Nở Nụ Cười Chào Băng Giá

Chương 90: (Ngoại truyện quân): Ảo ảnh ký ức




Suốt cả một ngày, Lê Nguyệt Xuyên đều không hiểu vì sao lại có cảm giác bồn chồn nôn nóng, buổi tối trở về phòng, rốt cục cũng không nhịn được mà hỏi Lý Nham: “Hôm nay Quận Chúa đã làm gì?”

“Quận Chúa cả ngày hôm nay đều ở trong phòng, còn làm cái gì thì tiểu nhân cũng không biết.”

Lê Nguyệt Xuyên trầm ngâm một lát: “Lấy áo choàng cho ta.”

Lý Nham ngẩng đầu lên, cười hỏi: “Hầu gia muốn qua thăm sao?”

“Ừ”

Lý Nham lòng đầy vui mừng rạo rực mà đẩy Lê Nguyệt Xuyên đến gian phòng của Diệp Tử, đến cửa, Lê Nguyệt Xuyên lại phất phất tay: “Chờ chút đã”

Trong phòng phát ra một âm thanh trong trẻo dễ nghe.

“A a a, đau, Quận chúa ngài nhẹ tay chút được không! Nô tỳ là người, ngài đường coi nô tì như nắm mì mà nặn thế !” Thái độ của Thiên Lăng rất không lễ phép.

Nhưng Diệp Tử lại không hề để tâm, tiếng nói có phần ảo não: “Lúc trước, ta xoa bóp cho phụ thân, ông luôn nói ta đấm bóp rất thoải mái, hiện tại sao lại không khống chế được lực chứ!”

“Quận chúa, ngài đừng lấy nô tỳ ra thử tay nghề, nô tỳ là nữ tử, vốn đã sợ đau. Nô tỳ cảm thấy lực dùng quá mạnh không có nghĩa là Hầu gia cũng cảm thấy như vậy. Ngài  cứ trực tiếp đi xoa bóp cho ngài ấy là được.”

Diệp Tử vẫn có chút ngại ngùng: “Nhưng mà ta lại không am hiểu mấy thứ này như Triệu cô nương, tuy rằng đã đọc y thư cả ngày hôm nay, nhưng vẫn không dám xác định nên ấn vào huyệt vị nào, lỡ chẳng may… chẳng may ấn nhầm,  vô ý làm Hầu gia đau thì biết làm sao. Khoan nói cái này, nếu như hại vết thương ở chân ngài ấy lại càng nghiêm trọng hơn, thì đúng là tội lớn rồi.”

Lý Nham đứng ngoài cửa tinh ý mà nhận ra vành tai Hầu gia nhà mình hình như hơi đỏ lên, hắn không nhịn được mà hơi kéo khóe miệng, đầu cúi càng thấp.

Nét mặt Lê Nguyệt Xuyên vẫn trước sau như một, hờ hững như nước: “Gõ cửa đi.”

“Vâng.” Lý Nham tiến lên vài bước, cất cao giọng, giọng điệu không tự chủ được mà mang theo chút hưng phấn: “Xin hỏi Quận chúa, không biết Quận chúa đã nghỉ chưa?”

Mọi âm thanh trong phòng dường như im bặt, chỉ chốc lát lại vang lên tiếng bước chân cùng tiếng quần áo ma sát sột soạt

Người mở cửa là Thiên Lăng, vạt áo của cô có chút lộn xộn, gương mặt đã khôi phục lại bình tĩnh, khom người thi lễ: “Hầu gia, Quận Chúa vẫn chưa đi nghỉ, còn đang đọc sách trong phòng! Hầu gia có muốn vào thăm một chút không?”

Khuê phòng của nữ tử, nam tử không thể tùy ý ra vào, nhưng nếu Thiên Lăng đã hỏi vậy, Lê Nguyệt Xuyên cũng gật gật đầu, không một ai từng chú ý đến chuyện này.

Lúc Diệp Tử ra đón, đôi gò má vẫn còn ửng đỏ: “Trời đã tối, sao Hầu gia còn đến đây?”

