Nợ Phong Lưu Của Công Chúa

Chương 41: Phá thai × chân tướng




Lâm Viễn nhớ rất rõ mình vừa ôm Hobbit ngủ gật còn chưa đến một phút, Hobbit đã không thấy tăm hơi, rốt cuộc tên nhóc đó chạy đi nơi nào rồi a?

Lâm Viễn có chút nóng vội đứng lên tìm kiếm xung quanh.

Tinh cầu Oman dù sao cũng là chủ tinh của thiên hà Cezar, trạm không gian vũ trụ ở nơi này còn lớn hơn gấp năm lần so với tinh cầu Ryan, được chia ra thành tám khu lớn dành cho khách nghỉ ngơi, mà trong mỗi khu lại phân ra rất nhiều tiểu khu, muốn tìm một con chó nhỏ trong cả dòng người đông đúc như vậy quả thật là mò kim đáy bể.

Lâm Viễn tìm từ khu A đến khu H vẫn không tài nào thấy được bóng dáng Hobbit giữa biển người mênh mông. Ngược lại có thể nhìn thấy những vật nuôi còn lớn hơn Hobbit đến bốn năm lần, không chỉ có những con chó lớn, còn có sói, có hổ, thậm chí là cả gấu, chúng đều bị chủ nhân dùng dây thừng được làm đặc biệt để khống chế.

Ở nhân loại, nếu như con người vì tiến hóa mà phân ra thành ABO thì đồng thời rất nhiều động vật cũng bị biến dị, một số loại thú dữ ở địa cầu ngày trước đã dần dần trở nên ngoan ngoãn, trở thành thú nuôi của con người. Đương nhiên cũng có những loài thú ngoài thiên hà sau khi tiến hóa thì càng thêm tàn bạo hung mãnh, thậm chí còn thích đem con người trở thành thức ăn của chúng.

Hobbit kia chỉ biết ngu ngốc chạy loạn khắp nơi, nhỡ đâu lại gặp phải thiên địch ở trạm không gian, bị thương thì làm sao bây giờ?

Lâm Viễn gấp đến loạn cả lên, rơi vào đường cùng, đành phải đến trạm không gian nhờ giúp đỡ, miêu tả hình dáng của Hobbit, hơn nữa còn lưu lại ảnh chụp của nó và phương thức liên hệ, hy vọng những người hảo tâm sau khi nhặt được nó có thể đưa tới đây.

Sau khi đăng kí tin tức xong, cậu quay trở về khu C, lại phát hiện một chuyện dở khóc dở cười.

— Tiểu Hobbit đang nằm ở vị trí mà Lâm Viễn vừa mới ngồi, một cặp móng vuốt cào cào lên túi hành lý xách tay, rất tẫn trách thay chủ nhân mình trông coi đồ đạc, đôi mắt đen láy ngập nước cơ hồ muốn khóc ra, dường như là đang sợ hãi bị chủ nhân vứt bỏ.

Lâm Viễn: “…”

Đi đến chỗ ngồi trước mặt, một người một chó nhìn nhau trong chốc lát, Hobbit lập tức vẫy đuôi nhào tới, cắn ống quần Lâm Viễn mà ô ô ô khóc.

Lâm Viễn thực sự rất muốn đánh nó một cái!

Nhưng liếc thấy bộ dáng ủy khuất của nó, rốt cuộc vẫn không nỡ xuống tay!

Sau khi gọi điện đến trung tâm hủy bỏ thông tin tìm kiếm thú nuôi, lúc này Lâm Viễn mới xoay người ngồi trở lại, ôm lấy Hobbit, nhẹ nhàng vuốt ve nó.

Tên nhóc này vừa rồi chắc là sợ hãi nên tránh đi đâu đó một lúc, ngược lại chính cậu quá khẩn trương, chạy đi khắp cả khu nghỉ ngơi để tìm kiếm.

Có một cô bé đi ngang qua dường như rất yêu thích Hobbit, nhịn không được đi tới, sờ sờ đầu nó, hiếu kì hỏi.

“Anh ơi, thú cưng mà anh nuôi là loài gì vậy? Nó tên là gì?”

Lâm Viễn cười nói.

“Nó tên là Hobbit.”

Mẹ của cô bé đi đến, nhẹ giọng nói với cậu.

