Nở Nụ Cười Chào Băng Giá

Chương 44




“Soso?” Hắn vô thức vươn tay, khi cách Soso bảy tám cm chợt cảm thấy từ lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rực.

“Tinh thần lực của cậu ta đang nhanh chóng phục hồi.” Vincent đột nhiên xuất hiện trong phòng, như có điều suy nghĩ mà nhìn Ciro, “Ngươi làm gì cậu ta rồi?”

Ciro thu tay, ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt càng ngày càng đỏ của Soso, “Nhìn ngắm có tính không?”

“Vậy nhất định là ánh mắt của ngươi rất tà ác, khiến cho cảm xúc của cậu ta phập phồng, tinh thần lực tăng tốc khôi phục.”

Ciro cau mày: “Ý ông là hiện giờ cậu ấy có tri giác?”

“Vấn đề này chờ cậu ta tỉnh lại ngươi tự đi mà hỏi.”

Lông mày Ciro càng nhíu chặt, gần như dính vào nhau, “Ông chuẩn bị đánh thức cậu ấy?”

“Không phải ta chuẩn bị, mà là cậu ta không đợi được nữa muốn tỉnh lại.” Vincent bay tới bên giường, khoanh tay chống cằm, “Xem ra chỉ có thể phong ấn tinh thần lực và cảm giác của cậu ta.” Ông còn chưa nghĩ ra biện pháp nào vẹn cả đôi bên, tốc độ khôi phục của Soso khiến ông trở tay không kịp.

Ciro hỏi: “Có thể để cậu ấy thử khống chế tinh thần lực của mình không?” Là một ma pháp sư, Soso thiếu nhận thức ma pháp và khống chế tinh thần lực, nếu có được hai điều này, cậu bé có thể trực tiếp nhảy lên hàng ngũ ma pháp sư đệ nhất Mộng đại lục.

“Như thế quá mạo hiểm, không thể đoán trước kết quả. Nếu không cẩn thận, cậu ta thật sự sẽ biến thành kẻ ngốc.” Tinh thần lực có mạnh mẽ cũng chịu không nổi lặp đi lặp lại nhiều lần cạn kiệt.

Mặt Ciro trầm như nước.

“Nhìn vào tốc độ khôi phục tinh thần lực của cậu ta hiện thời,” Vincent nói, “Ngươi còn có năm phút đồng hồ suy nghĩ.”

Thân mình Ciro đang hơi nghiêng về trước chậm rãi đứng thẳng, “Phong ấn.”

Vincent nhướng mày, “Ngươi khẳng định? Kỳ thật để cậu ta thử khống chế tinh thần lực của mình cũng là lựa chọn không tồi, có ít nhất hai ba phần thành công.”

“Bảy tám phần còn lại thì sao?” Trong giọng nói của Ciro mang theo áp lực không giận mà uy.

Vincent nở nụ cười, “Như ngươi mong muốn.” Ông ta dời đến bên giường.

Ciro lùi vài bước, nhường vị trí.

Trước khi ra tay, Vincent đột nhiên hỏi: “Ha. Nếu để Soso tự lựa chọn, ngươi đoán cậu ta sẽ lựa chọn thế nào?”

“Nếm thử.” Ciro trả lời không chút do dự.

“Cho dù sẽ biến thành kẻ ngốc?”

“Ừ.” Từng nhìn thấy dáng vẻ cố gắng học tập ma pháp thổ hệ của Soso, hắn biết Soso có bao nhiêu khát vọng muốn trở nên hùng mạnh.

Vincent quay đầu, “Ngươi không thấy hẳn phải tôn trọng ý kiến của cậu ta sao?”

Ciro lạnh nhạt: “Vừa rồi là phán đoán của ta, giờ mời ông tin tưởng việc ta quyết định.”

“Đương nhiên.” Vincent quay đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.

Ciro tìm một cái ghế ngồi xuống.

Hỏa nguyên tố trong không trung càng lúc càng không an phận, như muốn nổi lên bạo động. Không khí trong phòng càng lúc càng bị đè ép. Ciro không thể cảm thấy thủy nguyên tố, nhưng hắn có thể cảm giác được độ ẩm trong không khí.

Vincent đang dùng thủy nguyên tố áp chế hỏa nguyên tố.

Soso đột nhiên rên rỉ ra tiếng.

Tay Ciro trên ghế dựa siết chặt.

Trên da thịt Soso phủ một tầng mồ hôi mỏng manh, hai lông mày cong cong nhăn chặt, trên mặt tràn đầy đau đớn.

Tình cảnh của Vincent không khá hơn chút nào. Mồ hôi đang nhỏ ròng ròng từ trán ông ta, sắc mặt hơi trắng bệch.

Tốc độ khôi phục tinh thần lực của Soso còn nhanh hơn ông ta tưởng. Lửa giận tinh linh sau hai lần Soso bị phong ấn đã tìm ra quy luật nhất định, thậm chí có ý thức kháng cự, ra sức duy trì cảm giác giữa nó và Soso, cũng cố gắng để phần cảm giác này tác động đến hỏa nguyên tố phản kích lại Vincent.

Vincent cắn chặt răng, liều mạng để hỏa nguyên tố làm bỏng, triệt hạ kết giới thủy nguyên tố bảo vệ thân thể, toàn lực đánh thốc vào người Soso, ngăn cách liên hệ giữa cậu vào lửa giận tinh linh.

Vụt.

Quần áo Vincent bốc cháy.

Ciro đưa tay, tách ngọn lửa trên quần áo ông ta ra.

Miệng Vincent nhanh chóng đọc chú ngữ.