Lê Nguyệt Xuyên giương mắt nhìn cô, gương mặt  không lộ chút cảm xúc, cũng không nói lời nào. Mãi đến khi Diệp Tử đã căng thẳng lúng túng đến mức sắp lột cả móng tay mình ra, hắn mới mở miệng nói: “Không phải là đang luyện tập xem làm thế nào để xoa bóp cho ta sao? Hiện tại thử đi.”

“Hả?” Diệp Tử dường như có chút nghe không hiểu, đôi mắt mê man mà chớp chớp mấy cái.

Lê Nguyệt Xuyên thẳng thắn vén vạt  trường bào (1) của mình lên, liếc nhìn hai chân mình, sau đó nhìn về phía Diệp Tử.

(1) Áo khoác bên ngoài trong y phục cổ trang, vạt áo dài, tay áo rộng.

Lúc này, Diệp Tử cũng đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, gương mặt lập tức đỏ rực , đầu lưỡi cô như líu lại, nói lắp ba lắp bắp: “A, đó đó đó cái đó, ta còn chưa…”

“Mau lên”

Diệp Tử lập tức nhảy tới trước xe lăn của hắn như một chú thỏ con, không nói hai lời mà ngồi xổm xuống. Cô chuẩn bị đưa tay đặt lên, lại đột nhiên rụt lại: “Nhưng mà, bọn họ không phải nói rằng, Triệu cô nương còn muốn ngâm chân cho ngài trước sao?”

“Có cũng được, không có cũng không sao.”‘

“Nhưng mà, xoa bóp huyệt vị…..”

Lê Nguyệt Xuyên nhíu nhíu mày: “Cô cứ tùy ý ấn đi”

Câu này chính là có ý thúc giục cô nhanh lên một chút.

Diệp Tử suy tư một lát, vẫn đứng dậy: “Ngài chờ ta một chút.”

Bên trong, nước ấm đã được chuẩn bị cho cô, cô vẫn chưa dùng, cô đi đến duỗi tay nhúng vào ngâm một lát, lại rút ra lau sạch, lúc này mới lại trở ra ngồi xổm trước người hắn, cẩn thận từng chút một mà xắn ống quần hắn lên.

Lòng bàn tay cô ấm áp, lực xoa bóp tuy hơi nhẹ chút, thế nhưng không biết vì sao lại khiến cho hai chân hắn có cảm giác tê dại không tên. Cảm giác này vẫn liên tục tăng lên, làm trái tim hắn cũng ấm áp hơn vài phần.

Diệp Tử xoa bóp một lúc, không nhịn được mà lén lút đưa mắt nhìn sắc mặt của hắn: “Nhẹ hay nặng?”

“Nhẹ”

“Ừm” Tay cô lại dùng thêm chút lực: “Bây giờ thì sao?”

Lê Nguyệt Xuyên nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, đột nhiên muốn vươn tay xoa một chút “Vừa vặn.”

Diệp Tử liền thỏa mãn nở nụ cười, động tác dưới tay lại càng thêm hăng say. Có điều chỉ kiên trì được thêm một chút cô cũng đã không còn sức lực, cánh tay có chút đau nhức. Lê Nguyệt Xuyên không nhận ra điều ấy, cô đành cắn răng kiến trì, thế nhưng chỉ sau một lát cô dường như đã nhụt chí mà  than thở.

“Ai da, tay mỏi, đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục xoa bóp cho ngài.”

Cô đứng lên, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay, quay đầu sang bên, ánh mắt liếc qua hắn, nhưng lại không dám đối mặt hắn.

Lê Nguyệt Xuyên liền gọi lại cô: “Lại đây.”

“Hả?” trong lòng Diệp Tử có chút hoang mang, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến gần vài bước. Lê Nguyệt Xuyên dùng một tay nắm chặt cánh tay của cô, cô còn chưa kịp ngạc nhiên lui lại phía sau, hắn đã kéo nhẹ một cái, cả thân hình Diệp Tử nhào vào lồng ngực của hắn.

“A!” Diệp Tử hét lên kinh hãi, đến khi phản ứng lại, thì phát hiện mình đã ngồi trong lồng ngực hắn. Lần này không xong rồi, sắc đỏ rực trên khuôn mặt Diệp Tử đã lan đến cả cổ, thân mình kéo căng hết mức, không hiểu sao mà cứng đờ, gần như ngừng thở.