“Xin lỗi, con gái tôi không hiểu phép tắc, loài Gela này ghét nhất bị người khác sờ đầu, hy vọng cháu không để ý.”

Nói xong bà liền nhẹ nhàng vuốt vuốt lỗ tai Hobbit, Hobbit lập tức vui vẻ cọ cọ một chút vào lòng bàn tay bà.

Người phụ nữ khẽ cười cười, mang theo con gái xoay người rời đi.

Cô bé rất hiếu kì hỏi mẹ.

“Mẹ ơi, đấy là loài Gela sao? Nó thật là đáng yêu a, con cũng muốn nuôi một con!”

Người phụ nữ nói.

“Ừ, loài Gela này rất quý hiếm, dù muốn cũng chưa chắc đã mua được. Chúng có chỉ số thông minh không thua gì con người, có thể nghe hiểu được rất nhiều ngôn ngữ của các động vật khác. Con thích thì sau này mẹ sẽ đưa con đến căn cứ bảo hộ động vật để xem. Còn nữa, về sau không được sờ lung tung vào vật nuôi của người khác nghe không?”

Cô bé có chút thất vọng, cúi thấp đầu đáp.

“Vâng, con biết rồi…”

Lâm Viễn lắng nghe âm thanh bàn luận của hai người xa dần, tâm tình phức tạp quay đầu nhìn Hobbit.

Hobbit hất cao cằm lên nhìn cậu, dường như muốn nói…

Cậu là đồ chủ nhân ngu ngốc, cuối cùng cũng nhận ra tôi không phải con chó nhỏ bình thường rồi đi?

Lâm Viễn cẩn thận đánh giá Hobbit một lúc, thân hình trắng thuần như tuyết chỉ nhỏ bằng hai bàn tay, đôi tai vừa lớn lại vừa dài, ngoại hình nhìn qua thực sự rất giống một chú cún con khả ái. Lâm Viễn nhìn chằm chằm nó, sau một lúc lâu mới hỏi.

“Mày thật sự là loài vật tiến hóa cấp cao, có thể nghe hiểu ngôn ngữ của những sinh vật khác trong truyền thuyết…. Gela?”

Hobbit yên lặng quay đi, tựa hồ không hề để ý đến cậu.

“Nhóc con, có thể nghe hiểu những gì tao nói sao?”

Lâm Viễn hưng phấn xoay đầu Hobbit lại, sờ sờ lỗ tai nó, nhìn vào mắt nó, nói.

“Nếu mày có thể hiểu thì gật đầu, không thì tao sẽ mặc kệ mày ở lại đây.”

Hobbit lập tức ngoan ngoãn gật đầu.

“Mày thật sự rất ghét bị con người sờ đầu sao?”

Lâm Viễn có chút hiếu kì, cố ý xoa xoa cái đầu mềm mại của nó.

Quả nhiên Hobbit hai mắt ướt sũng uông uông kêu lên.

Lâm Viễn cố gắng nén cười nói.

“Chẳng trách, chị của tao cả ngày đều xoa đầu mày, còn tết lông của mày thành bím tóc, có phải mày thấy rất thống khổ hay không, cho nên mới lén lút chui vào trong đống hành lý của tao, muốn tao mang mày đi sao?”

Hobbit lập tức gật đầu, sau đó còn vui vẻ cọ cọ vào lòng bàn tay Lâm Viễn.

Lâm Viễn ôm lấy nó, tâm tình bỗng nhiên trở nên cực kỳ vui vẻ.

Sở hữu loài sủng vật có chỉ số thông minh cao như vậy thật là tốt, vừa rồi cậu vội vã đi tìm nó, nó lại rất thông minh ngồi tại chỗ đợi, còn biết trông chừng hành lý giúp chủ nhân nữa.

Hai năm trước, lúc Lâm Viễn nhặt được nó ở trạm không gian, nó đang đứng dưới trời tuyết, gần như hòa làm một với tuyết trắng. Lúc Lâm Viễn đi ngang qua thì phát hiện ra nó, sợ nó rét cóng bị thương nên mới nhặt về nhà. Còn tưởng rằng chỉ là một chú chó nhỏ bình thường, không ngờ nó lại là loài vật tiến hóa cao cấp đến từ thiên hà Ophiuchus: Gela.

Loại sinh vật này được phát hiện vào khoảng hơn năm trăm năm trước.

