Nở Nụ Cười Chào Băng Giá

Chương 29: Nói không rõ phương pháp cứu chữa




Soso phát hiện thời gian Ciro ở bên cậu đột nhiên nhiều hơn. Trước kia, Ciro nhiều nhất một tuần đi học hai ngày, nhưng mấy ngày nay vẫn luôn cùng cậu như hình với bóng. Buổi chiều cậu luyện ma pháp ở hoa viên, Ciro cũng ngồi đó đọc sách.

“Mundra còn chưa bị bắt sao?” Soso lo lắng hỏi.

Ciro mỉm cười: “Không cần lo lắng.”

Mặt Soso vẫn nhăn nhó.

Ciro âm thầm suy tư có nên kể cho cậu biết về việc sứ đoàn Shamanlier đã đến hay không. Ngoại trừ đêm đầu tiên đích thân hắn và sứ đoàn gặp mặt, biểu đạt thái độ hoan nghênh và coi trọng họ, vài ngày kế tiếp đều là Lawrence đại diện cho hắn. Nghe Lawrence thuật lại thái độ sứ đoàn, chỉ cần không phải trực tiếp tổn hại đến Shamanlier là có thể thương lượng. Nói cách khác, không bao lâu nữa, hắn có thể ra mặt cùng sứ đoàn kí kết hiệp nghị, trả Soso về. Đây là một chuyện tốt, gần đây kiên nhẫn của Kastalon II càng ngày càng kém, hành động liên tiếp, từng bước ép sát, hắn cần gấp viện trợ mạnh mẽ từ bên ngoài, công tước Bassekou không nghi ngờ gì là lựa chọn tốt nhất. Hắn tin tưởng ông ta chẳng những có thể là một đối thủ hạng nhất, cũng có thể là một bạn hữu hạng nhất.

Nhưng không biết tại sao, vừa nghĩ tới khả năng Soso sẽ rời đi, trong lòng hắn liền ẩn ẩn có chút không thoải mái. Cảm giác này còn cường liệt hơn so với lúc hắn rời St Paders.

Tay đột nhiên bị nắm chặt.

Ciro nhướng mày, đang muốn bỏ ra, đối phương lại buông tay trước.

Soso nói: “Nếu anh không ngại, tôi có thể nhờ Dilin nghĩ cách.” Kỳ thật ý nghĩ này đã ở trong đầu cậu rất lâu. Cậu vốn không muốn liên lụy đến Dilin, nhưng không còn cách nào nào tốt hơn, cho dù trong lòng vô cùng muốn dựa vào chính mình độc lập đứng lên, nhưng mỗi lần gặp phải chuyện gì, cậu lại phát hiện suy nghĩ của mình quá mức ngây thơ, sức mạnh quá mỏng manh nhỏ bé.

Ciro càng không vui, thậm chí không chút keo kiệt biểu hiện cảm giác không vui này ra ngoài, “Cậu cảm thấy ta không thể bảo vệ cậu?”

“Không, tôi không có ý đó.” Soso vội vàng giải thích, “Ngài đã bảo vệ tôi tốt lắm! Tôi vẫn luôn vô cùng vô cùng cảm kích ngài.”

Ciro chú ý thấy cậu dùng cách gọi kính trọng với mình, cảm xúc nôn nóng ngấm ngầm lập tức bộc phát. Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu Soso, dịu dàng ngụy trang lâu ngày rốt cục bong ra từng mảng, đôi con ngươi phát ra cao ngạo và âm lãnh thuộc về bản tính.

Soso ngửa đầu, ẩn trong vẻ mặt ngơ ngác là một chút hoảng sợ cực lực che dấu.

Ciro đưa tay, đột nhiên chọc mạnh vào gương mặt trắng trắng mềm mềm kia.

Soso tròn xoe mắt, không biết nên làm gì nhìn hai ngọn lửa nhảy nhót trong mắt hắn dần dần biến mất, khôi phục bộ dáng ung dung lạnh nhạt.

“Fariel là một thành phố xinh đẹp.” Ciro thốt ra một câu không đầu không đuôi.

Từ sau khi Soso đến Fariel tới giờ, gần như chưa hề rời học viện ma pháp hoàng gia, cho nên hoàn toàn không biết về hai chữ xinh đẹp trong miệng hắn. Có điều được giáo dưỡng tốt đẹp khiến cho cậu lập tức phụ họa lời Ciro, cũng thêm vào vài câu khen ngợi.

Ciro nói: “Những lời này ta sẵn lòng nhận sau khi cậu hiểu được sự hấp dẫn của nó.”