Lê Nguyệt Xuyên ,vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay cô, mắt rũ xuống, nét mặt không mang chút cảm xúc nào.

“Hầu….Hầu gia. Ta có thể tự làm.” Diệp Tử cúi đầu, tiếng nói như muỗi kêu.

“Đừng lộn xộn.”

Hắn mới mở miệng nói một câu, Diệp Tử lại như bị dán Định thân phù(2), ngoan ngoãn không dám nhúc nhích.

(2) Định thân phù: bùa làm cho người bị dán đứng im không thể nhúc nhích.

Lê Nguyệt Xuyên xoa bóp một cánh tay xong lại chuyển sang cánh tay còn lại của cô. Mãi đến khi, hắn cảm thấy ổn rồi, mới nắm chặt tay cô, đấy người cô lên, giúp cô đứng dậy.

“Nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước.”

Lúc này, Diệp Tử như bay trên mây mù, lơ lửng mơ hồ. Cô tùy ý đáp lại vài câu.Mãi cho đến khi căn phòng yên tĩnh lại, Thiên Lăng đi tới đụng vào cô, tinh thần cô mới đột nhiên bay trở lại.

“Quận Chúa, Hầu gia đã đi rồi, ngài còn đứng đó nghĩ gì nữa!”

Diệp Tử chớp chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó dùng sức véo cánh tay mình, rồi mới thong thả nói:

“Thiên Lăng, có phải ngươi cũng thấy đúng không, vừa nãy  Hầu gia ôm ta phải không?”

Thiên Lăng phì cười: “Vâng vâng vâng, Hầu gia lúc nãy đã ôm ngài, nhìn quận chúa  mặt đầy cảnh “xuân”(3) kìa, thật không biết e thẹn”

(3) Đầy tình cảm

Diệp Tử duỗi tay chọc cô: “Nha đầu nhà ngươi, càng ngày lá gan càng lớn, còn dám cười nhạo cả bản quận Chúa. Cẩn thận ta sai người dùng bản tử (4) đánh ngươi.

(4) Bản tử: trượng gỗ dùng để phạt hạ nhân/ người mắc trọng tội.

Thiên Lăng đã buồn cười đến không thể dừng lại, đành phải xin tha: “Quận chúa, nô tỳ sai rồi, quận chúa của chúng ta là biết e thẹn nhất, là ngôi sao sáng nhất trời đêm, đừng chọc nô tỳ nữa, ngứa chết nô tỳ rồi.”

Các cô đùa giỡn trong phòng, Lê Nguyệt Xuyên lẳng lặng đứng ngoài cửa nghe. Lý Nham lén lút liếc hắn, phát hiện khóe môi hắn vậy mà đã kéo lên một nụ cười nhợt nhạt, tức khắc vui mừng không kiềm được, lòng tràn đầy hứng thú.

Một lúc lâu sau, trong phòng cuối cùng cũng coi như là yên tĩnh lại. Lê Nguyệt Xuyên bấy giờ mới lên tiếng: “Đi thôi”

“Vâng”

Mấy ngày nay tâm tình của Lê Nguyệt Xuyên không hiểu sao cảm thấy rất tốt, nhưng Diệp Tử thì lại dường như là bị hành động lần đó của hắn dọa cho hoảng sợ, càng không dám ra vườn “ngẫu nhiên gặp” hắn nữa. Mãi cho đến hôm đó, hạ nhân đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào bẩm báo – Vương Phi tới.

Trong phút chốc, nét mặt Lê Nguyệt Xuyên giận tái đi, những kí ức gần như đã bị quên lãng kia một lần nữa lại trỗi dậy.

“Đi nghênh đón đi. Phái người đến thông báo với quận Chúa, mời cô ta tới chính sảnh.”

Hoắc vương phi lúc này lẽ ra nên ở trang viên vùng ngoại ô, lại đột nhiên đến phủ Vũ Hiếu Hầu, hẳn là đã biết chuyện Diệp Tử đang ở phủ của hắn.

