Nợ Phong Lưu Của Công Chúa

Chương 25: Hứa Thú × quá yêu




Không phải dùng “ảo ảnh thuật” che giấu diện mạo ta thuận lợi thoát khỏi đại ma nữ Xích Ly Diễm. Ra khỏi khu rừng ta ngoảnh đầu nhìn một mảng màu xanh phía xa cười thích thú.

<Yêu nữ, tưởng ta dễ bắt lắm sao? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày....hừ...> Ta nhếch mép cười rồi tiến thẳng về phía trước <Triền Tịch thần khí chờ ta nhé, giờ ta đến tìm mi đây...>

Phân cách tuyến...

“Tiểu nhị, cho ta một con gà quay, một đĩa bánh bao!” Ta ngồi vào một bàn trong tửu lâu khách vừa rời khỏi, nhìn tiểu nhị đang bận rộn hô lớn.

“Ahhh, khách quan... ngài ngồi trước nhé, đồ ăn sẽ mang lên ngay!” Tiểu nhị quay đầu ríu rít.

Đây là trấn Bào Điểm, trông có vẻ đây là một nơi không hề nhỏ. Người dân rất đông, nhà cửa, tửu lâu, khách điếm cũng rất lớn. Mấy ngày gần đây khắp đại lục đang xôn xao về việc 12 thần binh lợi khí sắp xuất thế sau 3000 năm niêm ấn vì thế người từ khắp nơi đổ dồn về tìm thần khí. Hễ có tín đồn ở đâu xuất hiện thần binh là mọi người liền tụ tập tới đó, giá phòng, giá thức ăn tăng vọt.

<Chẳng lẽ gần đây xuất hiện tin đồn có thần binh?> Ta đảo mắt nhìn xung quanh mấy lượt, mọi người trong tửu lâu rất đông, nói cười rôm rả.

“Khách quan, đây là nhưng món ngài gọi!” Tiểu nhị bưng đĩa gà quay cùng đĩa bánh bao để lên bàn rồi mỉm cười với ta.

“Tiểu Nhị! Cho ngươi!” Ta để một nén bạc lên bàn.

“Ah, đa tạ khách quan, ngài muốn hỏi gì?” Tiểu nhị quả là thông minh hoặc cũng có thể gặp qua nhiều trường hợp như thế này nên vội cung kính vào ngay vấn đề.

“Ngươi thông minh lắm! Nói cho ta biết vì sao nơi này lại xuất hiện nhiều người ‘từ xa’ đến thế?” Ta đưa mắt nhìn tiểu nhị.

“À, hóa ra ngài muốn hỏi chuyện đó ư? Là do mấy ngày sắp tới công chúa của La Vân quốc sẽ đi qua nơi này, nàng ta dung mạo xinh đẹp như tiên tử. Mọi người là muốn trông thấy công chúa nên mới kéo nhau đến đây chờ sẵn...ha ha” Tiểu nhị bật cười, ánh mắt trông mong thấy rõ.

“Công chúa La Vân quốc? Xinh đẹp?”<Nếu như ta có thể nhìn thấy dung mạo nàng thì tốt quá, thật muốn xem nàng ta xinh đẹp đến đâu mà được ví như tiên tử nga...> Hai mắt ta bắt đầu long lên, trí não bắt đầu vận hành.

“Mấy ngày nữa thì đến?” Ta ngẩng đầu nhìn tiểu nhị. Có tiếng chưởng quầy gọi tiểu nhị hắn nhìn ta:

“Công tử, chuyện đó không ai biết chính xác, ước chừng 2-3 ngày nữa thôi! Ta có việc rồi không tiếp ngài được, ta đi đây! Công tử ăn ngon miệng!” Tiểu nhị quay đầu bước vào trong.

Ta híp mắt <2-3 ngày nữa? Được thôi, ta sẽ chờ nàng.. mỹ nhân...> Đưa tay xé một cái đùi gà thật to ta cười đến đê tiện, dù sau ta cũng phải đi qua trấn này tìm thần binh lợi khí, sẵn tiện trêu đùa một tí cho đỡ nhàm chán.

Hai ngày sau...