Soso chớp mắt, tựa hồ không nhận ra ám chỉ của hắn.

“Đi thôi, đổi một cái áo khoác ấm hơn.” Ciro vươn tay kéo cậu. Hắn không phải một người thích động chạm tứ chi với người khác, nhưng từ khi cùng Soso ngủ trên một giường, cũng thường xuyên ôm cậu đi vào giấc ngủ, hắn dần dần hình thành thói quen động tay động chân.

Soso đột nhiên kịp phản ứng, hưng phấn đến mức lắp bắp, “Định, định dẫn tôi đi ra ngoài, dạo chơi sao?”

“Ừ.” Nhìn cậu không chút che dấu vui vẻ, Ciro thoáng giảm đi cảm xúc tối tăm, nhếch khóe miệng lộ ra tươi cười: “Ta cũng không muốn ấn tượng của cậu về Kanding đế quốc đế quốc dừng lại ở chòm râu của Danton.”

Shamanlier, Kanding đế quốc và Sangtu đã từng thuộc về cùng một quốc gia, một đế quốc ngạo nghễ trong lịch sử Mộng đại lục, một đế quốc cực mạnh khiến cho tất cả các cường quốc khác phải ảm đạm thất sắc — đế quốc Augu!

Hoàng đế Algernon khai quốc của đế quốc Augu từng được khen ngợi là người toàn năng nhất. Theo truyền thuyết cả ma pháp và kiếm thuật của ông đều đạt tới cảnh giới vô địch, chinh chiến bao nhiêu năm, chưa từng bại trận. Chỉ cần kiếm phong của ông chỉ vào đâu, tất sẽ bị ông chinh phục. Sau đó, không ít người đánh đồng ông với thần , dù làm như vậy sẽ bị Quang Minh thần hội chèn ép, nhưng có thể thấy được địa vị và lực ảnh hưởng của ông ta.

Song bất luận một quốc gia hùng mạnh đến đâu đều có thời kì cường thịnh và thời kì suy bại, giống như thời tráng niên và lúc tuổi già. Sau Algernon, đế quốc Augu không còn xuất hiện một nhân vật nào mạnh mẽ như vậy nữa, hoàng đế kế nhiệm tầm thường vô năng rất nhanh đã tiêu sạch vốn liếng tích lũy từ thời hoàng đế khai quốc, đế quốc bị phân liệt.

Hoàng đế khai quốc của Shamanlier vốn là một quý tộc bình thường dựa vào gia thế trà trộn vào hoàng cung đế quốc Augu, nhưng đế quốc Augu xảy ra nội chiến cung cấp cho ông ta một thời cơ tuyệt hảo. Ông ta đưa hoàng tử lên làm hoàng đế, lấy danh nghĩa đó triệu tập quý tộc phía đông, nhanh chóng thành lập thế lực mới, cuối cùng khai sáng Shamanlier. Còn hoàng đế khai quốc của Kanding đế quốc lại là một người lấy quân công leo lên chức tướng quân, thượng cấp của ông ta là nguyên soái đầu tiên phát động làm phản, trải qua hơn mười năm chinh chiến, cuối cùng ông ta thay thế thượng cấp đứng ở nơi cao nhất đế quốc. Sangtu là phe trung gian kẹp giữa hai bên, quốc vương vốn là một tên cướp, dù là lúc ấy hay bây giờ, đều chỉ có thể bám vào hai đế quốc siêu cấp mà giãy dụa cầu sinh.

Nguyên nhân vì hai hoàng đế khai quốc của hai đại đế quốc có thân phận khác biệt, cho nên vương đô hai đại đế quốc cũng có bầu không khí hoàn toàn khác nhau.

Thành Bert vương đô Shamanlier nơi nơi tản ra khí tức tao nhã và biếng nhác, giống như một quý tộc thanh thản, chú trọng vào chất lượng cuộc sống. So ra, thành Fariel tựa như hoàng đế khai quốc của đế quốc, gọn gàng lưu loát, hùng tráng dũng mãnh.

Hai mắt Soso bị những kiến trúc hùng vĩ không ngừng vụt qua ngoài cửa xe tóm chặt. Lần trước tham gia trận đấu với học viện kỵ sĩ hoàng gia cậu cũng từng đi qua nơi này, nhưng khi đó tâm tình rất căng thẳng, chỉ nhìn sơ vài lần, không thể giống như bây giờ tĩnh tâm thưởng thức.

