Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 13: Ngày đầu tiên làm bảo mẫu




Editor: May

Lời của cô còn chưa nói hết, anh đã hiểu ý tứ cô muốn biểu đạt từ trong đáy lòng của cô.

Anh nhớ tới xế chiều hôm qua, anh ở trong thư phòng, nghe thấy cô bởi vì đau bụng kinh mà phát ra tiếng rên, trong lòng nổi lên từng trận không thoải mái. Anh đã sớm biết mấy ngày nay là thời kỳ đặc biệt của cô, anh lại vẫn bởi vì cô muốn đến Kim Bích Huy Hoàng, liền nuông chiều để cô tới đây, anh nên phải tan tầm liền trực tiếp mang cô về nhà nghỉ ngơi ...

"Vậy chúng ta trở về?" Anh ôn nhu mở miệng, dùng ngữ khí thương lượng hỏi.

Tống Thanh Xuân đau đớn, toàn thân mệt lả, hận không thể lập tức nằm cứng đơ ở trên giường, cô nghe được đề nghị của Tô Chi Niệm, theo bản năng muốn gật đầu, nói được.

Nhưng còn chưa mở miệng, cô liền nghĩ đến vừa rồi dọc đường đi đến nhà vệ sinh, Trình Thanh Thông giải thích nói xin lời với mình: "Tống tiểu thư, hôm nay ở trong phòng làm việc của Tô tổng, thật rất xin lỗi, không trải qua sự đồng ý của cô, liền tự tiện nói cô muốn đến Kim Bích Huy Hoàng... Chẳng qua, bữa tiệc đêm nay thật ra quan trọng với Tô tổng..."

Cô vội vàng thu hồi chữ "được" sắp buột miệng thốt lên, lắc đầu nói: "Không cần, tôi uống chút nước nóng là được rồi..."

Tô Chi Niệm thấy rõ ràng những tâm tư nhỏ vừa rồi của cô, không đợi cô nói xong, liền chặn ngang ôm cô lên, đi tới cửa Kim Bích Huy Hoàng, lúc đi qua bên cạnh một người nam phục vụ, anh còn dừng bước lại, dặn dò mấy câu.

Người phục vụ nơi này đều trải qua huấn luyện, hiệu suất làm việc rất cao, Tô Chi Niệm ôm Tống Thanh Xuân vừa đi đến đại sảnh Kim Bích Huy Hoàng, tài xế đã cầm áo khoác của anh và cô chờ ở cửa.

Anh đây là có ý tứ muốn rời đi ư?

Tuy rằng đáy lòng Tống Thanh Xuân không xác định mình đoán đúng hay không, nhưng vẫn vào lúc Tô Chi Niệm buông mình ra, nói một câu: "Để tài xế đưa tôi trở về là được rồi."

Tô Chi Niệm không lên tiếng, trước lấy áo khoác của cô, phủ thêm cho cô, sau đó lúc nhận áo khoác của mình, ngữ khí lãnh đạm dặn dò tài xế một câu: "Anh đợi lát nữa gọi một chiếc xe riêng, đưa Trình thư ký về nhà."

Tài xế: "Vâng, Tô tổng."

Tô Chi Niệm không nói gì thêm nữa, kéo cánh tay Tống Thanh Xuân đi tới phía cửa.

Tài xế đặc biệt biết điều giành đi ở phía trước, giúp kéo cửa xe ghế lái phụ ra.

Vào lúc Tô Chi Niệm khởi động xe, đáy lòng Tống Thanh Xuân vẫn có một chút bất an, cô xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn chằm chằm anh một lát, nhỏ giọng hỏi: "Anh cứ đi như vậy , không có việc gì chứ?"

"Không." Trong lúc Tô Chi Niệm đáp lại, đã giẫm ga.

Từ trong kính chiếu hậu, Tống Thanh Xuân thấy càng lúc càng xa Kim Bích Huy Hoàng, đáy lòng vẫn có một chút không kiên định, cô mấp máy môi, lại hỏi: "Thật không có việc gì sao?"

"Em yên tâm, cho dù là có việc, Trình thư ký cũng có thể dàn xếp." Tô Chi Niệm đáp chắc chắn, giọng nói mang theo chút khẳng định.

"À." Tống Thanh Xuân đáp lại một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Tô Chi Niệm nghiêng đầu, nhìn cô hai lần, cho rằng đáy lòng cô còn đang lo lắng, liền mở miệng lần nữa, nói: "Tôi bỏ ra giá tiền cao như vậy, nuôi cô ta, cũng không phải là nuôi vật trang trí."

Nói đến đây, Tô Chi Niệm nghĩ đến ý nghĩ mình mới vừa đọc được từ đáy lòng Tống Thanh Xuân, hóa ra không phải cô muốn tới Kim Bích Huy Hoàng ... Tô Chi Niệm không tiếng động nhẹ a một tiếng dưới đáy lòng, bổ sung một câu: "Cô ta làm rất tốt!"

Đây rõ ràng là đang khen ngợi, nhưng Tống Thanh Xuân lại luôn thấy khen ngợi nói ra từ trong miệng Tô Chi Niệm có chút là lạ, giống như là mang theo ý vị khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.