Quả nhiên, lúc Hoắc vương phi nhìn thấy hắn, nét mặt vô cùng tức giận: “Hầu gia cũng thật là có bản lĩnh, nói dối lâu như vậy, khiến  A Tử nhà ta ở tại chỗ của ngươi đến gần bốn tháng, không biết Hầu gia ngươi làm như vậy là có dụng ý gì?”

Lê Nguyệt Xuyên nhíu chặt lông mày, hắn không biết Hoắc vương phi đến cùng là đã biết được bao nhiêu. Sao? Cho rằng hắn không can tâm bị từ hôn, cố ý giam cầm Diệp Tử, hủy hoại danh tiết của cô ta sao?

“Hoắc vương phi hiểu lầm. Tử quận chúa cũng không ở phủ ta lâu đến gần bốn tháng.”

Hoắc Vương phi cười khẩy,  sự phẫn nộ tột đỉnh làm cho bà không còn có chút lễ nghi nào, nói không lựa lời nữa:  “Ta hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái gì? Diệp Tử mất tích, Vương gia phái người tìm khắp kinh thành, ròng rã hơn ba tháng, ta không tin ngươi không biết gì cả. Biết rõ phu thê chúng ta lo lắng cho  A Tử đến mức gần như phát điên, Hầu gia ngươi cũng thật tốt, giấu giếm kín kẽ tin tức của A Tử, đứng một bên lạnh lùng nhìn chúng ta lo lắng vô ích. Ta vốn cho rằng Hầu gia còn biết tự mình hiểu lấy, biết ngươi bây giờ hiển nhiên là đã không còn xứng với Diệp Tử. Nhưng ta thật không nghĩ rằng ta đã tin lầm kẻ xấu. Hầu gia thế nhưng lại là người tàn độc hung ác như vậy…” Nói tới đây, bà đã rưng rưng nước mắt: “Ngươi nói, mấy ngày nay ngươi đã làm gì A Tử? Ngươi nhất định phải hủy hoại A Tử sao, phải khiến nó không thể không gả cho ngươi sao?”

Lê Nguyệt Xuyên xiết chặt  nắm tay, cổ đã nổi lên gân xanh, hô hấp đã có chút dồn dập, hắn gần như đã không thể khống chế được cảm xúc của mình.

“Ha ha.” Gương mặt hắn lạnh như băng, gần như là nghiến răng nghiến lợi mà gằn ra từng câu từng chữ “Hoắc vương phi phỏng chừng là chỉ biết chút ít tin tức liền vọt đến phủ của ta, cũng chưa từng hỏi qua Vương gia. Đợi lát nữa quận chúa đến đây, không bằng vương phi  mặt đối mặt hỏi quận chúa xem. Hỏi cô ta xem mấy ngày nay ta đến cùng là đã làm gì với cô ta?”

Khi Diệp Tử sắp vào khách sảnh liền nghe thấy giọng nói lạnh lẽo thấu đến tận xương kia của Lê Nguyệt Xuyên, chỉ trong nháy mắt cô gần như đã đoán được đại khái sự việc. Trong lòng cô thầm than không ổn, vẻ mặt biểu hiện ra có chút sợ hãi lo lắng.

“Mẫu thân, ngài sao lại đến đây?” Cô vừa nói vừa lén lút liếc nhìn Lê Nguyệt Xuyên một cái, phát hiện toàn thân hắn tản ra khí thế làm người ta ngột ngạt, môi mỏng nhếch lên, tay nắm thành nắm đấm, biết cô đã đến nhưng một ánh mắt cũng không thèm liếc về phía cô.

“A Tử” Hoắc Vương phi vừa nhìn thấy cô liền xúc động xông lên ôm chặt lấy cô, nước mắt lã chã rơi xuống: “A Tử, là mẫu thân không tốt, mẫu thân không chăm sóc tốt cho con, khiến con bị tên xấu xa này bắt đi lúc nào cũng không hay. Con có sao không? Để mẫu thân nhìn kỹ con xem.”

Diệp Tử phút chốc cảm thấy đau đầu lợi hại: “Mẫu thân, người đến tột cùng là đang nói cái gì?”

“Đi, trở về với ta. Không cần lo lắng, Vương phủ nhất định sẽ trút giận cho con. Coi như  cả đời không ai thèm lấy con. Vương phủ cũng sẽ nuôi con cả đời.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.