Hiện ta đang đứng trên một ngọn núi cao, từ ngọn núi này có thể nhìn thấy trấn Bào Điểm. Nguyên nhân ta đứng trên ngọn núi này hứng chịu gió rét chẳng phải vì nàng công chúa tiên tử của La Vân quốc hay sao? Hai ngày rồi, ngày nào ta cũng ra đây sáng thì đứng trên đỉnh núi, trưa nắng gắt ta bay xuống ngồi gốc cây, chiều lại bay lên đỉnh núi, tối ngủ luôn trên đỉnh núi. Vậy mà đã 2 ngày trôi qua vẫn chưa có động tĩnh gì. <Có khi nào mình đã bị lừa?> Đang lúc suy nghĩ thì từ xa một đoàn người ngựa cờ xe phất phơi trong gió tiến tới. Hai mắt ta sáng lên, nhếch môi cười đểu <Con mồi xuất hiện rồi!>

Đoàn người, ngựa càng tiến gần ta càng âm thầm tán thưởng trong lòng, công chúa xa giá lần đầu tiên ta mới được thấy. Mặc dù chính ta cũng là công chúa nhưng bản thân chưa bao giờ đi một cách rầm rộ như thế này, ta toàn hành động lén lút biết bao giờ ta mới được đường đường chính chính đây... <haizz... chờ tiêu diệt tai kiếp cho đại lục xong ta cũng phải đi một cách rầm rộ hơn mới được>. Đoàn người, ngựa sắp đi ngang ngọn núi ta đang đứng. Nếu muốn trêu ghẹo công chúa ít nhất ta phải có tướng mạo anh tuấn bất phàm vì thế ta không dùng ‘ảo ảnh thuật’ biến thành người khác mà ta chỉ cải trang thành nam tử. Chờ đoàn người đi tới đỉnh núi ta từ trên cao bay xuống đứng giữa lối đi.

“Mỹ nhân! Ta đã chờ nàng ở đây suốt hai ngày lẻ 3 giờ....” Ta điều chỉnh giọng nói của mình nghe sao thật trầm thấp giống như giọng nói nam nhân.

Đám binh lính thấy ta không nói một câu chỉ nhìn ta chằm chằm. Kỳ lạ, lẽ ra bọn chúng phải rút kiếm ra và hô to “Hộ giá” hay “bảo vệ công chúa” kia chứ? Ta chớp đôi mắt kinh ngạc của mình, nhìn y phục màu đen của bọn người này không giống y phục của binh lính triều đình nha, dù là binh lính nước nào cũng phải mặc giáp mà <Quên đi, có lẽ bọn chúng cải trang vì không muốn kinh động dân chúng! Trên vạt áo đều có thêu một đóa hoa đào nha, cái này gọi là đồng phục đi> Ta nhìn hết đám người trước mắt cuối cùng đưa ra một kết luận <Rất có khí thế!>

“Ngươi là ai? Mau tránh đường!” Cuối cùng cũng có một tên chịu mở miệng nói.

Ta nhìn tên áo đen trên vạt áo có thêu hoa đào màu đỏ vừa lên tiếng mỉm cười, ta bật chiếc quạt trên tay ra quạt mấy cái sau đó khép lại dùng cây quạt chỉ về chiếc xe ngựa duy nhất ở đây.

“Ta là tướng công tương lai của nàng!”

Đám binh lính áo đen có vẻ sợ hãi lắm, ai cũng đưa mắt nhìn ta.

“Hồ ngôn loạn ngữ, không muốn chết thì mau cút!” Giọng nói bén nhọn của một tên trong đám lính vang lên.

“Vị huynh đài này, ta thấy ngươi tuổi trẻ lại là người nam nhân anh tuấn bất phàm ta khuyên ngươi nên tránh đường. Nếu kinh động tới chủ nhân, bọn ta không dám ngươi sẽ bảo toàn tính mạng. Ngươi đi đi, bọn ta không giết người vô tội!” Nam nhân áo đen có thêu hoa đào màu hồng trên ngực áo dùng đôi mắt sáng nhìn ta. <Không ngờ đám người mặc áo đen che mặt này lại có khí thế như vậy, chắc đây là cấm vệ quân được huấn luyện chặt chẽ rồi> Nhưng ta sẽ không lùi bước, hôm nay ta phải trông thấy rõ diện mạo của công chúa, dù họ có ra tay với ta đi nữa ta cũng không quan tâm. Đám người này nếu là đại cao thủ thì ta bỏ chạy vậy, nhưng hiện tại tu vi của ta không bị ‘ảo ảnh thuật’ trấn áp nên ta hẳn sẽ đánh lại đám người này đi. Ta mỉm cười:

“Hôm nay ta phải nhìn thấy công chúa!” Nhanh như chớp ta xuyên qua đám người áo đen bay thẳng đến bên chiếc kiệu.