Ciro nhìn thấy kiến trúc nào nổi danh hoặc quen thuộc thì sẽ giới thiệu tóm lược cho cậu. Tuy giải thích rất ngắn gọn, nhưng Soso nghe đến say mê.

Nhìn người nghe ủng hộ như thế, giảng giải của Ciro càng thường xuyên, càng về sau, gần như mỗi chặng đường đều được hắn bình luận một câu.

Xe ngựa đến cửa đấu trường Hoàng Kim Tinh.

Soso xuống xe, nhìn Ciro bước theo xuống.

Ciro lại khôi phục tình trạng “suy yếu”, sắc mặt trắng bệch khiến hắn nhìn qua giống như một người bệnh lúc nào cũng có thể bất tỉnh.

Soso ngẫm nghĩ, vươn tay đỡ hắn.

Ciro không đẩy ra, rất phối hợp dựa một nửa sức nặng cơ thể mình vào người cậu.

Do chiều cao và thể lực của Soso, hai người di chuyển rất gian nan.

Người phụ trách đấu trường hiển nhiên không ngờ hoàng thái tử thần bí của đế quốc sẽ đột nhiên giá lâm đấu trường, sau khi rối loạn một trận, hắn đích thân dẫn bọn họ vào ghế khách quý của đấu trường.

Ciro chậm rãi bước tới ghế dựa cao cao khiến người chú ý trên khán đài, tay nhẹ nhàng đặt trên lưng ghế. Trận đấu lần trước, chính Kastalon II đã ngồi ở đây, từ trên cao nhìn xuống mình. Hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ánh mắt kia, ánh mắt chán ghét và căm hận.

Gallon rất nhanh đuổi được người phụ trách ra ngoài, chỉ sắp xếp hai cận vệ và bản thân đứng hộ vệ bên cạnh.

Soso tò mò hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì? Hôm nay cũng có trận đấu sao?” Cậu nhìn thấy khán đài đối diện thưa thớt vài người.

Ciro hoàn hồn, mỉm cười: “Nơi này gần như ngày nào cũng có trận đấu.”

“Trận đấu nào? Giữa học viện với học viện?”

“Giữa đàn ông với đàn ông.”

Ciro vẫn không hiểu ra sao.

Tay Ciro thu hồi khỏi lưng ghế, thuận tay đặt trên đầu Soso, nhẹ nhàng xoa hai cái, “Thời gian chưa tới, lát nữa cậu sẽ biết.”

Người phụ trách đấu trường sai người bưng lên hoa quả điểm tâm.

Soso cố nén hiếu kỳ, ngồi bên ăn từng khối từng khối.

Ciro ngồi ở vị trí Kastalon II từng ngồi, đột nhiên phát hiện cách chỗ của Soso hơi xa, không khỏi dịch mông, tựa hồ đang cân nhắc cái ghế này có đủ rộng cho hai người ngồi hay không.

Gallon đi tới, đặt một cái ghế bên cạnh Soso, nói với Ciro: “Điện hạ, nơi đó cách đấu trường quá xa.”

Tuy Gallon tìm được cho hắn một cái cớ hoàn hảo, nhưng Ciro ẩn ẩn cảm thấy tức giận khi bị vạch trần tâm sự. Hắn không tỏ vẻ gì đứng lên, đi đến ngồi xuống cái ghế kia, sau đó nói với Gallon: “Ta nhớ trước kia ngươi là vua trăm trận ở đây.”

Gallon đáp: “Chỉ có bảy mươi sáu lần thắng thôi.”

“Bại dưới tay ai?”

“Chỉ tham gia bảy mươi sáu trận.”

Ciro nghiêng đầu, khóe miệng khẽ nhếch, “Ta thực chờ mong trận thứ bảy mươi bảy.”

Khán giả trên đấu trường dần dần nhiều hơn, hình như đã có dự tính, trước khi bắt đầu trận đấu độ mười phút, những vị trí trống trơn nhanh chóng bị đủ loại người chiếm lĩnh.

Soso thoáng nhìn lướt qua, phát hiện người xem có nam có nữ, có già có trẻ, điểm chung duy nhất là trên mặt bọn họ đều lóe ra ánh sáng hưng phấn và kích động.

Bang bang.

Hai cánh cửa thình lình bị đẩy ra, hai người đàn ông cực kì tráng kiện đi ra từ hai bên, trên người chỉ mặc một cái quần cộc, để trần nửa người trên đầy cơ bắp.

Hiện trường đột ngột bùng nổ từng trận hoan hô gần như điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.