Đó là thời điểm thế giới con người chỉ có một chính quyền là đế quốc Lacey, khi con người chuyển tới chủ tinh Barnard ở thiên hà Ophiuchus đã phát hiện ra một loài vật có kích thước rất nhỏ, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Thế nhưng khiến người khác phải khiếp sợ là, loài sinh vật này cư nhiên có thể nghe hiểu hầu hết ngôn ngữ của các sinh vật trong vũ trụ — hơn nữa chúng còn vô cùng thân thiện với loài người.

Con người đã đặt tên cho loài vật này là Gela, mang về nghiên cứu một cách cẩn thận. Năm đó cơ giáp trí năng đầu tiên được chế tạo thành công chính là nhờ một phần linh cảm lấy từ kết cấu đại não của loại sinh vật cấp cao này.

Thế nhưng, từ khi chính quyền liên bang Stellan thành lập, khai chiến với đế quốc Lacey tới nay, bởi vì thiên hà Ophiuchus bị liên bang Stellan chiếm lĩnh cho nên sinh vật Gela có chỉ số thông minh cao ngày càng hiếm gặp ở Lacey.

Bệ hạ Trand của đế quốc cũng rất thích loại sủng vật thông minh này. Ở đế quốc khi tiên vương tại vị, còn có cả phòng nghiên cứu khoa học chuyên môn đào tạo giống Gela. Sủng vật quý hiếm như vậy vô cùng hiếm thấy trong đời thường, cho nên Lâm Viễn mới có thể nhận nhầm nó thành một chú chó thông thường.

Không biết là người như thế nào lại có thể làm mất sủng vật quý báu như vậy ở trạm không gian….

Lâm Viễn nghĩ đến đây đột nhiên có chút lo lắng, quay đầu nhìn Hobbit nói.

“Hobbit, chủ nhân trước đây của mày là người như thế nào? Có muốn tao đem tư liệu của mày đến trung tâm vật nuôi đế quốc, giúp mày tìm lại chủ không?”

Hobbit lập tức kinh hoảng, thân thể giật lùi lại, liều mạng lắc đầu, đôi lỗ tai dài bị nó đung đưa cơ hồ muốn rớt xuống.

Lâm Viễn nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ lỗ tai nó, nói.

“Được rồi, tao biết rồi! Tao không đi tìm vị chủ nhân kia giúp mày nữa là được, xem ra người chủ trước của mày đối xử với mày không tốt, về sau mày cứ đi theo tao đi!”

Hobbit lấy lòng cọ cọ vào lòng bàn tay Lâm Viễn.

Lâm Viễn trong lòng mềm nhũn, nhịn không được ôm lấy Hobbit, dùng trán của mình thân mật chạm vào trán nó.

Đột nhiên cậu lại có cảm giác mang gia hỏa thông minh này theo bên người quả thật không tồi? Chỉ là không biết trường quân sự có cho phép học viên mang sủng vật vào trường hay không. Hobbit không phải là chú chó bình thường, mà là Gela có chỉ số thông minh cao ngất, nói không chừng có thể nghĩ ra cách lẻn vào trong?

— Đến lúc đó rồi nói sau vậy.

Nếu như thật sự không thể được, chỉ có thể nhịn đau mà bỏ đi thứ yêu thích, tìm một người tốt tạm thời gửi nuôi nó.

***

Rất nhanh đã đến bảy giờ sáng, phi thuyền Trân Châu số hiệu 731 chở hành khách quả nhiên đúng giờ đến trạm không gian của tinh cầu Oman. Lâm Viễn an toàn thông qua cửa kiểm tra, ngồi vào phi thuyền loại nhỏ đi lên khoang chở khách của phi thuyền.

Phi thuyền chở khách này có kích thước rất lớn, tổng cộng có 20 khoang, mỗi khoang đều có sức chứa tới gần một vạn người, tổng số hành khách có thể chở là hơn hai mươi vạn, hành trình từ thiên hà Cezar đến hệ ngân hà, lại đến thiên hà Đại Hùng Tinh, trên đường đi sẽ dừng lại ở khoảng mười tinh cầu có người sinh sống.

