đang vác lấy Cửu thúc bỏ chạy ở phía trước.

Đòn hồi mã thương của Lý Nguyên Bá không những không kìm chân được Thiên An đại đế giây phút nào, ngược lại còn lấy đá tự chọi chân mình, kéo theo Hoàng Dung ngã nhào xuống mặt đất theo mình.

“ ngu xuẩn ~~~~!!!” Thiên An đại đế cười lạnh và chế giễu nhìn chằm chằm vào hai con mồi tỏ ra bất lực ở trước mặt, từng bước từng bước tiến gần về phía họ, chuẩn bị thưởng thức tiệc ngon ở trước mặt.

Lúc này trong đầu của hắn chỉ duy nhất mỗi băn khoăn là nên làm món khai vị trước hay trực tiếp vào món chính, nhất thời tỏ ra do dự chưa quyết.

Dùng đôi mắt như cá chết liếc nhìn qua lại giữa ba con mồi đã mất hết sức phản kháng ở trước mặt, Thiên An đại đế đã có quyết định.

Khai vị trước mặt, món ngon luôn phải để lại phía sau chứ nhỉ??

Nghĩ tới điều đó, đôi mắt khát máu nhìn chằm chằm vào Hoàng Dung, nước miếng nước dãi bắt đầu chảy đầm đìa bên mép miệng.

“ khà khà, ngươi là món khai vị đầu tiên cô bé xinh đẹp ạ ~~~~~~!!!” Thiên An đã giơ bàn tay gớm ghiếc của mình ra, mang theo vẻ mặt như ông lão háo sắc chuẩn bị “ ăn thịt” cô bé đáng thương sau khi dụ dỗ con người ta đi coi cá vàng.

“ Đồ, đồ khốn, bỏ bàn tay gớm, gớm ghiếc của ngươi ra mau ~~~~~~!!!” trong lúc cánh tay của Thiên An đại đế đã gần như tóm lấy cổ của Hoàng Dung không ngừng ngừng dịch lùi cơ thể về phía sau trong vô vọng và bất lực, Cửu thúc nãy giờ đang bất tỉnh đột nhiên giương to đôi mắt ra hết cỡ, bật người ngồi dậy, miệng đầy phẫn nộ hét lớn.

Không chỉ vậy, trước khi Thiên An đại đế kịp phản ứng, Cửu thúc không chút do dự vung tay ấn mạnh vào ngực mình, một vũng máu đỏ rực sáng từ trong miệng phun bắn ra, tựa như nước từ súng bắn nước phun bắn ra với công sức cực đại, bắn thẳng về phía Thiên An đại đế ngay sát bên cạnh không xa.

Xòe ~~~ xòe ~~~~ xòe ~~~~~~~~~~~~!! AAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Do đang dồn hết mọi tập trung vào miếng ăn ngay trước mắt, cộng thêm khoảng cách quá gần, Thiên An đại đế nhất thời không kịp phản ứng, trực tiếp hứng trọn tinh huyết từ trong miệng Cửu thúc phun bắn ra vào khuôn mặt bên trên trái, cơ thể như bị điện giật không ngừng vẫy quét hai tay trong không khí và giật lùi về phía sau, miệng kêu gào lên đầy thảm khốc.

Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!

Ba tên thuộc hạ nhìn thấy chủ nhân bị trọng thương, hối hả lao tới định đỡ lấy Thiên An đại đế, ai ngờ trực tiếp bị hắn vung tay đánh bay ra xa, nhất thời nằm ngã sóng soài trên mặt đất không thể động đậy được nữa.

Nếu như nói trước đó khuôn mặt của Thiên An đại đế chỉ là khô héo nhưng vẫn còn có thể nhìn rõ mặt mũi thì lúc này nửa khuôn mặt bên trái của hắn đã gần như rách nát như bị ai đó tạt a xít vào, hoàn toàn không thua hoặc thậm chí ghê gớm hơn cả hai con cương thi thuộc hạ nam của hắn.

Đáng sợ hơn là, thậm chí mắt trái đã gần như rơi tuột ra khỏi tròng mắt, có thể nói, một bên mắt của Thiên An đại đế đã bị hư luôn rồi.

Tuy đối với một kẻ mạnh xuất khiếu đặc biệt là cương thi, mắt hư tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng nếu như có thể lành lặn, ai lại muốn thế chứ??? Huống chi lúc này có thể nói là ảnh hưởng trầm trọng tới hình tượng của một đế vương, tuyệt đối không thể tha thứ được.

Con mắt còn lại duy nhất bên tròng mắt phải mang đầy hận thù và căm phẫn nhìn chằm chằm vào Cửu thúc ở trước mặt, như vẻ hận không thể lao tới nhai tươi nuốt sống tên khốn trời đánh đã khiến mình bị phá hủy dung nhan như lúc này.

Chỉ là khi nhìn thấy Cửu thúc đã đưa tay lên trước ngực, có thể thực hiện động tác vỗ ngực phun tinh huyết ra tấn công kẻ địch thêm lần nữa, Thiên An đại đế lập tức biến sắc, cơ thể không ngừng giật lùi về phía sau đầy cảnh giác.

Một nguyên thần nếu như mang theo ý định tự sát, hoàn toàn có thể phun liền một lúc hàng chục vũng tinh huyết trong cơ thể ra, tới khi đó thì đừng nói là hàng chục, cho dù chỉ dính phải một hoặc hai vũng tinh huyết vào người, không biết trên cơ thể cứng hơn cả kim cương của Thiên An đại đế còn tồn lại bao nhiêu da thịt nữa?? Huống chi sau khi dính phải tinh huyết của Cửu thúc vào người, không chỉ đau đớn cơ thể rách nát, thậm chí thực lực của Thiên An đại đế cũng bị ảnh hưởng, hứng trọn thêm vài nhát vào người không chừng ngay cả xuất khiếu tầng thứ 1 cũng không giữ nổi nữa là.

Cho dù mình cố gắng né tránh hết toàn bộ tinh huyết của đối phương đi nữa, đợi tới khi đối phương không còn tinh huyết để phun, cho dù tóm cổ được đối phương đi nữa, thì cũng chỉ lại cái cơ thể khô héo,còn đâu ra tinh huyết để mình hút nữa chứ???

Suy qua nghĩ lại, tuyệt đối là vụ làm ăn chỉ lỗ chứ không có lời, tuyệt đối không phải là thứ mà Thiên An đại đế muốn.

“ Bổn đế nhớ kỹ mặt các ngươi ~~~!!!” Nhìn chằm chằm vào Cửu thúc, rồi lại đảo nhanh sang Hoàng Dung và Lý Nguyên Bá, tựa như muốn khắc sâu khuôn mặt của cả nhóm vào ký ức của mình, lạnh lạnh buông ra một câu đầy cay độc, không cho cả nhóm kịp phản ứng, trực tiếp tung người lên không trung, hướng về phía xa lao nhanh rời khỏi hiện trường một cách quả quyết.

Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!

Ba con cương thi thuộc hạ sau khi định thần hoàn hồn trở lại, nhìn thấy chủ nhân đã bỏ đi, miệng gào lên một tiếng đầy hoảng hốt pha lẫn bất cam, đuổi theo hướng Thiên An đại đế vừa bỏ đi, lao nhanh về phía trước

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.