Ta định đưa tay vén màng kiệu thì một cỗ cường lực màu tím từ trong kiệu bay ra, ta nghiêng người né tránh <Công chúa lợi hại thật!>

Từ trong kiệu vọt ra một ánh sáng tím, ta choáng váng nhìn theo ánh sáng kia cho đến khi nó dừng lại.

“Nguyên chủ, chúng thuộc hạ thất trách!” Đám người áo đen đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu nhận tội.

“Đứng lên! Ta không trách các ngươi!” Giọng nam nhân trầm thấp vang lên, ta cứng người.

<Ta nhầm hàng rồi, đây không phải đoàn người của công chúa La Vân quốc sao? Vì sao lại hóa thành nam nhân rồi? Phải thoát khỏi đây thôi!” Ta quay người len lén nhìn nam nhân ‘Nguyên chủ’.

<Ôi, mỹ nam!> Hai mắt ta long lên, người nam nhân này quá xuất sắc, mái tóc màu tím đậm tung bay trong gió, dáng người cao to, trên người mặt một bộ trường bào màu tím nhạt. Bên khóe mắt còn có một nốt ruồi nhỏ xinh, mài ngài mắt phượng, đôi môi cong cong đỏ như huyết. Ta cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang tăng vọt.

“Là ngươi dám cản đường ta?” Mỹ nam lóe một cái đã đứng trước mặt ta. Giọng nói băng lãnh làm ta lạnh cả sống lưng. Đưa tay quẹt mỏ một cái xem có bị chảy nước dãi hay không, may là không có. Ta ngẩng đầu nhìn nam nhân cao to xinh đẹp.

“Mỹ nam, ta không biết là ngươi ah... nhưng giờ thì biết rồi, ta càng không hối hận!” Mắt ta sáng rực, lấp lánh như muôn vì sao, nóng bỏng tình ý bắn tới mỹ nam. Mỹ nam nhíu mài nhìn ta ghét bỏ:

“Chớ cản đường ta, nếu không bổn tọa không khách sáo!” Nam nhân liếc ta xoay người chuẩn bị lên kiệu. Ta không đành lòng nhìn mỹ nam đi mất nên nhanh chân tóm lấy tay áo chàng. Mỹ nam bị ta tóm chặt dừng lại.

“Ngươi quả là to gan!” Chàng nhìn ta bằng ánh mắt đầy sát khí, vung tay một cái ta lảo đão.

“Oa, mỹ nam chàng thật mạnh...” Ta chớp đôi mắt to nhìn chàng, đám người áo đen hít một hơi.

“Cút! Ta không có hứng thú với nam nhân!” Mỹ nam hét lên, tiếp tục vung một chưởng về phía ta.

“Đừng nói thế mà, chàng xem người ta cũng xinh đẹp đâu thua gì chàng. Người ta tình nguyện nằm dưới có được không? Chàng thu nhận người ta đi!” Ta chớp mắt nhìn mỹ nam. Cứ trông thấy mỹ nhân là ta lại không kìm lòng được đi trêu ghẹo, ta rất muốn nhìn sắc mặt của mỹ nhân khi họ tức giận ah.

“Ngươi....” Mỹ nam nghiến răng xông lên bắt đầu đánh ta. Ta tung người bay lên đỉnh núi:

“Mỹ nam, chàng đến đây bắt ta đi, tới đây!” Ta dùng một ngón tay ngoắc ngoắc.

“Nam nhân vô sĩ, hôm nay bổn tọa sẽ bắt ngươi mang về từ từ hành hạ....” Mỹ nam tung một chưởng vô cùng lớn làm ngọn núi rung chuyển, ta né được mỉm cười nhìn chàng:

“Nguyên chủ, chàng đánh hụt rồi nga...”

Mỹ nam nét mặt sát khí tăng thêm mấy lần “Không giết ngươi Nguyên Lãnh ta thật mất mặt....”