Bởi vì phải đi qua ba thiên hà lớn, cho nên trên đường sẽ cần tiến hành nhiều lần chuyển tiếp không gian xuyên vũ trụ, thời gian đi ước chừng khoảng 13 ngày. Lâm Viễn dựa vào số hiệu tìm được chỗ ngồi của mình.

Một khoang loại nhỏ của phi thuyền chứa được 4 người, có bốn chiếc giường và bốn chiếc ghế an toàn. Lúc bình thường có thể nằm trên giường nghỉ ngơi, còn khi tiến hành chuyển tiếp không gian, cùng với khi phi thuyền cất cánh và hạ cánh thì hành khách bắt buộc phải ngồi trên ghế, tự chuẩn bị tốt những bước phòng hộ an toàn.

Lâm Viễn vừa đi vào khoang thuyền, liền thấy một thiếu niên đang sửa sang lại hành lý.

Thiếu niên ấy xấp xỉ tuổi cậu, có một mái tóc nâu tự nhiên nhìn qua vô cùng mềm mại, làn da trắng nõn đặc trưng, đôi môi hồng nhuận, lông mi dài và dày rũ xuống tạo thành bóng mờ trên mặt, ngũ quan của cậu ta rất thanh tú nhã nhặn, chỉ là biểu tình trên mặt lại cực kì lãnh đạm.

Hai cái giường khác trong phòng đều trống không, chắc hẳn lần này khởi hành đến tinh cầu Oman, hai vị trí đó đều không có người, có lẽ phải đến trạm sau mới có hành khách lên nhận chỗ.

Sau khi chuẩn bị tốt hành lý, cả khoang thuyền nhất thời yên tĩnh trở lại, Lâm Viễn liền chủ động chào hỏi đối phương.

“Xin chào, tôi tên là Lâm Viễn.”

Thiếu niên quay đầu nhìn cậu một cái, thản nhiên nói.

“Snow.”

Lâm Viễn thầm nhắc lại tên cậu ta, nghi hoặc hỏi lại.

“Snow? Là Snow… nghĩa là tuyết sao?”

Snow gật gật đầu.

“Nga, tên của cậu thật dễ nghe!”

Hơn nữa cũng thật phù hợp với vẻ lạnh lạnh đạm mạc của cậu ta.

Lâm Viễn xoay người ngồi lên giường, thân thiện cười cười nói chuyện với cậu ta.

“Tôi muốn đi Phá Quân tinh ở thiên hà Đại Hùng Tinh để nhập học, còn cậu muốn đến đâu?”

Snow nói.

“Tôi cũng vậy.”

Khóe môi Lâm Viễn cong lên, cười đến càng thêm vui vẻ.

“Cậu cũng qua đó để học sao? Tôi muốn đến Học viện quân sự St. Romia, còn cậu?”

Snow đáp.

“Tôi cũng vậy.”

Lâm Viễn cảm thấy thật hưng phấn.

“Thật là trùng hợp a! Không nghĩ ở trên phi thuyền vũ trụ lại có thể gặp được bạn học!

Tôi năm này vừa mới trúng tuyển vào đó, còn cậu?”

Snow trả lời.

“Tôi cũng vậy.”

Lâm Viễn: “…..”

Được rồi, không cần hỏi nữa, tôi biết cậu là một Beta bình thường, cũng ở tại thiên hà Cezar.

— Thật kỳ quái, rõ ràng là một thiếu niên có bộ dạng rất đẹp, nhưng tại sao thái độ đối với người lạ lại đối lập như thế chứ?

Lâm Viễn cảm thấy biểu hiện của mình đã rất thân thiện, nhưng vẻ mặt của người đối diện trước sau đều cứng ngắc, cứ như thể cậu không phải là một Beta bình thường, mà là dã thú bất cứ lúc nào cũng chực nhảy qua ăn thịt cậu ta.

Cậu cũng không phải Omega, tôi lại càng không phải Alpha…. Có nhất định phải sợ tôi như thế hay không?

Lâm Viễn gãi gãi đầu, trong lòng cảm thấy thật nghi hoặc.

Snow cầm lấy một chiếc máy phát hình loại nhỏ cúi đầu xem phim, Lâm Viễn không thể làm phiền cậu ta, đành thản nhiên cúi đầu trêu đùa Hobbit trong lòng.

Hobbit có lẽ đã rất mệt, ghé vào lòng Lâm Viễn, an tâm ngáp một cái.