“A…” Soso đột nhiên giật đầu, sau đó bất động.

Vincent thở phào, chậm rãi ngồi xuống giường, nói với Ciro: “Tạm thời phong ấn xong.”

“Tạm thời?”

Vincent dùng tinh thần lực hóa giải hết thảy mồ hôi trên người thành thủy nguyên tố, dựa vào giường nói: “Tinh thần lực của cậu ta ngày càng lớn mạnh, một khi cảm xúc dao động mãnh liệt, phong ấn sẽ bị phá vỡ.”

“Có thể phong ấn bao lâu?”

“Tùy cảm xúc của cậu ta.” Vincent nói, “Từ giờ trở đi, tốt nhất ngươi không nên làm cho cậu ta tức giận bi thương phẫn nộ… hoặc là quá vui sướng.”

“Ông đang đề nghị ta đánh ngất cậu ấy hả?”

“Nếu ngươi chỉ có thể nghĩ ra biện pháp đó… ta gợi ý thêm biện pháp hạ dược.”

Ciro hiển nhiên không có tâm trạng nói giỡn, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng đáp lại trò cười nhạt nhẽo của ông ta.

Vincent nghỉ ngơi một lát, khôi phục tinh thần lực, đứng dậy nhìn hắn, đầy thâm ý nói: “Nếu vạn bất đắc dĩ, ta đề nghị ngươi nếm thử hai ba phần còn lại kia.”

“Chỉ còn duy nhất cách này sao?”

“Cho dù còn nữa, ta cũng nghĩ không ra. Ta chỉ biết phong ấn gây thương tổn cho thân thể, nhìn sự chênh lệch giữa tinh thần lực mạnh mẽ và trí lực của cậu ta là thấy.” Vincent dừng giây lát, lại nói: “Có điều trước đó, ta sẽ cố mở rộng hai ba phần kia.”

Ánh mặt trời chiếu xuống, dạt dào ấm áp.

Soso mở to mắt. Mây trắng đắm chìm trong ánh vàng, biếng nhác ngừng trước cửa sổ. Bầu trời xanh thẳm như nước hồ trong suốt, gốc đại thụ rợp trời bên cửa sổ giống như ảnh ngược trong hồ sâu. Hai con chim nhỏ líu ríu trên cây, cùng duỗi cánh tung mình vào khoảng không.

Trên bầu trời cao xa, bóng dáng chú chim dần biến mất khỏi tầm mắt.

“Tỉnh rồi?” Tiếng Ciro kéo sự chú ý của cậu từ ngoài cửa sổ vào.

Soso nghiêng đầu nhìn hắn. Ký ức trước khi hôn mê đập vào như sóng triều, cậu cả kinh ngồi dậy, lại bởi vì ngồi dậy quá nhanh mà choáng váng bổ nhào về phía trước.

Ciro một tay lấy sữa, một tay nâng cậu dậy, thấp giọng hỏi: “Không thoải mái chỗ nào?”

“Choáng đầu.” Soso vô thức bĩu môi, bên miệng đột nhiên ấm áp, mùi sữa tràn ngập hô hấp. Cậu mở to hai mắt, nhìn sữa bị đưa tới trước mặt.

“Uống đi.” Ciro nghiêng chén về phía miệng cậu.

Soso phối hợp hé miệng.

Sữa từng chút tiến vào miệng Soso. Phối hợp không chê vào đâu được, không có giọt sữa nào rớt ra ngoài.

Ciro thấy cái chén đã cạn mới thu tay, “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Soso lắc đầu, lại lo lắng hỏi han: “Anh thì sao? Không có việc gì chứ? Gallon và những người khác cũng không sao chứ?”

Ciro mỉm cười: “Không có việc gì.”

“Các anh thoát ra như thế nào?” Soso chỉ nhớ tới đại chiến giữa Gallon và Keane, mình đi tìm mắt trận ma pháp trận truyền tống, cơ thể càng ngày càng nóng… Ấn tượng sau đó chỉ có từng đám từng đám lửa đỏ.

Ciro buông chén, giúp cậu nằm xuống lần nữa, “Kể ra rất dài, chờ cậu khỏe hơn một chút rồi nói.”

Soso ngoan ngoãn để hắn bỏ hai tay cậu vào trong chăn, sau đó kéo chăn trùm kín cổ.

Ciro nói: “Ngủ đi.”

Soso chớp chớp mắt, không hề buồn ngủ, “Đúng rồi, Dilin đến chưa?”

“Chưa.” Sắc mặt Ciro thoáng cứng ngắc.

“A.” Soso có chút thất vọng.

Ciro nói: “Ta sẽ phái người đi hỏi thăm.”

“Cám ơn.” Khóe mắt khóe miệng Soso đều là ý cười.

Ciro đột nhiên rất muốn rút lại lời mình vừa nói.

“Điện hạ.” Gallon xuất hiện ngoài cửa, “Tiểu thư Freja cầu kiến.”

Ciro nhíu mày ngẫm nghĩ: “Mời nàng chờ ở phòng khách.” Hắn vừa quay đầu, liền nhìn thấy Soso đang kinh ngạc nhìn mình. “Freja là người gia tộc Charlie.” Nói xong, hắn lại cảm thấy câu giải thích này quá dư thừa. Soso không phải người Kanding đế quốc, có biết gia tộc Charlie có ý nghĩa gì đâu.

Soso cười: “Kết bạn là việc bình thường mà.”

Ciro nhướng mày: “Cậu có bạn nữ nào rất thân à?”

Soso nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Tâm tình Ciro vô cớ bay lên.

“Tôi có Dilin là đủ rồi.” Soso nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.