“Ah, chàng tên Nguyên Lãnh ư? Nếu chàng không giết được ta thì ta sẽ thu chàng làm thiếp, thế nào? Có được không ái thê?” Ta bật cười to.

“Tiểu tử đáng chết...” Nguyên Lãnh rít lên rồi bay về phía ta.

Hai người so chiêu một lúc lâu sau ta cảm thấy mình không phải là đối thủ của mỹ nam rồi, lợi dụng vài sơ hở ta đã sờ được lồng ngực cứng rắn của ai kia làm ai kia tức đến đỏ mặt liên tiếp công kích ta, chàng toàn dồn ta vào chỗ chết còn ta thì chỉ biết thủ mà không ra tay.

“Ah,....mỹ nam! Chàng thật độc ác, mặt xinh đẹp của ta!” Ta đưa tay sờ má phải của mình, nó vừa bị chưởng lực của Nguyên Lãnh làm bị thương.

“Hừ...ta còn muốn giết ngươi nữa kìa!” Nguyên Lãnh nhếch mép.

“Nguyên Lãnh, chàng phải đối với ta phụ trách. Nhớ cho kỹ đó!” Ta tung người bay đi.

“Muốn chạy?” Nguyên Lãnh đuổi theo ta.

<Cái tên mỹ nam đáng ghét, còn đuổi theo ta. Ta đã hạ ‘Tuyệt tình khống’ lên người chàng rồi...hừ....> Ta dùng phân thân thuật đánh lạc hướng Nguyên Lãnh, đôi mắt màu tím đầy sát khí của chàng liên tục đảo qua đảo lại nhằm xác định xem đâu là thật đâu là giả. Nhân cơ hội ta dùng “ảo ảnh thuật’ hóa thành kẻ khác thuận lợi thoát khỏi sự truy sát của Nguyên Lãnh.

Phân cách tuyến...

Nhìn vực sâu không thấy đáy ta rùng mình, máu trên gương mặt ta không ngừng tuôn ra. Luồng sáng màu tím của Nguyên Lãnh chị sượt qua mặt ta thế mà đã làm máu chảy không ngừng, cuối cùng thì loại pháp thuật đó là gì kia chứ? Ta chu môi <Cũng tại mình, thôi thì xuống dưới tìm Bồng Ngạn vậy, chỉ có hoa đó mới làm lành vết thương do pháp thuật gây ra mà không thể lành thôi>

Bồng Ngạn là loài hoa trị bách sẹo, bất kể vết thương bị gì gây ra. Tuy nhiên thứ quý hiếm lúc nào cũng khó tìm và khó có được. Hoa Bồng Ngạn chỉ sinh trưởng ở vực sâu, chúng thường hay mọc trên những vách núi cheo leo dưới đáy vực.Hoa có màu trắng, thông thường chỉ mọc riêng rẽ chứ không mọc thành thừng cụm. Loài hoa này có thể kết hợp với nhiều loại thảo dược khác để bào chế thành nhiều loại thuốc quý hiếm và cũng chế ra những loại độc rất mạnh.

Ta cắn răng nhảy xuống vực thẳm, gió táp vào mặt làm vết thương trên gương mặt ta thêm đau rát. “Ảo ảnh thuật’ khi bị thương thì không thể dùng nên ta đang trong hình dáng thật của mình. Bên dưới đáy vực là một hồ nước xanh thẳm. Vực này được gọi là vực U hồn, không một ai dám nhảy xuống nơi này tự vẫn. Nghe nói ai có ý định nhảy xuống vực này tự vẫn chẳng những không chết mà còn được đưa trở về, khi về sống không bằng chết.

Mắt thấy sắp tới mặt nước ta khẽ xoay người bay vào bờ. Nếu cứ tiếp tục chảy máu ta e rằng sẽ mất hết máu mà thành oan hồn.Máu của ta rơi ra sẽ lập tức tan biến mất trước khi chạm đất, nếu cố tình để máu chạm vào thứ gì đó sẽ xảy ra hậu quả khôn lường. Ta là nữ tử có khả năng trấn áp Ma yêu nên thân phận ta được giữ rất kín.Lấy chiếc khăn che gương mặt mình lại ta nâng bước về phía trước tìm Bồng Ngạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.