Cũng không biết qua bao lâu, màn hình trong khoang thuyền đột nhiên sáng lên, một nam nhân có vẻ dễ tính xuất hiện, hắn sờ sờ bộ râu dài, cười tủm tỉm nói.

“Các vị hành khách thân ái, tôi là thuyền trưởng Jill của phi thuyền Trân Châu số hiệu 371, hiện tại là 11 giờ sáng ngày 5 tháng 1 năm 799, phi thuyền của chúng ta chuẩn bị cất cánh, xin mời các vị ngồi vào ghế an toàn, mang theo cả vật nuôi của mình, đồng thời giữ gìn thật tốt tài sản của mình!”

Lâm Viễn vội vàng ngồi vào ghế an toàn, ôm chặt tiểu Hobbit vào ngực, hình ảnh thuyền trưởng trên màn hình biến mất, qua một lúc lâu, thân thể cảm nhận được một trận chấn động kịch liệt, có lẽ là phi thuyền Trân Châu đang cất cánh.

Chấn động này kéo dài hơn 10 phút, sau đó phi thuyền cũng dần dần ổn định trở lại.

Cửa sổ trong khoang thuyền mở ra, Lâm Viễn có thể thông qua đó nhìn thấy được khung cảnh của vũ trụ .

Tinh cầu Oman – nhìn xa xa tựa như một tinh cầu màu tuyết trắng thuần khiết đang dần dần biến thành một điểm sáng nho nhỏ, cho đến tận khi mất hút không còn dấu vết. Tinh vân màu trắng ở Cezar hệt như những sợi bông lớn nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Những ngôi sao trong vũ trụ sáng lấp lánh, xa xa không biết là chòm sao băng nào kéo dài cái đuôi thành một sợi tơ màu bạc, điểm xuyết lên bức màn đen bóng của vũ trụ bao la.

Lâm Viễn nhịn không được cảm thán.

“Thật xinh đẹp!”

Đối với một Lâm Viễn chưa từng rời xa nhà mà nói, hết thảy những điều đang thấy đều vô cùng kỳ diệu. Mà thiếu niên tên Snow đang ngồi ở đối diện kia, sắc mặt vẫn cực kì băng lãnh, nghe được câu nói của Lâm Viễn, chỉ hơi hơi nhíu chân mày lại.

Sau một lát, màn hình trong khoang thuyền lại hiện lên gương mặt của thuyền trưởng.

Thuyền trưởng Jill cười tủm tỉm sờ sờ bộ râu nói.

“Rất vui mừng được thông báo với các vị, phi thuyền của chúng ta đã ra khỏi thiên hà Cezar, thuận lợi tiến vào vũ trụ an toàn. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, 8 giờ tối mai chúng ta sẽ đến được Diêm Vương tinh trong hệ ngân hà.”

“Trong cuộc hành trình, nếu các vị có điều gì cần giúp đỡ thì không cần khách sáo, hãy nhấn vào nút tương ứng ở cạnh giường, những người máy trí năng của chúng tôi sẽ tận lực phục vụ các vị! Hy vọng mọi người sẽ có một chuyến đi vui vẻ!”

Thuyền trưởng vừa dứt lời, màn hình điện tử đột nhiên hiện lên một mảnh gợn sóng màu xám hỗn độn.

Sau đó, tín hiệu màn hình ổn định trở lại, nhưng trên đó lại xuất hiện một người đàn ông xa lạ.

Người này có một mái tóc dài màu bạch kim, dung mạo trung tính thoạt nhìn cực kỳ tuấn mĩ, hắn mặc quân trang màu trắng, thân hình cao lớn mà thon dài, lễ phép cúi chào mọi người, mỉm cười nói.

“Những người dân của đế quốc Lacey thân mến, thật vui khi có thể nhìn thấy mọi người… Nga, đương nhiên, chắc là mọi người thì không quá vui mừng khi nhìn thấy tôi.”

Người đàn ông dừng lại một chút, khóe môi nhẹ nhàng giương lên một độ cong vừa phải, ra vẻ tiếc nuối nói.

“Bởi vì, tôi là thượng tướng Flamischer của Liên bang Stellan. Việc nhìn thấy tôi ở đây có thể chứng minh một điều… các vị đã bị bắt cóc.”

Lâm Viễn: “……………………”

~~~~~~~~>oOo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.